Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 39: Ai mới thực sự là kẻ chủ mưu?




"Là ma túy dạng tổng hợp!"

LDS là một chất không mùi, có tính hướng thần cực mạnh, triệu chứng sau khi sử dụng là bản thân người dùng sẽ trở nên minh mẫn hơn, mọi vật xung quanh sẽ trở nên tươi mới hơn, đồng thời nhận thức người dùng cũng sẽ bị méo mó một cách trầm trọng, họ sẽ nghe và nhìn thấy những thứ không hề tồn tại.

LSD không nguy hiểm như các loại ma túy khác, dùng quá liều cũng không dẫn đến tình trạng sốc thuốc, thế nhưng hệ lụy nó tạo ra lại không được xem là an toàn cho là mấy.

LSD làm phá hủy các liên kết cũ trong neuron thần kinh tạo ra các liên kết mới khiến cho người dùng nhất thời trở nên minh mẫn, cũng là vì đập đi xây lại nên các neuron sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời các liên kết mới tạo ra là dạng gì thì không ai có thể xác định được.

Hệ lụy của việc tạo ra xung thần kinh mới đó có thể dẫn đến các vấn đề về tâm lý, như hoang tưởng, liên tục xuất hiện ảo giác, trầm cảm, có thể dẫn đến động kinh, tâm thần phân liệt,...

Hệ lụy nghiêm trọng nên nó từ lâu đã bị cấm buôn bán và được xem là một chất gây nghiện.

Theo như câu trả lời của Minh Á, khả năng ông ấy chơi đồ là rất cao.

Minh Á chơi đồ dẫn đến ảo giác rồi nghe thấy tiếng động, tiếp đó là gặp mặt ma nữ sau thì thuốc phát tán mạnh hơn khiến ông ta không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, cứ thế Minh Á tự hành hạ bản thân mình đến bầm tím khắp người rồi tự đi tới trước cổng bảo vệ mà nằm lăn ra ngủ.

Theo lấy hướng suy luận này việc Minh Á may mắn đến độ ngất ngay tại chỗ chiếu nghỉ không bị lăn xuống cầu thang là có thể giải thích được, đây không phải may mắn khi đó có lẽ ông ta không thực sự ngất đi chỉ là do ông ấy không nhớ nổi đến những chuyện mình làm ở phía sau mà thôi.

Như vậy chuyện Minh Á gặp mặt ma nữ đã có lời giải.

"Thời gian từ đêm đó đến nay là đã qua bao lâu rồi?" Tôn Diệp vội hỏi.

Mọi thứ đã rõ ràng giờ chỉ cần bằng chứng để để củng cố lại suy luận mà bằng chứng rõ ràng nhất chỉ có thể chính là bản thân Minh Á.

LSD có thể xét nghiệm ra thông qua đường nước tiểu, chỉ cần không quá 4 ngày khả năng xét nghiệm ra được là rất cao.

"Khoảng hơn 2 ngày rồi, nhưng mà Trần đại sư à tôi làm sao mà có thể dùng đến thứ kia được chứ?" Minh Á một mặt lo lắng trả lời, ông sống đến từng tuổi này rồi đến cả một điếu thuốc lá cũng chưa từng hút qua, nay lại bị nghi ngờ là dùng đến chất kích thích thì sao không lo lắng cho được.

Chưa tới ba ngày còn có thể xét nhiệm ra được, chỉ cần làm xét nghiệm là biết được suy luận có đúng hay không thôi, còn việc tại sao lại uống phải nó thì phải hỏi qua Tôn Diệp mới bên kia mới đúng.

Trần Phán trong vấn đề này không rõ ràng, hắn không rõ tại sao Tôn Diệp lại đưa ra được kết luận như vậy.

Đưa mắt nhìn về Tôn Diệp, hắn ẩn ý muốn hỏi, Tôn Diệp nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lấy ra trong túi một cái khăn vải màu trắng sau đó mở nó ra, bên trong chiếc khăn có một mẫu giấy nhỏ bị vò lại, quan sát kỹ sẽ thấy được mẫu giấy bị vò này là một chồng các mẫu giấy nhỏ hơn được xếp lên với nhau.

"Tìm được nó ở đâu?" Trần Phán trầm tĩnh hỏi.

"Ở ngay dưới chân bàn làm việc trong phòng của hiệu trưởng đây."

"Sao tôi không thấy anh lấy nó?" Trần Phán nghi hoặc.

Hắn vào phòng hiệu trưởng cùng đối phương sao hắn lại không thấy được đối phương đã lấy nó chứ, miếng giấy này quan trọng như thế nếu hắn thấy nó được từ trước hắn đã có thể đã đưa ra được nhận định chính xác hơn về mọi chuyện.

"Khi đó tôi thấy đại sư Trần đây đang chăm chú xem bản sao học bạ của một em học sinh nên chắc đã không chú ý tới, mà em học sinh kia hình như tên là Khả Như thì phải, một cái tên thật hay." Tôn Diệp lên tiếng giải thích, Trần Phán một bên càng nghe càng nhíu mày.

Đúng là sau khi thấy cái tên 'Khả Như' thì hắn đã mất tập trung nên có thể khi đó đã không nhìn thấy Tôn Diệp lấy đi mẫu giấy, thế nhưng đối phương giải thích thì giải thích lôi cái tên Khả Như vô làm gì?

"Tôn Diệp, Trần đại sư hai người nói gì vậy, miếng giấy này là gì, sao lại nhìn quen mắt như vậy?" Minh Á khó chịu hỏi.

Ông ấy đang lo cho bản thân mình mà hai người họ thì cứ thì thầm to nhỏ nói đến cái gì ông nghe chẳng tài nào hiểu nổi.

