Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 4: Ánh trăng đang ở nơi đâu?




"Có một cô gái luôn muốn giơ tay lên với tới dãy ngân hà xa xôi trên bầu trời cao.

Cô gái mộng mơ luôn muốn mình trở thành một trong những ngôi sao lấp lánh ở trên đó, nhưng rồi một ngày cô ấy vẫn phải chấp nhận đối mặt với hiện thực.

Mộng mơ luôn chỉ là mộng mơ.

Pháo hoa trên trời như thế tươi đẹp, chỉ tiếc rằng pháo hoa nở rộ rồi sẽ tan đi ngay lập tức.

Thời gian bất tận, con người hữu hạn.

Ai oán một đời, nóng lạnh nhân gian.

Cô gái mơ mộng ngày nào đã trở nên tùy tụy, nhan sắc phai mờ, người người bỏ rơi.

Đắm mình trong hận thù, như một chiếc thuyền ở giữa biển khơi.

Cô độc lạnh lẽo, cô gái ôm mình trong một góc phòng.

Chiếc gương ở đó sao cứ lẳng lặng soi lấy bóng lưng của cô gái.

Chiếc gương phản chiếu lấy một con người, nhưng đâu đó lại phản chiếu lên một bông hoa đang phai mờ.

Bóng hình cô gái dần mờ nhạt, như lâu đài cát ở giữa cơn thủy triều mạnh bạo.

Giấc mộng không thể tỉnh lại, hào nhoáng níu giữ không cho cô gái rời đi.

Và rồi đến một lúc nào đó khi chấp niệm lên ngôi, cũng là lúc cánh hoa trở mình."

Khúc hát của một cô gái vang lên.

Trong căn biệt thự, Trần Phán nắm chặt lấy con dao máu trong tay.

Cánh cửa mở ra, âm vang ca oán đau đớn đến xé lòng vọng lại muôn mọi nẻo ngõ ngách.

Khi nghe thấy những tiếng lòng thảm thương đầy u ám sau cánh cửa kia, Trần Phán hắn không có chút điểm nào sợ hãi hay đồng cảm.

Tiến lên phía trước, Trần Phán muốn xông vào bên trong căn phòng, chỉ là khi hắn chạy được đến nơi thì cánh cửa đã bị đóng chặt lại.

Cánh cửa đóng, lời ai oán theo đó tan đi, không gian trong đây vì vậy mà lại lần nữa trở nên yên tĩnh, trở nên âm trầm hơn so với vừa rồi.

Căn nhà kín cửa, lúc này lại có một làn gió khè khàng thổi tới, làn gió thổi ở phía sau lưng làm cho Trần Phán có chút giật mình.

Hắn quay người chuẩn bị tấn công thì thấy người tới lại là Khả Như.

Khả Như bay tới gần hắn như có điều muốn nói, Trần Phán thấy vậy thì thở lấy một hơi để bình tâm, đồng thời ánh mắt của hắn hiện lên ánh sáng màu lam sắc rực cháy, sau đó Trần Phán không chút do dự lao nhanh về phía Khả Như, con dao máu trên tay đâm tới không một điểm chần chừ.

Tốc độ cực nhanh lại không có chút động tác thừa nào khiến cho Khả Như ngơ ngác không kịp tránh né.

Con dao đâm vào tim, huyết dịch đen ngòm chảy xuống, Khả Như đau đớn lùi người về sau kêu gào, vết thương lan rộng, hắc hỏa theo lấy vết thương dần cháy lên.

Sau lấy một lúc, toàn người Khả Như bị hắc hỏa nuốt trọn, cơ thể cô ấy theo đó tan ra thành những mảnh bụi nhỏ lượn lờ rơi xuống sàn nhà.

"Nếu ngươi là cô ta thật thì tốt biết bao." Trần Phán thì thào một mình.

