Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 37: Suy luận yếu kém




"Nếu tôi đoán không lầm nhà của em Tuyết đây hẳn là ở gần trường." Trần Phán tự tin nói ra suy luận của mình.

Một tảng nước đá để tan ra cần thời gian, tảng đá càng lớn thời gian cần để tan ra hết sẽ càng lâu, dựa trên thủ thuật tạo ra vũng nước ở trên hắn có thể khẳng định đối phương đã dùng một tảng nước đá khá lớn.

Muốn đem tảng nước đá lớn như vậy đến trường còn là lén lút nữa nên khả năng nhà đối phương ở gần trường là rất cao, ở quá xa không chỉ việc mang tảng nước đá di chuyển gặp bất lợi mà còn khiến cho gia đình người thân nghi ngờ, đây là kết luận hắn suy ra được, có điều hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Thầy nói sai rồi, nhà em cách trường hơn 10 km lận." Nữ sinh dần lấy lại tự tin phản bác lời suy luận của Trần Phán.

Trần Phán ngạc nhiên, hắn nhìn về Minh Á xin một cái xác nhận, chỉ thật không may Minh Á nào có biết nhà của nữ học sinh này ở đâu.

Minh Á không xác nhận thế nhưng theo Trần Phán thấy con bé sẽ không nói dối hắn về vị trí nhà của mình, đó là không cần thiết, nhà cửa ở yên đó không thể di chuyển nói dối chỉ càng làm người ta thêm nghi ngờ, bất quá 10km thì đúng thật là rất xa đối với một học sinh.

Trần Phán cảm thấy suy luận của mình xuất hiện rất nhiều lỗ hỏng, dẫu lỗ hỏng còn đó thế nhưng hắn không có thời gian để quan tâm, tiến lại gần bên nữ sinh hắn lên giọng nói lớn: "Trong lúc em bôi sáp khẳng định đã để lại dấu vân tay trên mặt sàn và tường, nếu bây giờ em nhận tội thì còn kịp đến khi cảnh sát tới mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn thôi."

Đôi khi suy luận có lỗ hỏng về sau có thể bù đắp lại được nhưng để cho thủ phạm có thời gian chuẩn bị trốn tội thì không có cơ hội để bù đắp đâu, nên phương châm của hắn là phá vỡ tâm lý bắt ép hung thủ nhận tội sau đó bổ sung lại tình tiết, chiêu trò tâm lý này Trần Phán cảm thấy dùng rất tốt, đặc biệt là hiện tại.

Cái gì dấu vân tay tất cả là giả, hắn muốn ép nữ sinh vào trạng thái sợ hãi nhất để buộc con bé phải nhận tội, có điều hiện tại hắn lại cảm rất thấy không ổn, nữ sinh nghe thấy lời dọa nạt của hắn lại không sợ hãi như mong muốn mà trái lại cả người đều tràn đầy tự tin: "Em không làm thì làm sao nhận tội được."

Chuyện gì đây, có gì đó không đúng nữ sinh phản ứng nằm ngoài tầm dự liệu của Trần Phán khiến cho Trần Phán bắt đầu lúng túng, sự tự tin của nữ sinh làm hắn không biết phải làm sao.

'Chết tiệt!'

Trần Phán bức bối trong người, nếu cho hắn thêm thời gian thì tốt rồi, bây giờ bằng chứng không đủ, suy luận đầy lỗ hỏng cứ đà này hắn sẽ bại trong trận đấu tâm lý này mất.

Phải có cái gì đó có thể lợi dụng được thế nhưng đó là cái gì đây, đầu óc Trần Phán liên tục nảy số, hắn cố gắng tìm kiếm manh mối có thể dùng được, sau một lúc Trần Phán nhíu mày, hắn đã nghĩ ra được một vấn đề.

Nữ sinh yếu ớt làm sao có thể mang tảng nước đá lớn lẻn vào trường được?

Huống hồ nhà nữ học sinh lại xa, việc vận chuyển rất là khó khăn, một mình nữ sinh khẳng định là không thể, có điều thêm một người hỗ trợ nữa thì lại khác.

Nữ học sinh như thế tự tin có lẽ là vì người bày ra mọi thứ ở đoạn cầu thang không phải do con bé làm mà là người hỗ trợ kia làm ra.

Trần Phán bắt được trọng điểm, hắn bắt đầu theo hướng suy luận này mà sắp xếp lại các tình tiết.

Trong lúc Trần Phán đang sắp xếp lại mọi thứ, Tôn Diệp đứng ở một bên thở ra một hơi rồi lắc đầu: "Xem ra là Trần đại sư chưa giải mã được chuyện ở trong nhà kho rồi phải không?"

Trần Phán đang suy nghĩ nghe thấy câu hỏi của Tôn Diệp thì nhíu mày càng chặt: "Đang tìm kiếm manh mối."

