Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 34: Trò trẻ con




Là bản thân hắn đã nhìn lầm sao, nơi đây đang ẩn giấu một thực thể cực kì mạnh chăng?

Trần Phán cảm thấy mình cần nhìn lại tổng thể một lượt để đưa ra nhận định chính xác hơn.

Trần Phán đi lên đoạn cầu thang phía trên ánh mắt ẩn hiện lam sắc đóm lửa nhỏ quan sát kỹ càng khắp đoạn cầu thang này, quan sát được lúc lâu hắn thấy mọi thứ đều bình thường, không nhìn thấy hay cảm nhận được dấu vết của một thực thể màu đỏ nào ở đây.

Vậy chuyện của Minh Á nói là thật hay là giả, camera bị hủy là chuyện gì?

Mọi thứ có chút rối rắm, lúc này ánh mắt hắn vô tình lướt nhìn qua Tôn Diệp thì thấy đối phương mặt mày trầm ngâm đang chăm chú nhìn về bức tường nơi ghi ra dòng chữ 'Oan Ức' kia.

Trần Phán nhìn theo ánh mắt của Tôn Diệp lại chẳng thấy bức tường ở đó có gì lạ cả.

'Đối phương là đang nhìn cái gì chứ?'

Trần Phán không hiểu, hắn quan sát kĩ lại bức tường thì phát hiện ra ở trên tường có một lớp mỏng màu trắng giống như sáp được bôi lên, hắn đi xuống khi muốn dùng tay chạm vào lớp sáp kia để xem thử đây rốt cuộc là thứ gì lại bị Tôn Diệp lên tiếng ngăn cản: "Đừng chạm vào, đây có thể là bằng chứng buộc tội thủ phạm."

Trần Phán nhíu mày rút tay về đứng tại đó suy tư, thứ trên tường là sáp chính xác hơn là sáp nến màu trắng.

Học sinh trong trường nghịch ngợm bôi bậy lên tường không có gì lạ, đặt biệt sáp màu trắng gần trùng màu với bức tường chỉ cần bôi lên khó mà bị phát hiện, đây là mấy trò nghịch ngợm của học sinh tuổi mới lớn khi xưa hắn cũng đã từng bày ra những trò như vậy, có điều nơi đây là nơi xảy ra hiện tượng kì lạ nên không thể ngoại trừ việc thứ sáp này là một phần chiêu trò của thủ phạm.

Theo như lời nhắc nhở của Tôn Diệp khi nãy hắn càng khẳng định lớp sáp có vấn đề, mà quan trọng hơn là tên Tôn Diệp đã biết được gì sao, làm sao đối phương biết đây là bằng chứng buộc tội thủ phạm?

Trần Phán nghĩ về mấy cái camera bị hỏng hắn cảm thấy việc này có liên quan đến đối phương, dù gì cũng là đồng đạo phá hủy mấy cái camera thật quá dễ dàng, chỉ là mục đích đối phương là gì?

Quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, Trần Phán lần nữa bị rơi vào bế tắc.

"Đi qua chỗ tiếp theo đi." Lúc Trần Phán còn đang suy nghĩ thì Tôn Diệp đã nêu lên yêu cầu đổi qua chỗ khác.

"Khoan đã!" Trần Phán lên tiếng ngăn cản, hắn còn có mấy thứ cần quan sát thêm.

Đi lại lên tầng 2, Trần Phán bắt đầu quan sát mặt nền ở gần chỗ thềm bậc thang, càng quan sát hắn càng nhăn mày, là do người làm ra, tất cả đều là do người làm ra hắn giờ có thể khẳng định được điều đó.

"Không cần nhìn đâu, dưới nền là sáp trắng." Tôn Diệp từ phía dưới đi lên nói.

"Làm sao biết được, tôi nhớ anh chưa từng đi lên trên này?" Trần Phán nhớ rõ khi đến đây Tôn Diệp luôn ở bên dưới, đối phương vẫn luôn đứng ở chỗ chiếu nghỉ, vậy sao hắn biết được.

"Đoán thôi, mấy chiêu trò tiểu xảo của bọn con nít có gì đâu mà khó đoán." Tôn Diệp rất tự tin nói.

Trần Phán một bên nghe mấy lời đó thì cay cú, đây không phải là đang muốn sỉ nhục hắn là con nít đó sao, mấy chiêu trò tiểu xảo con nít trong lời đối phương đã làm cho hắn phải suy nghĩ nát óc.

"Đi thôi, đến chỗ gọi là thư viện tức giận kia." Tôn Diệp lần nữa lên tiếng yêu cầu đổi qua chỗ khác, Minh Á cũng không muốn ở lại đây lâu nên đã dẫn đường đi tới chỗ thư viện.

Thư viện của trường trùng hợp thay cũng nằm ở trên tầng hai này, trước kia thư việc vốn là ở tầng trệt nhưng sau này nơi đó bị trưng dụng làm phòng họp nên mới được chuyển lên đây.

Thư viện ở đây không lớn, các loại sách vở trên kệ cũng chẳng nhiều, chủ yếu là sách tham khảo và mấy quyển sách lịch sử.

"Những quyển sách bị hất tung lên kia là mấy quyển sách nào?" Mới bước chân vào thư viện Tôn Diệp đã lên tiếng hỏi.