"Cái này là tem giấy hay còn gọi là bùa lưỡi, ở đây xếp chồng ý nhất phải là 5 tem đi, ông chơi đến chừng đó mà bây giờ vẫn còn giữ được tỉnh táo thì đúng thật là may mắn." Trần Phán cảm thán một câu.

Một tấm tem giấy được bôi lên ít nhất là khoảng 25-80 microgram chất LSD, năm tem cộng dồn thì phải tới 125-400 microgram chất LSD, mà một người bình thường chỉ cần dùng 20-30 microgram là đã xuất hiện ảo giác, ở đây Minh Á đã dùng gấp 4-20 lần so với liều cần thiết.

Với liều lượng lớn như vậy Minh Á lúc này vẫn còn giữ được tỉnh táo thì đúng là may mắn, có lẽ thể chất của ông ấy có thể kháng lại được quá trình tái tạo của chất LSD.

"Tôi thấy trên bàn làm việc hồi nãy của ông có một tách cà phê còn nóng cùng với rất nhiều vỏ gói cà phê hòa tan, nên tôi đoán rằng ông là một người nghiện cà phê nặng_" Tôn Diệp chờ Trần Phán nói xong thì bắt đầu nói ra suy luận của mình.

Hắn thấy trên bàn của Minh Á có rất nhiều gói cà phê dạng bột hòa tan nên đã phỏng đoán rằng vào đêm đó Minh Á cũng dùng một tách cà phê, vì thế hắn đã tiến lại quan sát kỹ hơn thì phát hiện ra ở dưới chân bàn có một chồng tem giấy nhỏ.

Từ hai manh mối trên Tôn Diệp đã biết được cụ thể sự việc đã xảy ra trong đêm mà Minh Á thấy được ma nữ.

Minh Á muốn đích thân ở lại để bắt thủ phạm nên ông ta đã ở lại trong trường, ở ngay tại phòng làm việc của mình chờ đến đêm khuya, không may Minh Á đã nói kế hoạch của mình cho người bảo vệ nghe, càng không may hơn khi người bảo vệ lại nói chuyện này với đứa con trai Đỗ Tuấn của mình.

Đỗ Tuấn biết chuyện bèn lặp lên kế hoạch chống phá Minh Á, kế hoạch của Đỗ Tuấn là dùng tem giấy để khiến Minh Á rơi vào trạng thái phê pha.

Trước tiên Đỗ Tuấn sẽ chờ cho Minh Á ở trong phòng pha lấy một tách cà phê nóng, tiếp theo khi Minh Á đang muốn thưởng thức thành quả thì gã sẽ tạo ra tiếng động giả để dụ ông ấy đi ra ngoài, sau đó thì chỉ cần lẻn vào rồi bỏ tem giấy đã chuẩn bị từ trước vào tách cà phê kia, chờ cho đến khi chất LDS tan ra trong ly cà phê thì Đỗ Tuấn sẽ lấy mấy miếng tem giấy ra.

Có lẽ do nước còn khá nóng khiến Đỗ Tuấn bỏng tay nên gã đã ném đống tem giấy mới lấy được xuống nền, khi này Minh Á ra bên ngoài không thấy gì cả nên đã quay về điều đó khiến cho Đỗ Tuấn không có cơ hội nhặt được đồ lên mà chỉ có thể tạm trốn đi trước.

Minh Á về phòng uống lấy tách cà phê nhiễm LSD kia, không lâu sau Minh Á thấm thuốc cả người trở nên lâng lâng.

Đỗ Tuấn giờ chỉ cần định hướng suy nghĩ của Minh Á, có thể là dùng một tấm vải trắng trùm lên đầu hay mở một đoạn nhạc rùng rợn lên, mọi thứ về sau là phụ thuộc vào độ tưởng tượng của Minh Á thôi.

Khi mọi chuyện xong xuôi Đỗ Tuấn quay về nhà như không có chuyện gì xảy ra thế nhưng đối phương có lẽ đã quên đi vụ tem giấy còn chưa được dọn dẹp, có khi Đỗ Tuấn nhớ nhưng gã không để tâm, dù sao cũng sẽ có lao công tới dọn thay gã.

Tiếc rằng gã không biết tới một chuyện, mảnh tem giấy dính nước rơi xuống sẽ dính chặt lại trên nền sàn, huống hồ nó còn ở ngay sát chân bàn làm việc khiến cho việc dọn dẹp sẽ càng thêm phần khó khăn, cũng nhờ thế mảnh tem giấy này mới còn nguyên ở đó chờ Tôn Diệp tới lấy.

Suy luận của Tôn Diệp rất hợp lý, chuyện Minh Á bị hại khiến ông ta có được một đêm phê pha trên mây là không có gì phải bàn cãi nữa, thế nhưng trong suy luận hợp lý đó củaTôn Diệp, Trần Phán lại phát hiện ra một điểm bất hợp lý, nói chính hơn đối phương đã quá mức thành kiến.

"Anh làm sao có thể nhận định người bỏ thuốc thầy hiệu trưởng đây là Đỗ Tuấn mà không phải là em ấy?" Trần Phán chỉ về nữ sinh còn đang khóc lóc ở bên lan can hỏi.

Thủ phạm có hai người, rốt cuộc ai mới là chủ mưu, ai là người thực hiện, làm sao mà biết rõ được, quan trọng hơn hiện tại làm sao để xác định được ai mới là người mua đống tem giấy kia.

Chuyện giờ đây đã có tính chất hình sự, mua bán chất cấm đây là phạm pháp, có khi phía sau là cả một đường dây tội phạm, mọi thứ từ giờ trở đi phải có bằng chứng cụ thể, phải chuẩn xác không được có kẻ hở.