Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 33: Thủ pháp cao siêu




"Cái bàn này hình như là_"

Minh Á nhìn cái bàn suy nghĩ, ông ấy đối với cái bàn trước mặt có ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ cho lắm, phải mất đến một hồi lâu sau Minh Á mới nhớ ra: "Là bàn học của Sương năm đó, do các bạn học khi xưa của con bé muốn lưu giữ lại kỉ niệm nên đã xin được chuyển cái bàn đến đây."

Sau khi Sương được nhận định đã chết các bạn học trong lớp 12A1 đã rất đau buồn, bạn học trong lớp muốn lưu giữ lại hình ảnh của Sương thế là bọn họ đã quyết định chọn cái bàn này làm vật kỉ niệm và xin nhà trường được đem nó tới đây để cất giữ.

Cái bàn có chữ kí của Sương khi còn sống nên nó cần được bảo vệ, nhất là cái chữ kí trên đó phải được lưu giữ kỹ càng.

"Chuyện như vậy ông cũng chấp nhận được sao?"

Đem một cái bàn còn nguyên vẹn đi vào nhà kho không phải quá vô lý, ngôi trường này cũng quá là dễ dãi với học sinh đi.

"Sao lại không được, lúc đó chuyện của em Sương gây nên rất nhiều vấn đề ồn ào, nếu không phải tôi đáp ứng cho chuyển cái bàn đi thì vụ việc sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều."

Lúc Sương được nhận định là tự sát đã xuất hiện rất nhiều tin đồn về cái chết của em ấy, tin đồn nói Sương ở trong trường bị bạn bè bắt nạt dẫn đến uất ức tự vẫn, còn có tin đồn quá đáng hơn khi nói trong trường có thầy giáo giở trò đồi bại với học sinh.

Tin đồn thì mãi là tin đồn thế nhưng nó lại ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của nhà trường, càng tệ hại khi báo đài đưa tin thất thiệt khiến cho mọi người càng tin vào những lời đồn vô căn cứ.

Để làm chịu dư luận, để lấy lại mặt mũi của trường học Minh Á đã nhờ đến các học sinh trong lớp 12A1 ra làm chứng, để bọn nhỏ ra mặt chứng minh ngôi trường Long Nhất không có bạo lực học đường, không có vụ thầy trò luyến ái, bọn nhỏ cũng đồng ý ra mặt nói giúp có điều bọn chúng nêu ra yêu cầu là phải cất giữ cái bàn của Sương, đem cái bàn vào kho chứa đồ.

Một cái bàn thôi nó đối với Minh Á là chuyện nhỏ nên ông ấy đã lập tức đồng ý, sau đó đám học sinh ra mặt đính chính lại các lời đồn, có sự đính chính từ nhóm học sinh dự luận mới dần dịu xuống, dù còn rất nhiều người không tin nhưng không ảnh hưởng đến toàn cuộc, mọi thứ đều dần ổn định trở lại, mọi người về sau cũng dần quên đi chuyện của Sương.

"Vậy cái bàn được ai lau chùi, ông có biết không?" Trần Phán chỉ về cái bàn hỏi.

"Tôi không biết nữa."

"Vậy ai có chìa khóa mở cửa nhà kho?" Trần Phán tiếp tục hỏi.

"Chỉ có bảo vệ trường và giáo viên thể dục là có chìa khóa thôi."

"Học sinh thì sao?"

"Học sinh làm gì có được, chỉ khi giáo viện đưa chìa khóa cho học sinh lấy giúp đồ trong đây thì mới có, nhưng mà sau đó học sinh phải trả chìa khóa lại ngay."

Trần Phán nghe Minh Á nói tới đây thì xạm mặt, đây còn không phải là học sinh nào cũng có thể có chìa khóa đó sao, học sinh chỉ cần xung phong đi lấy đồ sau lén lút lấy dấu rồi đi ra ngoài đánh cái chìa mới không phải là không được, trái lại nó còn rất khả thi rất dễ làm.

Nghĩ theo hướng này thủ phạm có thể là tất cả mọi người trong trường, thậm chí người ngoài trường học vẫn có thể làm được.

Phạm vi thật lớn Trần Phán cần tìm thêm manh mối thu nhỏ phạm vi lại, hắn bây giờ cần lý giải thủ thuật tạo ra tiếng động đung đưa kia.

Trần Phán sờ mó tất cả đồ vật trong đây sau thì nhìn về chỗ tường ở dưới cái cửa sổ nhỏ thông khí một đoạn mà bắt đầu trầm ngâm, ở đó hắn phát hiện ra hai điểm tròn trông sạch sẽ hơn so với chung quanh, điểm tròn này giống như là có vật gì đó áp vào tạo nên, thế nhưng đó là vật gì hắn tạm thời không nghĩ ra.

Có phát hiện mới, có điều thủ thuật tạo nên tiếng đung đưa vẫn chưa tìm ra được lời giải, suy nghĩ một hồi Trần Phán lên tiếng yêu cầu đổi địa điểm: "Đi qua cầu thang oan ức đi." Không tìm được lời giải ở đây thì qua chỗ khác tìm.

Minh Á nghe vậy nhìn qua Tôn Diệp hỏi xin ý kiến, Tôn Diệp cũng gật đầu đồng ý đi đến đó, hai bên đã muốn đi Minh Á cũng không chần chừ gì nữa, ông ấy dẫn đường đưa mọi người đi tới chỗ cầu thang ma quái.

