Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 46: Khái niệm nhận thức.




Phùng Nguyên đi đến bệnh viện để gặp mặt Trần Phán, thế nhưng mọi chuyện có vẻ chẳng ổn chút nào khi Trần Phán một mặt ngơ ngác, hai mắt vô hồn nằm trên giường bệnh, Phùng Nguyên đi đến lắc lư hay làm cách gì người trước mặt vẫn là ngu ngơ bất động.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên Phùng Nguyên đi qua hỏi bác sĩ thì được báo rằng Trần Phán bị sốc tâm lý nên sau khi tỉnh lại xuất hiện các vấn đề về thần kinh, còn đó là vấn đề gì hay chữa trị ra sao bác sĩ vẫn còn đang trong quá trình chẩn đoán chưa đưa ra kết luận cụ thể.

Phùng Nguyên nghe xong hai lông mày nhíu chặt, ông ấy đối với lời nói của bác sĩ không có mấy tin tưởng, chỉ là ông hiện tại không chắc lắm với ý nghĩ của mình nên mới không nói ra.

Phùng Nguyên đứng đó do dự một hồi rồi quyết định đi vào lại phòng của Trần Phán.

Do là nghi phạm hàng đầu trong vụ án nên Trần Phán bây giờ đang được ở trong một phòng bệnh riêng với hai người cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt, nghi phạm Trần Phán hiện tại có một tay đang được truyền dịch, tay kia thì bị còng chung với thanh chắn trên giường.

"Đi ra ngoài!" Phùng Nguyên ngay khi đi vào bèn hạ lệnh kêu hai người cảnh sát đang canh chừng trong phòng đi ra ngoài.

"Cái này_"

"Đi ra ngoài!" Phùng Nguyên giận dữ hét lên khiến cho hai người cảnh hơi bất ngờ, họ chưa bao giờ thấy cảnh trưởng lại giận dữ như vậy.

Hai người cảnh sát không dám làm trái lệnh của Phùng Nguyên nên đi ra ngoài, khi này Phùng Nguyên đi qua đóng cửa chính đồng thời kéo rèm cửa sổ, làm xong tất cả mọi việc Phùng Nguyên mới tiến tới giường bệnh nhỏ giọng nói: "Đừng giả vờ nữa."

Đối với lời nói của Phùng Nguyên, Trần Phán vẫn là ngơ ngơ, ngác ngác, hai mắt mở to, thấy Trần Phán như thế Phùng Nguyên có chút sốt ruột nói tiếp:"Đừng giả vờ nữa, không có camera đâu."

Phùng Nguyên vừa nói dứt lời thì đôi mắt vô hồn kia của Trần Phán liền ngay lập tức trở nên sống động, trên khuôn mặt vốn đơ cứng dần bắt đầu được giãn ra.

Lúc này Trần Phán mới dám thở lấy một hơi dài sau đó môi hắn nhếch lên: "Chỉ có ông là hiểu tôi."

Phùng Nguyện thấy Trần Phán đã trở lại bình thường thì cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm nói lại: "Cậu làm tôi hết cả hồn."

"Không nói nhiều nữa, thời gian tôi có là bao lâu?" Trần Phán không luyên thuyên dài dòng mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Ba ngày!" Phùng Nguyên một mặt khó xử giải thích: "Sau ba ngày nữa phải đem hồ sơ vụ án qua bên viện kiểm sát để bọn họ giám định lại rồi sẽ khởi kiện cậu."

"Không thêm được sao?"

"Không được, vụ này đã bị đưa lên trang nhất rồi, phía trên đang tạo áp lực rất lớn."

"Lên báo?" Trần Phán ngạc nhiên, hắn thấy vụ này có tính chất khá nghiêm trọng bất quá lên tận trang nhất thì có phần hơi quá, phải biết một ngày có rất nhiều người chết đi đồng thời có nhiều chuyện chấn động diễn ra, nếu tất cả đều được đưa lên trên trang nhất thì chắc trang nhất đã bị kéo sập từ lâu.

"Chồng của nạn nhân là nhà báo, hơn nữa còn rất tiếng nói trong ngành." Phùng Nguyên lên tiếng giải thích, Trần Phán nghe xong thì trầm mặc.

Trần Phán cứ thế trầm mặc, không biết qua bao lâu hắn lại nhìn chằm qua Phùng Nguyên: "Ông có tờ giấy nào ở đây hay không?"

"Giấy, cậu định làm gì đây?"

"Có hay không?"

"Tiền pholymer được không?"

"Được!"

Phùng Nguyên chần chừ không tình nguyện, ông ấy không biết Trần Phán định làm gì nhưng với kinh nhiệm nhiều năm của mình ông ấy biết chuyện chẳng lành sắp xảy ra, dẫu vậy Phùng Nguyên vẫn lấy ví đưa một tờ tiền qua.

Trần Phán lấy được tờ tiền thì không lấy một chút do dự nhấc cánh tay đang được truyền dịch lên, đưa ngón trỏ lại gần sát miệng cắn lấy một cái, ngón trỏ bị cắn bắt đầu chảy máu, Trần Phán nhanh tay lấy số máu đó viết lên tờ tiền một dãy chữ nhỏ, viết xong hắn vẫy vẫy chờ cho máu khô thì đem nó giấu xuống dưới gối đang nằm.

"Ông đi được rồi." Mọi chuyện đã xong xuôi Trần Phán bèn lên tiếng đuổi người.

