Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 41: Chuẩn bị sẵn sàng.




Chuyện năm đó không nhắc đến cũng được, chuyện về trường học Long Nhất cũng không quá quan trọng, chuyện thật sự quan trọng hiện tại chính là thông tin hắn đã nhờ người điều tra từ hồi chiều đến giờ vẫn chưa có hồi âm.

Trần Phán có nhờ người tra giúp hắn hai chuyện, một chuyện liên quan đến Tôn Diệp, chuyện khác là về người học sinh tên là Trần Khả Như kia.

Đối với Tôn Diệp, Trần Phán cực kì tò mò, lại có chút sợ hãi trước đối phương, người này khí thế tỏa ra vô cùng khủng bố thế nhưng chỉ lực lượng mạnh mẽ thôi hắn đã không thật sự sợ, lực lượng mà không có đầu óc thì chẳng có gì phải sợ hãi cả, khổ nỗi Tôn Diệp không chỉ mạnh mà đầu óc còn rất linh hoạt, càng đánh sợ hơn người ta còn rất giỏi trong việc thao túng tâm trí người khác.

Nhìn cái cách Tôn Diệp nói đỡ cho nữ sinh kia sau đó lại trở mặt ép đối phương phải khóc lên như một đứa con nít là đủ hiểu, tâm lý của nữ học sinh từ đầu đến cuối đều bị thao túng trong sự điều khiển của Tôn Diệp.

Một người có thực lực, lại có đầu óc đồng thời giỏi thao túng tâm lý người khác, đây là điển hình của một dạng đối tượng cực kì nguy hiểm, đối với dạng người này hắn thật sự không muốn dính líu tới, có điều hắn không muốn dính tới đối phương nhưng lỡ đâu đối phương lại muốn dính tới hắn thì phải làm sao?

Để đề phòng hắn cần tìm hiểu về thông tin và lai lịch của Tôn Diệp.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, người ta đã biết về hắn mà hắn lại không biết gì về người ta thì rất là thua thiệt.

Bất quá những điều trên chỉ là thứ yếu, lý do thật sự hắn muốn tra rõ người này là vì thành kiến, chính xác ra là hắn rất ghét đối phương, giống như kẻ thù nhiều kiếp gặp mặt nhau, Trần Phán cảm thấy rất không ưa Tôn Diệp nếu không phải đánh không lại hắn đã tiễn người đi xa một đoạn rồi.

Còn về phần tra thông tin của Trần Khả Như đó là thông lệ thôi, tất cả thứ gì liên quan đến hai chữ 'Khả Như' hắn đều phải tra cho rõ ràng, Khả Như khi chuyển về màu cam đã mất đi kí ức thứ duy nhất cô nàng nhớ tới được chỉ có hai chữ 'Khả Như', đây là tên hay là một món đồ vật cô nàng không rõ, hắn lại là càng không rõ.

Có khi đó là tên của một người bạn thân của cô nàng thì sao?

Có khi Trần Khả Như là bạn thân của cô nàng nên cô nàng mới nhớ tên của bạn thân này, mọi thứ đều có thể, hắn không thể chủ quan được.

Chờ đợi mòn mỏi, đến gần giữa đêm khuya Trần Phán cuối cùng cũng nhận được tệp tin chứa dữ liệu của Tôn Diệp.

Cha mẹ Tôn Diệp mất sớm, một đời tuổi thơ của đối phương ngoài bất hạnh ra thì không còn có cái gì khác nữa.

Đến khi lớn lên, đối phương đã vào học trong học viện cảnh sát nhân dân, sau mấy năm học tập Tôn Diệp tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, điểm tổng kết toàn khóa là 4/4 được nhà nước phong hàm trung úy trước 5 năm, đây là thành tích tuyệt đối mà không phải ai cũng có thể đạt tới.

Sau khi tốt nghiệp Tôn Diệp được bổ nhiệm qua đội phòng chống ma túy, không may trong một lần vây bắt một tên trùm khét tiếng Tôn Diệp đã nổ súng và kết quả gây nên một vụ án mạng.

Người chết là tội phạm còn đỡ ngặt một nỗi người chết là một dân thường, dẫu đây không phải trực tiếp do Tôn Diệp bắn chết người nhưng là do Tôn Diệp nổ súng gián tiếp gây ra, thế là Tôn Diệp bi tịch thu súng đồng thời bị đình chỉ công tác.

Tiếp đó một năm không có tư liệu gì về Tôn Diệp nữa, phải đến một năm sau không rõ lý do gì Tôn Diệp được bổ nhiệm lại, chỉ là lần này được đưa qua bên tổ trọng án.

Tôn Diệp mới vào trong tổ trọng án liền phá được liên tiếp mấy vụ án lớn, ngộ một điểm là Tôn Diệp sau khi phá án xong lại không đi lĩnh công mà hắn ta thích nhường hết công trạng cho đồng đội của mình.

