Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 44: Nghi Phạm




"Tôi chỉ muốn đưa qua cho anh chút quà cảm ơn." Thu Thủy lại đưa qua một cái túi vải nói.

Trần Phán thấy đối phương muốn đưa quà nữa thì không dám nhận, hắn nhẹ nhàng đẩy cái túi qua lên tiếng hỏi: "Có vấn đề gì thì nói trước đi?"

"Lần này tôi đến đây thật sự là vì muốn cảm ơn anh thôi." Thu Thủy nghĩ nghĩ cúi đầu: "Tôi thật sự xin lỗi anh chuyện hồi chiều, tôi nghe chị Như Văn kể lại là anh đã_"

"Sau này đi đâu cũng nhớ mang điện thoại theo bên người ." Trần Phán ngắt lời Thu Thủy rồi nhận lấy cái túi.

Quà hôm nay hắn có thể nhận, mở cái túi ra xem Trần Phán thấy bên trong lại toàn là đồ bổ thì nghi hoặc nhìn về Thu Thủy: "Không có ý gì, nhưng có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại tặng cho tôi toàn mấy món đồ bổ dạng này được không?"

"Là vì hôm đó tôi thấy anh ho ra máu nên tôi nghĩ anh có vấn đề về sức khỏe."

"Sức khỏe của tôi rất bình thường nên cô không cần lo lắng đâu, trời cũng đã khuya rồi cô đi về chú ý cẩn thận." Trần Phán lên tiếng đuổi người, Thu Thủy cũng không tiện mặt dày ở lại nên lựa chọn rời đi.

Trần Phán đem túi quà cất đi sau đó hắn nhìn về Khả Như nhờ vã cô nàng đi theo bảo vệ Thu Thủy, Khả Như không mấy tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn là rời khỏi nhà đi làm nhiệm vụ bảo vệ người ta.

Ngôi nhà mới đó ồn ào nay Khả Như rời đi thì mọi thứ lại đều trở nên yên lặng hơn hẳn, Trần Phán cảm nhận được không gian yên tĩnh hiện tại bất giác nở lên một cười thỏa mãn, đây mới là bộ dáng nơi hắn ở nên có.

Trần Phán leo lên giường cảm nhận từng giây phút êm đềm trôi qua mà mãn nguyện, mí mắt của hắn cũng theo từng giây phút trôi dạt đi mà dần nặng trĩu, một lúc sau hắn không chóng chịu được cơn buồn ngủ ập tới nữa nên đã nhắm chặt mắt lại đi vào trong cơn mê mang giữa thực tại và ảo mộng.

Ở trong giấc mơ hảo huyền kia hắn thấy mình đang ôm một người phụ nữ, hắn còn thấy bản thân đang quỳ gối đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út cho người ta, một buổi lễ cưới hoàng tráng về sau đã diễn ra, tất nhiên hắn chính là chú rể, tiếp theo đó là một tuần trăng mật đầy vui vẻ, hạnh phúc.

Hắn và người phụ nữ cứ thế sống mãi bên nhau, sống một cuộc sống viên mãn đến khi người phụ nữ trở nên già yếu nằm trên giường bệnh, khi này hắn nắm chặt lấy tay đối phương hai dòng lệ tuôn trào, hắn cảm nhận được từng dòng nước mắt nóng hổi đang lăn trên má của mình.

"Đừng buồn, đừng khóc, ai rồi cũng sẽ đi về phía bên kia thôi anh không cần phải cảm thấy áy náy." Người phụ nữ yếu ớt lên tiếng an ủi Trần Phán.

Trần Phán nhìn về đối phương nước mắt không tự chủ được rơi thêm xuống càng nhiều: "Anh thật có lỗi khi không thể đi cùng em trên quãng đường còn lại, cả đời này anh cũng không thể."

"Không sau đâu_ Chủ nhân, chủ nhân!"

Giọng nói của người phụ nữ đứt quãng, tiếp đó khuôn mặt cô ấy cũng dần biến đổi, khuôn mặt nhòe đi một chút sau một lát nó lại lần nữa trở nên rõ ràng, chỉ là lần này khuôn mặt kia không hiểu tại sao lại chuyển đổi thành khuôn mặt của Khả Như.

"Chủ nhân, không ổn rồi!" Âm thanh vang vọng lên làm cho mộng ảo nơi đây rạn nứt như một tấm kính sắp vỡ.

"Không!" Trần Phán cố níu kéo, hay tay hắn giang ra như muốn ôm trọn giấc mộng vào lòng, thế nhưng hiện thực phủ phàng Trần Phán có cố bao nhiêu cũng vô dụng.

Trên giường Trần Phán hai mắt mở ra, đôi mắt đó của hắn ban đầu chứa đầy sự tiếc nuối, phải mất một lúc sau khuôn mặt đó ẩn hiện lên sự tức giận và độc ác.

Trần Phán ngồi dậy, tay nhanh lẹ lấy ra trong túi quần một con dao nhỏ, kéo lưỡi dao đưa lên cổ tay: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hắn chằm về Khả Như đang hớt ha hớt hải ở bên cửa gằn giọng hỏi.

Khả Như thấy Trần Phán cầm dao lên thì rụt đầu lại vội vàng giải thích: "Không ổn rồi chủ nhân, Thu Thủy cô ta dẫn cảnh sát tới đây rồi!"

"Dẫn cảnh sát tới đây, ý gì?" Trần Phán không hiểu Khả Như đang nói cái gì, hắn nhớ mới đây Thu Thủy còn thành tâm xin lỗi hắn nay sao mà lại dẫn cảnh sát tới?