Khả Như mà hắn giết tất nhiên không phải là Khả Như thật, đó là do thực thể màu đỏ ở đây đã tác động lên thị lực của hắn làm cho hắn nhìn ra hình dáng Khả Như mà thôi.

Nếu là người khác có lẽ đã bị chiêu trò này lừa gạt rồi bị giết hại mà không thể đề phòng, nhưng Trần Phán hắn thì đâu có dễ như thế bị lừa gạt.

Quan trọng là các thực thể huyền bí dù có giở chiêu trò gì đi nữa thì điểm sáng nhỏ kia của chúng cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Khả Như chân thật là màu cam, không phải màu đỏ, thật chất hắn cũng lắm lúc ước cô nàng có thể chuyển sang màu đỏ để hắn có thể dễ dàng ra tay xử lý, đáng tiếc là không được.

Ngậm ngùi tiếc nuối, Trần Phán nhìn quanh một vòng hành lang, hắn không rõ Khả Như rốt cuộc đã chạy đi đâu, nhưng hắn có thể khẳng định ngay tại lúc khúc ca ai oán kia vang lên thì đã xảy ra chuyện, tâm thần của hắn đã bị mê hoặc, Khả Như chắc hẳn cũng không ngoại lệ.

"Thuộc hạ của ngươi không đấu lại với ta đâu, ngươi mau lộ diện đi."

Hành lang tăm tối không có cầu thang lại bất tận không thấy điểm cuối, Trần Phán thật sự không biết đi đâu để kiếm đối thủ nên hắn quyết định lên tiếng khích tướng, tiếc thay lời khích tướng của hắn không có mấy hiệu nghiệm.

Đối phương vẫn ám binh bất động không chịu lộ diện, không còn cách nào khác Trần Phán chỉ có nước đi dọc theo lối hành lang.

Hắn từng có ý định mở tất cả các cánh cửa ở đây ra để xem xét tình hình bên trong, có điều cánh cửa đóng chặt hắn không đủ lực để không mở.

Đi mãi đi mãi, đến tận khi hai chân mệt nhòa, Trần Phán vẫn quanh quẫn ở khu hành lang tầng hai.

Dẫu tình cảnh ngặt nghèo nhưng Trần Phán không có chán nản hay bất lực, trên khuôn mặt của hắn lúc này lại ẩn ẩn hiện lên một chút ý cười.

Lùi về sau hai bước, Trần Phán dùng chân dẫm dẫm lên mặt sàn vài cái để xác nhân.

'Xác nhận hoàn tất, chính là ở đây.'

Trần Phán cúi người, rồi dùng con dao trên tay vẽ lên một vòng tròn quanh chỗ mình đứng.

Dùng lấy con dao máu đâm mạnh xuống vị trí trung tâm hình tròn, sau đó hắn hét lớn:" Phá cho ta!"

Con dao theo tiếng hô hào của Trần Phán mà tan ra thành một dòng huyết dịch đỏ thẩm, huyết dịch lan tràn bao phủ lấy toàn bộ diện tích bên trong vòng tròn đã được vẽ ra sẵn hồi nãy.

Khi huyết dịch bao phủ hoàn tất, vòng tròn bắt đầu sáng lên, ánh sáng màu đỏ rực sáng dần thêm phần mạnh, chúng chiếu rọi lấy toàn bộ không gian đen tối ở bên trong khu hành lang.

Hành lang dưới ánh sáng chiếu rọi này thi bị nứt vỡ, như một tấm kính vỡ ra ngàn làm ngàn mảnh trôi dạt trong không gian tối tăm vô định.

Đứng trong vòng tròn, Trấn Phán nhíu mày.

'Nơi đây là đâu?'

'Không gian tối tăm này là đâu?'

Hành lang làm lu mờ tâm trí người ta đã bị hắn phá tan thế nhưng một lớp phong tỏa khác vẫn còn, một lớp phong tỏa tối tăm vô định khiến người ta nhìn vào là muốn tuyệt vọng.