Đây chính là toàn bộ thông tin mà người của hắn trong sở cảnh sát thu thập được về Tôn Diệp.

Đọc đi, đọc lại thông tin của Tôn Diệp, Trần Phán thấy được điều bất ổn, những năm trước kia Tôn Diệp thành tích có phần ấn tượng nhưng không làm cho hắn thật sự chú ý tới, chỉ khi Tôn Diệp lần nữa quay về được bổ nhiệm vào tổ trọng án thì hắn mới cảm thấy đối phương có vấn đề.

Tôn Diệp có vẻ như khác hẳn so với khi xưa, có điều đây chỉ là cái nhìn tổng quát của hắn mà thôi, thông qua mấy hàng câu chữ Trần Phán không có đủ cơ sở để đưa ra bất kì kết luận nào, bất quá hắn có thể khẳng định được một việc trong một năm không được ghi chép trong hồ sơ Tôn Diệp đã biến đổi.

Có lẽ là đã xảy ra một biến cố nào đó, một biến cố khiến đối phương trở thành một người giống như hôm nay.

Khi Trần Phán mải mê suy nghĩ thì một tệp tin khác lại được gửi đến, lần này là thông tin về người tên Trần Khả Như kia.

Trần Khả Như thông tin không có gì đáng xem, cuộc sống cô ấy êm ả nhà giàu, cha mẹ đầy đủ, sau khi tốt nghiệp 12 thì vào được một trường nổi tiếng ở thành phố khác.

Nhìn vào tên trường cùng với địa chỉ hiện tại của Trần Khả Như, Trần Phán phải mất một lúc ngẫm nghĩ mới có thể đưa ra được quyết định.

Quyết định của hắn là đi ngủ, thế nhưng trước đó phải đặt vé máy bay để đến thành phố kia cái đã.

Sau khi đặt vé, Trần Phán bèn tạo nên một cái báo thức rồi cắm sạc đi ngủ, trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ sâu Trần Phán còn không quên cảnh cáo Khả Như không được lén lút lấy điện thoại để chơi, không lên tiếng cảnh cáo có khi cô nàng lại nghịch phá làm hỏng báo thức của hắn cũng nên.

Thật ra hắn chẳng cần báo thức làm gì, chỉ cần lên tiếng nhờ Khả Như kêu mình dậy đúng giờ là được dẫu sao Khả Như là không cần ngủ, có điều trước kia hắn cũng đã lên tiếng nhờ một lần rồi Khả Như lúc đó cũng rất đúng giờ gọi hắn dậy vấn đề ở đây nằm ở chính bản thân hắn.

Hắn đối với thực thể có chút nhạy cảm nên khi Khả Như tiếp cận gọi hắn dậy thì hắn đã tấn công cô nàng, từ đó trở đi hắn không còn nhờ Khả Như đánh thức mình dậy nữa.

Nằm trên giường êm Trần Phán trong chốc lát đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, Khả Như thì quay về góc tường của mình lủi thủi ngồi ở đó nhìn về Trần Phán đang nằm ngủ mà vừa buồn bã vừa bực dọc.

Thời gian trôi qua, tiếng chuông báo thức vang lên Trần Phán tỉnh dậy bắt đầu làm công việc vệ sinh cá nhân sau đó hắn mặc lên một bộ vest sang trọng, chỉnh lại trang phục Trần Phán còn không quên lấy một con dao gấp để vào trong túi quần.

Dao đã bỏ vào túi thế nhưng Trần Phán lúc này lại có chút do dự, sau một hồi đấu tranh tâm lý hắn quyết định lấy trong hộc tủ tại bàn làm việc của mình ra một chiếc nhẫn rồi bỏ vào theo.

Mọi thứ đã xong xuôi, Trần Phán đi ra ngoài gọi cho taxi chở hắn tới sân bay.

Trần Phán hắn không quên vào ngày hôm nay hắn sẽ phải giả làm bạn trai Thu Thủy để đến dự buổi đám cưới, bất quá chuyện Khả Như đối với hắn còn quan trọng hơn, hắn đã hứa giúp cô nàng tìm lại được kí ức từ rất lâu về trước, nay có được manh mối hắn quyết phải tìm được người trong thời gian sớm nhất, hắn sợ để lâu lại xảy ra chuyện trong mấy câu chuyện cẩu huyết đều là dạng này.

Dẫu vậy hắn đã tính toán thời gian hết cả rồi, vừa đi vừa về hắn còn có khối thời gian để chuẩn bị nữa, đồng thời để đề phòng hờ có việc ngoài ý muốn xảy ra hắn trước đã diện lên mình một bộ vest cực chất, là có kẹt xe hay có chuyện gì khiến hắn trễ nải không quay về nhà được thì hắn đây vẫn có thể trực tiếp đến thẳng nơi đám cưới đó luôn.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Trần Phán rất có tự tin với chuẩn bị của mình.

Máy bay cất cánh, một ngày mới đầy vất vả của Trần Phán lại tiếp tục bắt đầu.