"Chủ nhân, chuyện là như thế này." Khả Như lên tiếng nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Khả Như theo Thu Thủy tới nhà cô ấy rồi định quay về thế nhưng khi này Khả Như thấy ở trước cửa nhà Thu Thủy có người lạ mặt, vì lo lắng nên Khả Như đã nán lại và sau đó cô ấy nghe được một tin tức rất khủng khiếp, có một vụ án mạng xảy ra hơn nữa án mạng còn có liên quan đến Trần Phán, hai người lạ mặt kia chính là cảnh sát họ đang tìm kiếm Trần Phán để tra hỏi thông tin bất quá không tìm được nên chuyển hướng tìm tới Thu Thủy.

"Chỉ là có án mạng thôi, hơn nữa cảnh sát là tra hỏi thông tin chứ có vấn đề gì nghiêm trọng đâu mà người lại gọi ta dậy, hả!" Trần Phán đen mặt lên tiếng trách mắng.

Trần Phán đối với án mạng không có gì lạ hết, hắn đã gặp rất nhiều vụ án giết người rồi, bị cảnh sát tra hỏi càng lại là chuyện thường như cơm bữa, thế mà vì mấy cái lý do vớ vẩn đó Khả Như kêu hắn dậy ngay khúc chuyện tình đang trong giai đoạn sinh ly tử biệt.

Trần Phán giận, hắn giận lắm, nhưng hắn vẫn cố kìm ném lại cảm xúc của mình.

Khả Như một bên thấy Trần Phán mặt đen lại thì biết chuyện chẳng lành nên vội nói: "Không đâu chủ nhân, chuyện thật sự rất không ổn!"

"Không ổn chỗ nào?"

"Theo như hai người cảnh sát kia nói thì họ đã nhận định chủ nhân là hung thủ rồi đó."

"Thế thì có điểm nào mà quan trọng, ta không phải hung thủ thì họ có bằng chứng gì mà kết tội ta được."

Có nhận định thì cũng sẽ có phủ định, hắn không làm thì họ làm sao có được bằng chứng buộc tội hắn, nghi ngờ sẽ chỉ mãi là nghi ngờ không thể nào trở thành hiện thực được đâu.

"Không phải chủ nhân, bọn họ có chứng cứ."

"Chứng cứ gì?"

"Nghe bọn họ nói có dấu vân tay của chủ nhân trên hung khí, hơn nữa tấm thẻ tín dụng đen của chủ nhân là thứ duy nhất bị đánh cắp, nên giờ chủ nhân là nghi phạm hàng đầu."

Có dấu vân tay của hắn trên hung khí sao, đây là vu khống, là có người muốn gắn tội cho hắn, mà khoan đã thẻ tín dụng đen gì ở đây?

Trần Phán suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Là thẻ tín dụng đen thay cho tiền mừng hồi trưa ta đưa?"

"Đúng vậy chủ nhân!"

"Vậy ngươi có biết nạn nhân là ai hay không?"

"Là Thị Lợi, cô dâu mặc váy cưới hồi trưa, chủ nhân!"

"Ngươi làm tốt lắm, Khả Như!" Trần Phán lên tiếng khen ngợi Khả Như sau đó hắn bắt đầu trầm ngâm suy tư.

Hắn cảm thấy chuyện nhân sinh thật là khó mà lường trước được, cô dâu mới hồi trưa còn vui vẻ nhận lời chúc phúc thì nay đã bị người sát hại, còn bản thân hắn lại không rõ ràng trở thành nghi phạm.

Dấu vân tay có trên hung khí, đây rất rõ ràng là có người muốn hại hắn nhưng là ai mới được? Lúc này trong đầu Trần Phán đột nhiên nghĩ tới hình ảnh của Tôn Diệp.

Là hắn làm sao, nếu như vậy thì khó rồi, thế nhưng được một lúc Trần Phán lắc đầu, hắn cảm thấy bản thân đã quá có thành kiến với đối phương, có chuyện liền nghĩ đến người ta, chắc có lẽ vì hắn ghét gã đó quá nên mới như thế.

Trần Phán rõ ràng bây giờ không phải lúc để cảm xúc lấn áp, cần bình tĩnh mới có thể tìm ra được kẻ đang ám hại mình, nhưng trước đó cần phải giải quyết tình trạng cấp bách bây giờ cái đã.

Trần Phán rời giường, hắn đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ giải pháp ứng đối, theo như thông lệ phá án bình thường của cảnh sát thì trước tiên họ sẽ mời nghi phạm về đồn để lấy lời khai, đặc biệt là nghi phạm có dấu vân tay rõ ràng như hắn thì việc cưỡng chế rất có thể sẽ xảy ra, sau là quy trình khám xét nhà, tìm vật chứng, tiếp theo gửi tất cả bằng chứng và hồ sơ phạm tội của qua bên phía công tố để khởi kiện, cuối cùng là hầu tòa rồi đợi phán quyết.

Trong nhưng quy trình trên hắn sợ nhất là vụ khám xét nhà, nếu thật bị khám xét thì về sau hắn có thể chứng minh được bản thân vô tội không dính líu tới án mạng này thì cũng vô dụng, trong nhà hắn có mấy món đồ không được hợp pháp cho lắm, nhất là sau vụ Tuyết Lê đồ vật không minh bạch trong nhà lại càng xuất hiện thêm nhiều, mấy món đồ đó mà bị nhìn thấy hắn đây coi như không đi tù vì tội giết người thì cũng phải đi tù vì các tội danh khác mà thôi.

"Phải làm gì đây?"

"Cốc_Cốc_Cốc_ Đây có phải là nhà của Trần Phán." Khi Trần Phán đang xoắn suýt không biết làm gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.