"Cái đó_" Minh Á ấp úng, ông ấy không biết rõ nên đã gọi người thủ thư đến để trả lời.

Đối với mấy quyển sách thường bị hất tung lên kia thủ thư nhớ rất rõ ràng bởi vì sáng ra ngày nào người thủ thư cũng phải dọn dẹp, cất lại mấy quyển sách lên trên kệ.

Người thủ thư bắt đầu chỉ trỏ, Trần Phán một bên cẩn thận quan sát sau khi nhìn thấy hết mấy quyển sách thường bị hất tung lên kia Trần Phán đã hiểu ra được đôi phần vấn đề.

"Ngoài thủ thư ra còn ai có chìa khóa thư viện nữa hay không?" Trần Phản nhìn về Minh Á hỏi.

"Ngoài thủ thư thì chỉ có bảo vệ mà thôi."

'Quả nhiên,lại là người bảo vệ kia.'

"Bảo vệ có tất cả các phòng ở trong trường này hay sao?"

"Đúng vậy, bảo vệ đã làm ở đây trên 20 năm rồi, ông ấy làm việc rất cẩn thận nên tôi đã giao toàn bộ chìa khóa ở trong trường cho ông ấy giữ."

Nếu là như vậy thì người bảo vệ thật đáng nghi, muốn giở chiêu trò trong trường yêu cầu đầu tiên cần chính là phải có chìa khóa nên người bảo vệ rất có thể là nghi phạm, thế nhưng theo hắn quan sát được từ nãy đến giờ thủ phạm có thể không phải là người bảo vệ.

"Đi qua chỗ nhà vệ sinh biết khóc kia đi."

Trần Phán đã đến rất gần với đáp án, chỉ cần một chút nữa là có thể tìm tới được đáp án chính xác nên hắn muốn đi tới địa điểm xảy ra chuyện li kì cuối cùng để tìm thêm manh mối.

Nhà vệ sinh biết khóc kia cũng ở trên tầng 2, nó nằm đối xứng với thư viện qua điểm giữa là cầu thang.

Trần Phán đi tới nhà vệ sinh, nơi đây được chia ra làm hai chỗ, một chỗ giành cho nam một chỗ giành cho nữ, vị trí nghe thấy tiếng khóc của ma nữ là ở ngay tại bên trong nhà vệ sinh nữ.

Không chút ngần ngại Trần Phán đi vào nhà vệ sinh nữ, trong đây chia ra các gian nhỏ, ở cuối có một cái cửa sổ được mở ra để cho thoáng khí.

Trần Phán đi tới cái cửa sổ kia, gió từ cửa sổ thổi tới làm tóc hắn bay lên phất phơ, hôm nay trời khá âm u có vẻ sẽ có mưa lớn nên gió thổi khá mạnh, nhất là ở trên cao gió càng thổi mạnh hơn.

Cảm nhận làn gió thổi vào người Trần Phản cảm thấy gió đã đủ lớn nên hắn khép hờ cái cửa sổ lại chỉ để một điểm hở nhỏ sau đó kéo mở cánh cửa chỉnh sửa sao cho thích hợp, sao cho kẻ hở đủ nhỏ.

Gió thổi vào cửa sổ, từng làn gió kéo lên tọa nên âm thanh rì rào khó chịu, Trần Phán tiếp tục chỉnh lại cánh cửa sổ theo đó âm thanh tọa ra dần thay đổi, chỉnh sửa được một lúc âm thanh tạo ra giống như là tiếng khóc của một ai đó.

Đến khi này Trần Phán mới dừng tay lại, xoay người nhìn về Minh Á: "Âm thanh khóc lóc giống như thế này phải không?"

"Cái này, sao có thể!" Minh Á ngạc nhiên quá đỗi thốt lên, ông không ngờ còn có thể làm được như vậy.

"Trò trẻ con thôi, lợi dụng bước sóng giao thoa là có thể, như nguyên lý tạo âm của cây sáo vậy." Trần Phán nhếch môi khinh thường giải thích.

Thủ thuật rất bình thường, trong mấy năm hành nghề của mình hắn đã gặp không ít vụ giả thần giả quỷ làm theo cách này.

"Đúng là trò trẻ con." Tôn Diệp gật đầu xác nhận ý kiến của Trần Phán, sau đó đối phương nhìn về Minh Á: " Chẳng có gì đáng để nói, giờ cho tôi xem bản sao học bạ của những học sinh trong lớp 12A1 năm đó đi."

"À, vâng!"

Minh Á sau đó dẫn mọi người đi đến phòng làm việc của mình, Trần Phán đi theo sau không hiểu, tại sao lại phải xem học bạ chứ, không phải thủ phạm đã có thể xác định được rồi hay sao?

Dù không có bằng chứng buộc tội kẻ gây ra chuyện, thế nhưng đây không phải là một vụ có thể truy tố ra pháp luật được, chỉ cần sử dụng thủ thuật tâm lý là dễ dàng ép người nhận tội cần gì tìm kiếm bằng chứng cụ thể cho mất công, mà xem bản sao học bạ cũng chẳng tìm được bằng chứng.

Thế thì tại sao Tôn Diệp lại nêu ra yêu cầu đó?

Hắn thấy đối phương còn có dụng ý khác.