Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 5: Linh hồn bất diệt




Những ngôi sao lấp lánh tỏa ra ánh sáng thật là yếu ớt, nhưng chúng lại là một phần không thể thiếu ở trên bầu trời.

Chúng là một phần tô điểm cho bầu trời đêm tăm tối vô tận, chúng cùng với ánh trăng đua nhau tỏa ra ánh sáng lấp đầy những khoảng không vô tận và lạnh lẽo.

Tám người bị treo ở trên cao bên trong căn phòng thì đã có bảy điểm sáng nhỏ phát ra ánh sáng rực đỏ nhợt nhạt.

Theo lấy cái nhìn của Trần Phán bọn họ bây giờ rất giống như những ánh sao sáng trong đêm khuya, những ngôi sao được tạo ra từ máu.

Như vậy, ánh trăng trong đêm dài này sẽ ở chỗ nào?

Rời mắt khỏi Khả Như cùng với mấy người bất hạnh, Trần Phán nhìn quanh tìm kiếm đối thủ chân chính của mình.

Căn phòng nhỏ bé, không gì giấu được dưới ánh mắt của Trần Phán, ánh mắt rực lên ánh lửa lam sắc, mọi thứ bây giờ trong mắt hắn đều trở nên rất rõ ràng.

Trong căn phòng bây giờ chứa đầy sự uất hận, sự tuổi nhục, đau khổ về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Nơi đây lắp đầy trong oán khí cùng với sát khí trộn lẫn, đen đỏ xen lẫn trải đều khắp nơi.

'Không tìm thấy.'

Dù có nhìn thêm bao nhiêu lần, Trần Phán vẫn không tìm được thực thể chân chính thao túng căn biệt thự.

Dẫu không tìm ra được gì nhưng Trần Phán hắn không hề gấp gáp, hắn không đi cứu Khả Như cũng không tiếp tục tìm kiếm, hắn chỉ đứng đó một mực nhìn vào tấm gương cũ để ở trên bàn trang điểm.

Mặt gương nhỏ có chút rạn nứt , ở đó còn có dính thêm chút ít điểm màu đen, điểm màu đen này theo Trần Phán đó có thể do huyết dịch khô cứng động lại.

Ở trong một nơi tràn ngập huyết tươi thì có một điểm huyết dịch khô cứng là vô cùng kì lạ, cả việc chiếc gương dựng đứng ở trên bàn trang điểm nữa, nhìn toàn thể cái gương nhỏ ở đâu cũng thấy khác thường.

Theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề của Trần Phán, ở đâu có điểm khác thường thì ở đó chắc chắn là chỗ mấu chốt để phá giải mê đề, cái gương nhỏ khẳng định có câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi của hắn.

Trần Phán đứng đó chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cái gương kia cũng bắt đầu có biến hóa.

Ánh trăng lên cao, góc chiếu của ánh trăng thông qua ô cửa kính chiếu vào nơi đây cũng vì thế mà thay đổi, khi ánh sáng chiếu thẳng vào mặt gương trên bàn, vết rạn nứt trên mặt gương đã nhanh chóng khép lại vết máu khô cũng bắt đầu trở nên tươi mới.

Chiếc gương phản chiếu lấy ánh trăng chiếu vào một góc tường tăm tối trong căn phòng.

Ánh trăng phản chiếu tới, nơi đó sáng lên theo đó một người ôm mình tủi thân trong góc dần dân hiện rõ bóng dáng.

Không rõ nam nữ, không rõ tuổi tác, mái tóc đen dài xõa xuống che đi khuôn mặt, gần hết thân hình mờ ảo như là hư vô.

Khi bóng dáng người này hiện lên Trần Phán đứng ở một bên liền nhếch môi cười lạnh, hắn không quan tâm đối phương là nam hay nữ, là già hay trẻ, hắn chỉ cần biết màu sắc của đối phương là ổn.