"Là chưa tìm được đáp án rồi, thế còn chuyện camera bị hỏng và ma nữ lơ lửng hiệu trưởng đây nhìn thấy thì sao?"

"Vẫn còn đang trong quá trình tìm kiếm manh mối." Trần Phán không ngần ngại trả lời, hắn thật không có lời giải cho mấy chuyện đó.

Chuyện ở nhà kho, chuyện camera và chuyện Minh Á thấy được ma nữ, ba chuyện này hắn không giải thích được nên hắn đã tạm quy kết đây là do thực thể huyền bí gây ra, thực chất theo hắn nghĩ thì ba vấn đề trên là do Tôn Diệp làm, chỉ là hắn không có bằng chứng buộc tội người ta nên không dám nói mà thôi.

Theo hắn thấy Tôn Diệp không đơn giản, ăn nói không có chứng cứ có khi bị đối phương chèn ép ngược lại thì khổ.

"Thật là thất vọng, tôi đã nghĩ đại sư Trần có thể làm tốt hơn như vậy nhưng có lẽ là do tôi nghĩ nhiều." Tôn Diệp thở dài tỏ vẻ đầy tiếc nuối.

Trần Phán thấy biểu hiện tiếc nuối của đối phương thì càng cay cú, khi nãy không phải do Tôn Diệp phá đám hắn đã ép được nữ sinh nhận tội sau đó bắt cô nàng kể lại tất cả sự việc và cả đồng bọn của cô ta cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng, đều là đối phương làm rối loạn nay lại còn tỏ vẻ tiếc nuối.

Khuôn mặt Trần Phán giờ đã hiện rõ sự khó chịu mà Tôn Diệp bên này vẫn đứng ở đó biểu thị không quan tâm, hắn lấy điện thoại từ trong người nhấn nhấn gửi tin nhắn qua cho ai đó, nhắn tin xong Tôn Diệp nhìn về Trần Phán bồi thêm một câu: "Khả năng suy luận của đại sư Trần thật là quá kém cỏi."

Nói đến đây Tôn Diệp giơ ngón tay trỏ lên trời nói tiếp: "Thứ nhất, tôi sẽ nói về bí mật trong nhà vệ sinh biết khóc, suy luận của tôi không khác gì với suy luận của Trần đại sư trong vấn đề này, chỉ là quan điểm của tôi có chút khác biệt."

Tôn Diệp hạ ngón tay xuống, nét mặt hiện rõ sự tự tin: "Em Tuyết đây đã không hề nói dối, em ấy không hề ngưỡng mộ gì đối với Sương đã chết, còn về lý do tại sao tôi lại biết hung thủ ở trong lớp 12A1, đó không phải đoán mò hay thăm dò mà là vì bác bảo vệ đang canh ở chốt trước cổng trường đã nói cho tôi nghe."

"Ông ta nói cái gì?" Trần Phán vội hỏi, sau mấy câu nói của Tôn Diệp hắn đã nghĩ ra được vài điều.

"Trước khi đại sự Trần đến tôi đã bắt chuyện với bác bảo vệ và bác ấy đã nói với tôi rằng bác ấy có một người con trai đang học trong lớp 12A1, tiện thể nhà của bác ấy còn ở ngay sát trường, cách trường khoảng chừng chưa đầy 200m."

Quả nhiên là vậy, đồng phạm của nữ học sinh chính là con trai của người bảo vệ, như thế vấn đề chìa khóa để mở ra thư viện, nhà kho đã rõ ràng, bảo vệ có toàn bộ chìa khóa ở phòng trong trường người con trai chỉ cần trộm đi rồi đánh ra bộ chìa khóa mới là được.

Nhà ở gần thì việc mang nước đá đến trường trở nên rất khả khi mà là con trai sức dài vai rộng mang vác vật nặng cũng khả thi hơn rất nhiều.

"Sau đó tôi có gọi điện nhờ người tới nhà bác bảo vệ đó để kiểm tra, kết quả tôi biết được vợ của bác bảo vệ có mở một tiệm tạo hóa, loại tiệm tạp hóa có tủ đông dạng nằm rất lớn." Tôn Diệp bồi thêm một câu làm Trần Phán càng khẳng định được phán đoán của mình, con trai bác bảo vệ kia đúng là đồng phạm rồi không còn gì để nghi ngờ nữa.

Tôn Diệp nhẹ nhàng bước chân, đối phương đi đến gần chỗ cầu thang giơ lên hai ngón tay: "Vấn đề thứ hai, đối với thủ thuật để tạo nên cầu thang oan ức tôi hoàn toàn đồng ý với suy luận của đại sư Trần, chỉ có chút khác biệt là dấu vân tay bị để lại không phải của em Tuyết mà là của Đỗ Tuấn."

Tôn Diệp xoay người, từ từ tiến tới chỗ của nữ sinh: "Đỗ Tuấn, con trai của bác bảo vệ, đồng thời cũng là bạn trai của em."