Vừa đi tới chỗ cầu thang Trần Phán vừa nhìn chằm vào Tôn Diệp đang ở phía trước mình mà cảnh giác, hắn thấy đối phương có gì đó không đúng, trong nhà kho người này chỉ chăm chú nhìn vào cái bàn thôi giống như cái bàn có một ý nghĩa nào đó với hắn ta, một ý nghĩa hết sức đặt biệt.

Đi được một đoạn Trần Phán theo sự dẫn đường của Minh Á đã tới được cái nơi gọi là cầu thang oan ức, đây là cầu thang nối từ tầng trệt lên tầng hai, cầu thang dạng hai vế chấp nối hai đoạn lại với nhau thông qua một khoảng được làm rộng hơn thường được người gọi là điểm chiếu nghỉ.

Trần Phán nhìn về cái cầu thang, việc trước tiên hắn làm là đếm số bậc thang ở đoạn phía dưới, đoạn cầu thang được làm dài hơn.

Đếm qua đếm lại Trần Phán đếm được 12 bậc, hắn nhớ trong lời đồn có người đếm được ở đoạn này có tới 13 bậc, tất nhiên rất rõ ràng lời đồn chẳng thể nào tin nổi.

Trần Phán đi lên cầu thang quay đầu lại nhìn về Minh Á hỏi: "Ở chỗ nào có vũng nước, ở đâu có chữ viết, mà quan trọng là thầy hiệu trưởng đây gặp ma nữ ở chỗ nào?"

Trần Phán liên tiếp hỏi, còn bên dưới Minh Á mặt mày đã xanh nhợt không còn một chút máu, ông ấy nghĩ về chuyện hôm bữa đã trải qua khiến cả người đều run lên.

"Này thầy hiệu trưởng trả lời hộ cái." Trần Phán lên tiếng nhắc nhở, lúc này Minh Á mới hoàn hồn bắt đầu nói rõ từng sự việc.

Trước tiên là vũng nước kì lạ kia, nói là vũng nước thật ra nó là một dòng nước chảy ra từ trên tầng hai xuống rồi ứ động lại chỗ chiếu nghỉ, ở đây có phần hơi nghiêng lên trên nên nước không thể chảy xuống được cứ thế tạo thành vũng nước.

Kì dị ở điểm nước chảy xuống theo hai hàng dọc sát theo hai bên mép làm người ta nhìn vào thấy nó giống như hai hàng nước mắt của con người, về việc dòng nước ở đâu và nó xuất phát từ chỗ nào thì không ai biết, cứ như nước tự nhiên xuất hiện rồi chảy ra xuống làm cho sự việc càng thêm khó phần giải thích theo lý lẽ thông thường được.

Còn dòng chữ 'Oan Ức' kia được ghi trên bức mặt tường ở đoạn cầu thang phía trên, Minh Á gặp ma nữ cũng là ở trên đoạn cầu thang phía trên này.

Đêm nọ ông ấy đang ở trong phòng làm việc của mình thì nghe thấy trên đây có tiếng động lạ nên đã lên xem thử, khi đi đến chỗ chiếu nghỉ ông ta đã mặt đối mặt với con ma nữ kia và rồi ông ấy đã lên cơn đau tim ngất đi, may sao bị ngất đúng chỗ đẹp chứ không ngã từ trên cao ngã xuống có khi lại chẳng còn mạng để mà gọi người tới bắt ma.

Nghe xong lời kể của Minh Á, Trần Phán lắc đầu, đối với những gì Minh Á nói hắn cảm thấy tính xác thực không cao, có nhiều điểm không hợp lý, không thể hoàn toàn tin tưởng.

"Sao ông không lắp camera theo dõi mà lại đích thân vận động làm gì?" Trần Phán hỏi.

Từ khi đến đây hắn đã cảm thấy rất lì lạ, ngôi trường lớn thế này sao không lắp thêm camera giám sát chứ, ít nhất thì mấy chỗ đồn đại có ma nên lắp một cái để tiện tra xét như thế không phải là ổn hơn nhiều so với việc đích thân canh chừng.

Về phần tiền bạc Trần Phán thấy Minh Á cũng khá giả, bỏ tiền túi chắc là không có vấn đề, chẳng lẽ vì hà tiện mà hành thân xác trong đêm khuya không ở nhà cho khỏe lại chạy đến đây.

"Không phải không lắp đâu Trần đại sư mà là lắp bao nhiêu cũng vô dụng."

"Ý gì?"

"Lắp cái nào thì cái đó đều bị hư cả."

"Lén lút gắn không cho ai biết, thử chưa?"

"Về sau tôi đã lén gắn nhưng cũng vô dụng."

Trần Phán càng nghe càng cảm thấy không ổn, theo Minh Á nói dù có gắn kiểu gì, loại nhỏ hay to, công khai hay lén lút camera đều sẽ bị hư, đến cả việc lén lút gắn thiết bị nhỏ xíu lên trên một góc tường qua ngày hôm sau cũng bị phá hủy, đây là chuyện quá mức kì lạ.

Nếu là người làm thì thủ pháp phải nói thật là cao siêu hay nói chính xác thì đây là điều không thể, không thể vô thanh vô thức phá hủy được nhiều camera mà không bị ghi hình lại được.

Hung thủ có kĩ năng đáng gờm như thế thì làm giáo viên, làm học sinh, làm trò ma quỷ làm gì nữa, đi làm đặc công còn không tốt hơn sao.

Càng nghĩ Trần Phán càng cảm thấy chuyện này có sự nhúng tay của một thực thể huyền bí nào đó ở trong đây.