Tất nhiên người mới hiện lên kia chính là màu đỏ, hơn nữa ánh đỏ còm rất rực sáng, đây chính là thứ hắn hiện tại quan tâm.

Tay cầm dao máu càng siết chặt lại hơn, Trần Phán nay có mười phần lực lượng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến một mất, một còn với đối phương.

"Tại sao, tại sao lại không lạc lối?" Âm thanh âm u của thiếu nữ vang lên.

Thực thể ngồi ở trong góc phòng không có ý tấn công Trần Phán mà trước lại hỏi chuyện hắn.

Trấn Phán bị hỏi có chút ngẩn người nhưng rất nhanh hắn hiểu được ý đối phương nên dùng lấy giọng điệu khinh bỉ trả lời: "Bóng tối của người không ngăn nổi bước chân của ta."

"Bóng tối của ta đều là do các ngươi tạo ra." Đối phương có phần kích động hét lớn, theo đó không khí âm u cùng với nhiệt độ trong căn phòng càng thêm giảm mạnh.

Trần Phán thấy đối phương kích động thì thầm than khổ trong lòng, hắn chỉ thuận miệng trả lời một câu thôi cần gì kích động đến như vậy chứ.

Không tiếp tục dây dưa Trần Phán nhanh chân chạy tới, hắn không phải là chạy vào góc phòng nơi thực thể kia đang ngồi mà là chạy tới cái gương đang được để ở trên bàn trang điểm.

Cái gương là một phần góc rễ căn nguyên vấn đề, phá nó đi vào lúc này mới là ưu tiên hàng đầu Trần Phán hắn cần làm.

Bóng người trong góc phòng khi thấy Trần Phán muốn phá chiếc gương thì điều khiển cho tóc của mình mọc dài ra tấn công tới hắn.

Dao máu trên tay, Trần Phán chém tới một đường dao hình vòng cung cắt đi mấy sợi tóc vướng víu muốn cản bước chân, tiến bước càng thêm nhanh hơn qua mấy bước chân hắn đã tới gần tấm gương.

Đến bên tấm gương, Trần Phán không chút do dự mà trực tiếp đâm mạnh vào nó, mặt gương vỡ nát thành muôn mảnh, Trần Phán bên cạnh nóng lòng hét lớn:"Hiện nguyên hình đi!"

Chiếc gương tan nát, bóng hình người trong góc tường tan biến.

Trong phòng vốn đã âm trầm giờ lại càng thêm trầm lắng, ánh trăng mờ nhạt nhuộm đỏ lên màu máu, đóa hoa xinh đẹp phản chiếu qua tấm gương kia đã không còn nữa thay vào đó là bóng hình thực thể chân chính cần tiêu diệt dần lộ rõ hình dạng

Trong phòng hiện lên chần chịt các sợi chỉ đỏ quấn quanh khắp mọi ngõ ngách, ở giữa căn phòng vốn là trống không nay lại hiện lên một quả cầu màu đỏ thẩm to hơn một cái nắm tay một chút.

Quả cầu mới hiện lên như là một vật sống, nó bắt đầu đập lên từng hồi, giống như trái tim của một người đang đập, nó co vào rồi lại giãn ra, từng hồi đập lên âm thanh thình thịch vang vọng làm Trần Phán ù đầu nhức tai.

Càng thêm tệ hại là nhịp tim của hắn thế mà theo từng nhịp đập của quả cầu lại bắt đầu đập theo, càng thêm quá đáng hơn là nhịp đập quả cầu càng đập càng nhanh.

'Chết tiệt, nguy rồi.'

Cố giữ lấy bình tĩnh, Trấn Phán dùng lấy con dao cắt đi mấy sợi chỉ ở trước mặt, hắn đã biết rõ thực thể mà hắn đang đối đầu là gì, nên giờ cần phải hành động thật nhanh.