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Phán mạnh dạn bước chân ra khỏi vòng tròn.

Mới vừa bước ra khỏi vòng tròn bên tai hắn lại bắt đầu vang lên những tiếng ai oán của người thiếu phụ kia.

Lại là tiếng than thân trách phận khi nãy, đây là muốn khóa thị giác lẫn thính giác của hắn, là muốn ép hắn vào tuyệt lộ.

Trần Phán nắm tay lại, huyết dịch kéo tới tạo thành lại một con dao nằm gọn trong tay hắn.

Hai mắt nhắm nghiền, Trần Phán từng bước từng bước di chuyển.

Bước chân trong vô định, không gian tối tăm ngăn cản mọi tầm nhìn, tiếng kêu oán trách kéo tới liên tục như muốn giục hắn tiến bước nhanh lên.

Trần Phán biết rõ chỉ cần bản thân hắn lạc lối ở đây thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời đi được nữa nên hắn rất cẩn thận di chuyển từng bước chân, không dám vội vàng.

Đây là hắn cẩn thận di chuyển chứ không phải vì lo sợ mà ngập ngừng, cũng sẽ không phải vì sợ hãi mà không dám tiến bước.

Một đi thì không được lùi lại dù phía trước có là gì đi nữa Trần Phán không hề e ngại đón nhận lấy.

Đi được một lúc, Trần Phán cảm nhận được gì đó nên ngừng lại, quay người sang trái rồi hắn lại bắt đầu tiếp tục tiến bước.

Lần này khác với vừa rồi, sau khi quay người thì từng bước chân của Trần Phán đều được nâng lên rất cao, giống như hắn đang đi trên một lối cầu thang đầy ngoằn nghèo vậy, phải mất một lúc sau bước chân của hắn mới lại trở về bình thường.

Vững vàng như đi trên đất bằng, hắn tiến lên thêm được một chút thì dừng lại, giơ tay lên phía trước Trần Phán như nắm được thứ gì đó mà nhếch môi rồi xoay lấy cổ tay.

Trong tiếng than ai oán vang vọng, âm thanh cốt két của tiếng cánh cửa mở ra xen lẫn vào bên trong.

Trần Phán tiếp tục tiến bước, đi thêm được hai ba bước nữa thì hắn lại dừng lại, chậm chập mở mắt ra, âm thanh ai oán đã biến mất khung cảnh trước mắt hắn lần nữa thay đổi, trước mắt hắn bây giờ đã là một căn phòng ngủ.

Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu qua từng ô cửa kính khiến cho căn phòng ngủ vốn nên đen tối lại trở nên rõ ràng.

Căn phòng vật dụng chẳng có mấy, ngoài một cái giường và một cái bàn trang điểm, trên bàn trang điểm có một cái gương nhỏ cũ kỹ.

Gương nhỏ này có chút nổi bật, thế nhưng thứ nổi bật nhất bên trong căn phòng lại chính là những thực thể đang bất tỉnh bị treo lủng lẳng ở trên trần nhà.

Sợi dây chỉ đỏ trói buộc lấy tám thực thể trên trần nhà một cách thật là tàn nhẫn, sợi chỉ quấn trên da cứa mạnh lấy từng thớ cơ, cơ thể bọn họ bị siết chặt đến nỗi ứ ra từng dòng máu đỏ,

Từng giọt máu đỏ tươi nhiễu xuống sàn nhà, máu tươi ngấn ướt đỏ thẩm chỉ lụa nhiễm lấy máu tươi, màu của sợi chỉ trộn lẫn với màu máu chúng hòa quyện vào nhau như là một thể.

Đáng chú ý nhất là trong tám thực thể bị treo trên kia, không biết vì sao lại có một người con gái mà Trần Phán rất quen mặt, người đó chính là Khả Như, cô nàng phiền phức cũng đã bị treo lên ở trên cao.

"Thật là vô tích sự mà." Trần Phán nhỏ giọng thì thầm than vãn.