Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 35: Tìm ra hung thủ




Đi tới phòng hiệu trưởng Minh Á lục lọi lại hồ sơ trong tủ lấy ra trong đó danh sách học sinh lớp 12A1 năm đó, đồng thời còn lấy ra một xấp bản sao học bạ của từng người học sinh kia.

Trần Phán nhìn vào mấy cái tên trên bản danh sách khi hắn nhìn lướt xuống phía dưới thì đột nhiên dừng lại ở một cái tên, cái tên đó là Trần Khả Như.

'Khả Như'

Trần Phán chỉ tay vào cái tên Khả Như trong bản danh sách vội bảo: "Cho tôi xem bản sao học bạ của người này."

Minh Á thấy Trần Phán gấp gáp nên không hỏi nhiều, lọi lục tìm kiếm trong đống học bạ không lâu lắm học bạ của người tên Trần Khả Như đã được tìm ra.

Trần Phán lấy quyển học bạ lật xem, bên trong học bạ có hình của một người phụ nữ thế nhưng đó không phải là Khả Như hắn quen biết, người trong hình hơi mập, mái tóc có màu nâu lạnh so với Khả thì kém xinh hơn nhiều.

Trần Phán thở ra một hơi đầy tiếc nuối, hắn cứ ngỡ đã tìm được manh mối gì liên quan đến thân phận của Khả Như, thật không may đây chỉ là trùng tên mà thôi.

Trần Phán thất vọng, hắn đưa mắt nhìn về Tôn Diệp thì thấy đối phương đang đứng ở đó, trên tay của hắn đang giữ lấy một quyển học bạ, có điều quyển học bạ kia không phải của Sương, Trần Phán tò mò lại gần khi này mới nhìn rõ được người trong học bạ là một nam sinh.

Thấy Trần Phán bắt đầu chú ý tới Tôn Diệp bèn nhanh tay đóng quyển học bạ ném nó lên bàn sau đó hắn đi ra khỏi phòng hiệu trưởng: "Đến lúc bắt kẻ gây chuyện rồi, đại sư Trần có muốn cùng tôi bắt người hay không?"

"Tất nhiên!"

Trần Phán không hiểu ý đồ thật sự của Tôn Diệp nhưng hắn đâu cần hiểu làm gì chỉ cần bắt xong thủ phạm hắn sẽ rời khỏi tránh xa mặt đối phương như thế là ổn, dù gì hắn và Tôn Diệp không thật sự có thù oán, không cần tìm hiểu sâu vào vấn đề của người ta, quan trọng hơn khi người ta ở đây lại rất mạnh, đánh lên hắn không có tự tin có thể giành được thắng lợi tuyệt đối.

Tôn Diệp lần này là người dẫn đường Trần Phán và Minh Á đi theo phía sau, nơi mà đối phương đến là lớp học 12A1 ngay tại tầng hai.

Trong lớp hiện tại đang trong tiết toán, thầy dạy toán mải mê viết công thức trên bảng thì thấy có người bỗng xông vào lớp.

Người thầy không vui lắm muốn quát tháo thế nhưng khi thấy thấy hiệu trưởng ở phía sau thì nhẹ giọng mềm mỏng lên tiếng hỏi: "Hiệu trưởng có việc gì sao?"

"Có chút việc, cậu tạm dừng việc dạy lại." Minh Á lên tiếng chỉ thị.

Tôn Diệp một bên chẳng màng tới ai, anh ta cứ thẳng thừng đi lên bục giảng rồi nhìn xuống, còn Trần Phán đứng ở ngoài cửa nhìn về thầy dạy toán hỏi: "Hôm nay có ai nghỉ học không?"

"Hôm nay không có em học sinh nào nghỉ hết."

"Vậy là tốt rồi."

Trần Phán đứng tại chỗ bắt đầu nhìn vào trong lớp học, trong lớp có tổng cộng 35 học sinh, trước tiên hắn cần phải dùng phương pháp loại trừ để tìm ra thủ phạm thật sự.

Mục tiêu hàng đầu là nữ, trong lớp có tổng cộng 14 học sinh nữ.

Thứ hai, thủ phạm có đeo kính, ở đây có 4 em nữ học sinh đeo kính.

Cuối cùng, một bên gọng mắt kính của thủ phạm mới được thay mới, Trần Phán tập trung ánh mắt nhìn vào gọng kính của bốn học sinh đó, khi hắn nhìn về một nữ học sinh ở cuối lớp thì mắt hắn liền dừng lại.

Đã tìm ra được thủ phạm, Trần Phán khóa chặt lấy nữ học sinh sau đó hắn tiến tới, khi này Tôn Diệp trên bục cũng đi xuống.

Trần Phán thấy đối phương muốn bắt người thì dừng bước chân nhường đường cho đối phương đi, Tôn Diệp không khách sáo đi tới trước mặt của nữ học sinh kia, mắt hắn liếc nhìn vào phù hiệu được thuê ở trước ngực cô gái mà lạnh nhạt bảo: "Mai Tuyết ra ngoài nói chuyện riêng với tôi một lát." Dứt lời Tôn Diệp quay người rời đi, nữ học sinh cũng đứng lên đi theo sau.

Tôn Diệp khi tới đầu cầu thang xảy ra vụ việc ma quỷ kia thì dừng lại: "Em có biết tôi gọi em ra là vì chuyện gì không?" Hắn lên tiếng ẩn ý hỏi qua.

