Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 36: Bị đả kích.




Thủ phạm gây dựng lên vở kịch này chính là vì muốn lôi vụ án của Sương ra để điều tra lại.

Theo hướng suy nghĩ này, thủ phạm có thể là người thân, bạn bè hoặc có thể là đàn em của Sương.

Bạn bè của Sương đã tốt nghiệp nếu muốn lật lại án thì không cần làm cách này, thân nhân của Sương thì không có cơ hội ra để ra tay, nên thủ phạm chỉ có thể là đàn em lớp dưới, người đã thầm ngưỡng mộ Sương mà thôi.

Người đàn em không tin tưởng Sương tự sát nhưng lại không có cách nào để lật án nên mới dựng lên vở kịch ma quỷ nhằm khiến người khác chú ý tới, tất nhiên người đàn em ngưỡng mộ Sương đã khuất kia có thể ở trong bất kì lớp học nào, chọn lấy lớp 12A1 chỉ là vì thăm dò may sao thủ phạm nằm đúng ngay ở trong lớp đó.

"Mấy lời thầy nói thật là vô lý, em không có ngưỡng mộ ai hết." Nữ sinh muốn chống chế, cô nàng rất tức giận đối với lời giải thích của Trần Phán.

"Không, thật sao?" Trần Phán lạnh lùng nhìn về nữ sinh hỏi.

"Thật!" Cô nàng rất chắc chắn đáp.

Trần Phán nhíu mày, hắn cảm thấy cô bé không có nói dối, điều đó thật kì lạ, Trần Phán bắt đầu suy nghĩ lại về lời giải thích của mình sau một lúc hắn lắc đầu, thật ra trong vụ này có rất nhiều điểm nghi vấn hắn không hiểu, thế nhưng nữ học sinh trước mặt khẳng định là thủ phạm.

"Trước không nói đến em có ngưỡng mộ hay không ngưỡng mộ, giờ nên nói đến cái này đi" Nói đến đây Trần Phán lấy ra từ trong túi một miếng nhựa nhỏ màu trắng trong suốt.

"Cái này nhìn có quen mắt hay không?"

"Cái này là_" Minh Á nhìn vào miếng nhựa trên tay Trần Phán rồi lại nhìn về cái gọng mắt kính của nữ sinh đang đeo mà thốt lên.

"Đây là một mảnh gọng mắt kính bị gãy, tôi đã phát hiện ra nó bị kẹp trong một quyển sách ở thư viện."

Lúc nãy khi hắn quan sát mấy quyển sách thường bị hất tung ra khỏi kệ kia đã vô tình phát hiện ra một quyển sách bị cộm lên, thấy lạ thế là hắn đã mở ra xem và thấy được miếng nhựa này.

"Bây giờ em hãy giải thích xem tại sao gọng mắt kính bên trái của em lại thay mới không?"

"Là do_"

"Là do trong lúc em hất mấy quyển sách xuống đã lỡ làm rớt mắt kính sau đó em đã dẫm lên làm gọng kính bị gãy."

Quyển sách bị hất tung xuống khiến nó bị mở ra, mảnh gọng kính bị vỡ kia khi này đã bay lên dính vào đường gấp giữa của quyển sách.

Do mảnh gọng kính nhỏ, trời lại tối nên nữ học sinh đã không thể nhìn thấy nó để thu dọn cứ thế một bằng chứng cực kì quan trọng đã để sót lại cho hắn tìm ra được.

"Không phải như thầy nói đâu, gọng mắt kính của em chỉ là do vô tình làm rớt nên gãy thôi, cái mảnh gọng kính này có thể là của người khác, đúng rồi là của người khác."

"Của người khác sao? Em đây còn muốn ngụy biện đến khi nào nữa." Trần Phán vừa lớn giọng nói vừa nhấc chân tiến tới ép nữ học sinh kia phải áp sát người vào bên thành lan can: "Em nên biết nhận tội sẽ được hoang hồng, chất liệu nhựa mỗi gọng kính đều sẽ khác nhau chỉ cần đem chúng đi làm giám định em sẽ không còn đường chối cải đâu."

Chất liệu gọng của mỗi loại kính sẽ khác nhau chỉ cần đem miếng nhựa trên tay hắn đi giám định với cái gọng cũ bên phải mắt kính nữ sinh đang đeo là sẽ cho ra được kết quả, có điều dù cho hai chất liệu nhựa làm gọng giống nhau thì hắn cũng vô pháp có thể buộc tội được nữ sinh này.

Lý do có thể chối tội nhiều lắm, ví dụ như trong lúc đọc sách trong thư viện đã vô tình làm gãy gọng kính, mảnh gọng kính khi đó đã dính vào quyển sách trùng hợp thay quyển sách đó lại là quyển sách bị thủ phạm hất tung lên, hoặc là các lý do đại loại như thế.

Lý do hợp lý quá nhiều, một mảnh gọng kính chẳng thể làm nên trò trống gì, hiện tại nữ sinh đang bối rối nên không suy nghĩ ra được, chỉ cần cho em ấy thêm một chút thời gian thì mọi chuyện sẽ rất khác nên giờ hắn đang cố tình tạo áp lực tâm lý để cho cô nàng nhanh chóng phải thú tội.