"Tôi không biết cậu định làm gì nhưng đừng có làm quá lên." Phùng Nguyên nhắc nhở Trần Phán một câu rồi rời đi.

Phùng Nguyên rời đi xa hai người cảnh sát canh gác Trần Phán mới dám vào lại trong phòng, bên trong mọi thứ vẫn ý nguyên chẳng có gì thay đổi mà Trần Phán vẫn là một mặt ngơ ngác, khi này hai người cảnh sát mới yên tâm tiếp tục công việc giám sát của mình.

Chiều về ánh nắng vàng chiếu rọi xuống qua từng ô cửa sổ, lúc này hai người cảnh sát khác đi đến phòng bệnh của Trần Phán để đổi ca trực cho hai người hồi sáng.

Sau khi chuyển ca trực, một trong hai người cảnh sát từng canh giữ Trần Phán kia đi vào một quán ăn, anh ta muốn ăn tạm gì đó cho qua bữa tối, ăn uống no say người cảnh sát đi ra tính tiền khi lấy tiền từ trong ví ra anh ta thấy trong ví có một tờ tiền rất lạ, một mặt của tờ tiền không biết vì sao lại có dính máu.

Người cảnh sát tò mò nên lấy tờ tiền ra xem, bên trên tờ tiền thế mà có một dòng chữ được viết bằng máu, chỉ là dòng chữ kia rất lạ anh ta không đọc được chúng.

Khi anh ta cố nhìn kỹ hơn vào dòng chữ chỉ thấy dòng chữ bằng máu đang dần tan biến, người cảnh sát không tin vào việc đang xảy ra trước mắt mình nên dụi dụi con mắt rồi nhìn lại, chỉ tiếc là lúc này dòng chữ đã biến mất hoàn toàn không để lại một dấu vết gì.

Là hoa mắt hay sao?

Người cánh sát thầm nghĩ trong đầu, anh ta không quá để tâm tới chuyện vừa xảy ra mà đưa tiền qua cho nhân viên rồi rời bàn ăn.

Đi ra khỏi quán ăn người cảnh sát muốn lấy xe đi về nhà, thế nhưng anh ta còn chưa kịp lấy được xe ra ngoài thì một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến.

Người cảnh sát lắc lắc cái đầu để cho mình tỉnh táo lại, có điều càng lắc thì đầu anh ta lại càng đau mà hai mắt anh ta thì cứ hoa lên không nhìn rõ được gì cả.

Chống chịu được một lát cuối cùng người cảnh sát cũng không chịu được nổi nữa nên nhắm nghiền hai mắt lại, phải mất một lúc lâu anh ta mới có thể mở mắt ra được, chỉ là sau cái mở mắt này đôi mắt ấy lại ẩn hiện lên một ngọn lửa lam sắc rực cháy.

Trên đường người cảnh sát lái xe có phần nghiêng ngã, tốn không ít thời gian anh ta mới vững vàng lại được tay lái, lúc này Khả Như ngồi ở phía sau chiếc xe đó đang mặt mày rầu rỉ, buồn bã yếu ớt nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân người không biết lái xe sao?"

"Yên lặng, ta chỉ là lâu ngày không lái." Người cảnh sát hay nói đúng hơn là Trần Phán đang ở trong thân sát người cảnh sát lên tiếng.

"Chủ nhân, Khả Như thật không hiểu người sao lại phải làm mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy chứ, người cần gì phải tự đâm mình làm gì?"

"Ta muốn hay sao, đều là bị tình thế ép thôi" Trần Phán mệt mỏi cảm đáp.

Bản thân hắn cũng chẳng muốn làm như vậy đâu thế nhưng hắn là bị ép phải làm, vụ án mạng này li kì thì ít mà thủ đoạn hung thủ làm ra thật là cao siêu, không có nổi manh mối nào ở hiện trường ngoài dấu vân tay của hắn, đây rất rõ ràng là nhắm vào hắn làm ra.

Hung thủ đã có chuẩn bị từ trước nếu để cho mọi việc cứ phát triển theo ý của hung thủ có khác gì tự chui đầu vào rọ đâu nên hắn mới phải làm ra việc điên rồ này, mà đó cũng chỉ là lý do thứ yếu, nguyên nhân chủ chốt nhất hắn tự làm hại bản thân là vì hắn sợ một khi mình bị bắt lên cho lời khai thì hắn dù có tội hay không cũng sẽ bị ép phải nhận tội.

Trong nhiều năm hành nghề hắn trao ơn cho không ít người đồng thời cũng kết oán hận với không ít kẻ có quyền lực, bình thường không có chuyện thì thôi nhưng một khi có chuyện thì đám kia khẳng định sẽ vùi hắn xuống, đến lúc đó mới thật sự là nguy.

Phùng Nguyên là cảnh sát trưởng nghe có uy quyền lắm, tiếc thay đối với kẻ thù của hắn một cái cảnh trưởng là không đủ xi nhê, do đó hắn mới phải chống cự thà nằm viện chứ không để bị dẫn đi.

Nằm viện là một phương án rất tốt bất quá đây chỉ là kế tạm thời, kiểu gì hắn cũng sẽ phải tìm cách để minh oan cho bản thân, thế là hắn đã dùng đến lực lượng làm gián đoạn đến khái niệm nhận thức của người cảnh sát này, từ đó chiếm hữu lấy thân xác của anh ta để có thể tự do hành động.