Khác biệt với các thực thể Trần Phán thường hay tiêu diệt, quả cầu này là một thực thể bùa chú, một dạng thực thể nguy hiểm và đáng sợ nhất.

Hấp thụ lấy tín niệm và thù hận của con người, thực thể bùa chú càng lúc sẽ càng thêm mạnh, dẫu dạng thực thể bùa chú rất mạnh thế nhưng chúng có một nhược điểm rất chí mạng, đó chính là phạm vi di chuyển.

Thực thể bùa chú có phạm vi chuyển động rất hẹp, mỗi lần chúng di chuyển cũng sẽ rất khó khăn, chỉ cần khai thác tốt nhược điểm này thì tiêu diệt đối phương sẽ không tính là quá khó khăn.

Nhịp tim đã tăng lên trên 90, lồng ngực Trần Phán đập lên từng tiếng trống liên hồi.

'Không kịp.'

Nơi đây có quá nhiều chỉ đỏ cản đường, càng khổ hơn là khi hắn vừa cắt đứt được một sợi chỉ đỏ thì một sợi chỉ khác từ bên trong quả cầu sẽ bắn ra thay thế cho sợi chỉ vừa mới bị cắt đứt.

Nhịp tim đã quá 100.

Trần Phán một tay ôm lấy lồng ngực, tay còn lại dồn sức ném con dao trên tay vào chỗ quả cầu, chằng chịt chỉ đỏ không cản nổi sức mạnh của con dao máu, các sợi chỉ liên tục bị đứt lìa, con dao đã thành công bay tới, chỉ tiếc vì bị cản trở trên đường bay tới nên con dao đã hạ thấp xuống hơn so với dự tính.

Con dao máu bay sượt qua cắt lấy một vết thương nhỏ trên phần đáy quả cầu, bay thẳng xuống găm sâu vào dưới mặt nền.

Vết cắt nhỏ do con dao tạo nên bùng lên hắc hỏa nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, vết thương nhỏ theo đó cũng nhanh chóng khéo lại, quả cầu không nhiều lắm ảnh hưởng nó vẫn cứ đập nhanh lên liên hồi.

Trần Phán hai tay ôm ngực, hơi thở gấp rút, khuôn mặt đỏ bừng, rất rõ ràng hắn đã đến gần với giới hạn chịu đựng của bản thân.

Nhịp tim tăng lên tới 200.

Trần Phán ngã quỵ xuống, hắn đã vô lực để phản kháng.

Nhịp tim lên tới 300.

Trái tim của hắn đã quá sức chịu đựng mà vỡ ra, Trần Phán đột tử ngã sấp xuống mặt sàn lạnh giá.

Trần Phán chết đi, quả cầu ngừng đập lại, như chờ đợi điều gì đó quả cầu lơ lửng ở đó trông chờ, thế nhưng chờ mãi, chờ mãi, thứ quả cầu muốn chờ lại không hề xuất hiện.

Ngược lại, cơ thể vốn đã trở lạnh ngắt của Trần Phán lại bắt đầu cửa động, ngón tay bắt đầu nhích nhích, rồi đến khuỷu tay, Trần Phán cơ cứng người từ từ đứng dậy, động tác chậm chập chẳng có mấy phần được tự nhiên.

Trần Phán bây giờ giống như một con rối đang bị người khác điều khiển, nếu như nhìn kĩ vào mắt của hắn lúc này thì sẽ thấy được một đôi mắt đen tuyền như vực sâu không đáy, đôi mắt vô thần, không có lấy một chút sức sống.

"Ngươi đang chờ gì vậy, chờ bắt lấy linh hồn của ta sao?" Âm thanh trầm lắng lại đầy lãnh khốc từ miệng Trần Phán vang lên.

Trần Phán nhìn chằm vào quả cầu, tay hắn vừa chậm chạp giơ tay lên vừa nhỏ giọng thì thầm: "Thật tiếc quá, ta đã bán đi linh hồn của mình từ lâu."