"Em, em_"

"Một gọng kính không đủ để làm bằng chứng đâu." Nữ sinh đã bị ép đến sắp nói ra sự thật thì Tôn Diệp nãy giờ im lặng lại lên tiếng nói đỡ cho con bé.

Trần Phán nghi hoặc nhìn về Tôn Diệp, hắn thật không hiểu đối phương là có ý gì, người là đối phương gọi ra, khi hắn gần ép người ta thú tội được rồi thì đối phương lại trở mặt, đây là có ý gì, chơi hắn sao.

"Đúng vậy, một gọng kính không đủ để làm bằng chứng." Nữ sinh như bám được cọng cỏ cứu mạng giọng điệu đã trở nên tự tin hơn hẳn.

Trần Phán trầm mặc rồi lại chỉ biết trầm mặc, phải mất một lúc sau hắn mới thở dài nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi qua vụ việc về cầu thang oan ức đi." Phải đổi cách thức ép người chứ gọng kính đã không còn tính hiệu quả nữa rồi.

Cầu thang này có hai vấn đề chính, thứ nhất là vũng nước thần bí và dòng chứ trên tường, thứ hai là chuyện Minh Á thấy ma nữ bay lở lửng ở trên không.

Vấn đề thứ nhất thì dễ giải thích, có điều vấn đề thứ hai hắn còn chưa tìm ra được lời giải, thế nhưng bây giờ hắn chỉ cần ép cô gái nhận tội thôi nên không cần quan tâm đến vấn đề thứ hai làm gì.

"Cái vũng nước ở cầu thang này thật chất là do nước đá tan ra tạo thành."

Thủ thuật dùng ở đây cũng rất đơn giản.

Ở tại bậc thang trên cùng bôi lên một lớp sáp mỏng rồi để một tảng nước đá ở chính giữa cái bậc thang đó thế là xong, sáp ở bên dưới sẽ không thấm nước nhờ đó không tạo nên vết ẩm khi đá tan ra, đồng thời sáp còn có nhiệm vụ chỉnh hướng cho nước khi chảy sẽ không chảy ngay xuống điểm chính giữa mà bị phân tán ra hai bên, cứ thế hai hàng nước mắt chảy xuống cầu thang đã được tạo thành.

Về phần tại sao lại dùng nước đá mà không đổ nước xuống trực tiếp? Đó là vì đổ một lượng lớn nước xuống dưới sẽ không thể kiểm soát được dòng chảy của nước một cách chính xác nhất, nếu đổ nước xuống quá ít thì đợi đến ngày mai nước sẽ bị thấm hết xuống nền hoặc sẽ bị bay hơi, khi đó sẽ không tạo nên được một vũng nước với hai hàng nước mắt như một người đang khóc.


Thế nên nước đá và sáp trắng mới được áp dụng vào, nước đá tan cần thời gian lượng nước tan ra cũng sẽ không nhiều, chỉ cần canh chuẩn thời gian sao cho khi đá tan ra hết thì cũng là vừa lúc rạng sáng thế là hoàn mĩ.

Còn về phần dòng chữ thì càng đơn giản hơn nữa, dùng nước viết chữ lên rồi bôi nhẹ một lớp sáp thế là xong chuyện, sáp bám trên mặt tường khô sẽ dính tốt hơn mặt tường bị ẩm tạo nên sự tương phản, cái gọi là nước mắt viết lên dòng chữ thật chất là sự phản chiếu tối sáng trên một mặt phẳng tạo ra mà thôi, chỗ dính sáp sáng bóng hơn, chỗ không ăn sáp thì bị xạm màu, từ đó tạo thành dòng chữ.

Thế tại sao thủ phạm lại phải làm rắc rối như thế, lấy nước viết chữ lên không phải là xong sao?

Thủ phạm làm mọi chuyện rắc rối đều là có nguyên do, một phần giống như cách lý giải với nước đá, nếu dùng nhiều nước để viết lên thì nước sẽ bị lan xuống dưới làm dòng chữ bị xấu, dùng ít nước thì nước sẽ bị nhanh thấm, đến khi được người phát hiện thì đã là chữ được chữ mất.

Thêm một nguyên nhân quan trọng khác nữa để thủ phạm làm như vậy, đó là vì muốn đánh lừa phán đoán về mặt thời gian của mọi người.

Nước thấm vào tường cần có thời gian nhất định, dựa trên thời gian nước thấm vào tường mà đoán được thời gian thủ phạm ra tay, mọi người dựa trên tốc độ thấm nước phán đoán thủ phạm là lẻn vào trường học khoảng từ hai đến ba giờ sáng, thế nhưng ai ngờ được người ta đã lẻn vào đây từ sớm, có khi trời vừa chập tối thủ phạm đã lẻn vào rồi.

Phần còn lại là làm sao để xóa đi dòng chữ?

Cái này không khó, chỉ cần lợi dụng lúc vắng người lấy một tờ giấy chà vào trải đều lớp sáp thế là dòng chữ biến mất không ai nghi ngờ gì được.