"Không biết!" Nữ sinh đảo mắt tới lui trả lời, trong lòng có chút chột dạ giọng điệu vô cùng thiếu tự tin.

Trần Phán ở một bên cười lạnh, từ biểu hiện của nữ sinh hắn có thể khẳng định đã bắt đúng người rồi, tiếp đến chỉ cần ép cho cô gái này nhận tội nữa là hoàn thành công việc, có điều lúc này Tôn Diệp lại không có ý nói tiếp mà đối phương khoanh tay rồi đưa mắt nhìn về phía hắn.

'Gì đây? Đây là muốn nhường công đoạn tiếp theo sao?'

Đối phương đã nhường Trần Phán cũng không ngại gì trước lớn giọng nói với nữ sinh kia: "Phát tán tin đồn gây ảnh hưởng tới uy tín của trường, làm trò ma quỷ dọa nạt bạn học, hơn nữa em còn suýt gây ra án mạng." Trần Phán vừa tiến lại gần người nữ sinh vừa tiếp tục lên tiếng trấn áp tâm lý: "Tội của em mắc phải nhẹ thì bị cho thôi học, nặng thì bị truy tố pháp lý đó, em có biết hay không?"

Trần Phán tiến lên bao nhiêu, nữ sinh sợ hãi lùi về sau bấy nhiêu, cô bé trong lòng hoảng sợ ấp úng lên tiếng phủ nhận: "Thầy nói gì vậy, em không hiểu."

"Chuyện là do em làm, nay em nói không hiểu sao, vậy tôi sẽ giải thích cho em hiểu." Trần Phán cười lên sau đó bắt đầu lý giải lý do xác định được em ấy là thủ phạm.

Trước tiên cần phải nói đến nhà vệ sinh biết khóc kia, thủ thuật làm ra chính là lợi dụng sức gió và khe hở ở cửa sổ để tạo nên âm thanh giống như hắn đã biểu diễn lúc trước, thế nhưng thủ thuật này cần thời gian để điều chỉnh, phải đảm bảo làn gió luồn vào cánh cửa sao cho cánh cửa rung lên một cách nhịp nhàng nhất mới tạo ra được âm thanh.

Bản thân hắn đã làm nhiều lần nên quen thuộc chỉ cần điều chỉnh một chút là xong, có điều người khác thì không được như vậy đâu, phải mất nhiều thời gian để điều chỉnh mà ở đó lại là nhà vệ sinh nữ nếu thủ phạm là con trai thì không phải rất không hợp lý sao.

Con trai vào trong nhà vệ sinh nữ nếu người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào, còn ở bên trong nghịch phá cánh cửa lỡ đâu bạn nữ vào nhìn thấy thì sẽ bị coi là biến thái và rồi một cái hẹn gặp mặt phụ huynh là không thể tránh khỏi, ngược lại thủ phạm là con gái thì lại khác, mọi người sẽ không nghi ngờ đồng thời cũng sẽ có nhiều thời gian để thực hiện thủ thuật của mình.

"Thầy hiệu trưởng có phải đã từng nói, các học sinh nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh là vào giờ chiều, chủ yếu là nhóm học sinh học phụ đạo phải không?" Trần Phán nhìn về Minh Á mà hỏi.

"Phải!"

"Nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả học sinh lớp 12 đều phải học thêm giờ vào buổi chiều?"

"Đúng vậy!" Minh Á gật đầu xác nhận: "Lớp 12 sắp phải thi tốt nghiệp nên phải học thêm vào_" Minh Á nói được nửa chừng thì hiểu ra ý của Trần Phán, nhưng có vài điều ông ấy vẫn không hiểu nên hỏi lại: "Lớp 10 cũng học giờ chiều mà?"

"Lớp 10 chỉ mới vào học không lâu, nên không thể nắm rõ được kết cấu của trường học để mà dựng lên được vở kịch này!"

"Nhưng sao có thể xác định đó là học sinh lớp 12A 1 được?"

"Bởi vì lớp học này ở gần ngay sát cầu thang tầng hai."

Để có thể dựng lên được vở kịch ma quái thủ phạm phải cần nhiều thời gian nên thủ phạm phải là học sinh học vào giờ chiều, lớp 10 không thể vì không hiểu hết được kết cấu cũng như thời gian giáo viên giảng dạy, còn có thời gian giám thị đi tuần, bảo vệ đi lên khóa cửa phòng và nhiều yếu tố ảnh hưởng khác.

Có rất nhiều vấn đề cần nắm bắt nên một học sinh lớp 10 sẽ không có đủ thông tin, chỉ có học sinh lớp 12 mới có đủ khả năng.

Còn tại sao lại là lớp 12A1 thì càng dễ lý giải hơn, từ thư viện, đến nhà vệ sinh và cả cái cầu thang, tất cả đều ở rất gần lớp 12A1, nếu nhìn kỹ sẽ thấy lớp 12A1 ở ngay cầu thang, đi qua bên phải một chút là sẽ đến nhà vệ sinh, đi qua trái một đoạn là sẽ đến thư viện, vị trí của lớp học này thật sự rất đắc địa để cho thủ phạm thuận lợi dàn dựng lên vở kịch của mình.

Mà đó chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất vẫn là Sương đã từng học ở lớp 12A1.