Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 50: Truy Tìm.




Nơi đây là trụ sở hãng taxi mà Trần Phán hay đi, nơi đây cũng là nơi hy vong minh oan duy nhất Trần Phán hiện tại có thể nghĩ ra

Thời gian nạn nhân tử vong là vào gần 5h chiều, khi đó hắn đang ở trên taxi quay trở về nhà nên chỉ cần tìm được người lái xe khi ấy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Trần Phán đi vào bên trong sau đó hắn lấy thẻ ngành của Cao Minh đưa qua những người ở đây xem tiếp theo là yêu cầu họ tra về số xe mà ngày hôm đó hắn đã đi, có địa điểm, có lộ trình, lại có được thời gian chính xác nên rất nhanh những người ở đây đã thông qua dữ liệu lộ trình được lưu lại trong cơ sở dữ liệu tra ra số xe và thông tin về người lái xe.

Đã có được thông tin mình cần Trần Phán vui mừng trong lòng nhưng bên ngoài vẫn là một mặt lạnh tanh yêu cầu tổng đài gọi chiếc xe kia về.

Chờ đợi trong hồi hộp, phải mất một lúc lâu sau xe mới có thể về tới, Trần Phán khi nhìn thấy người tài xế đúng là người đã chở mình hôm bữa thì vui mừng chạy lại bắt đầu hỏi chuyện, hắn lo sợ người này không nhớ được gương mặt của những người đã từng chở, lấy hình ảnh trong điện thoại ra Trần Phán đưa hình cho người nhận diện, sau một hồi hỏi đáp kết quả hắn rất may mắn khi người này vẫn còn nhớ.

"Anh chắc người trong hình đã đi với anh trong khoảnh thời gian từ 4h30 đến 5h10 chứ?"

"Chắc mà, người này khi đó bắt tôi chờ xe rất lâu, hơn nữa khi trả tiền còn rất hào phóng đưa rất nhiều tiền thừa nên tôi nhớ rất kĩ gương mặt của anh ta."

Trần Phán nghe vậy thì nhẹ lòng hẳn đi, hắn cảm thấy thoái quen đưa tiền dư của mình đôi khi cũng thật có lợi.

Đứng đó ngẫm nghĩ một hồi, sau đó Trần Phán bắt đầu hỏi qua người tài xế: "Trên xe của anh có gắn camera giám sát hay không?"

Một người tài xế làm chứng là chưa đủ, nếu trong xe có gắn camera thì thật tốt, theo hắn nhớ thì rất nhiều xe taxi bây giờ trong xe đều đã có gắn thêm camera, bất quá hắn thật không may khi chiếc xe này không có gắn, người tài xế đã lắc đầu sau khi nghe thấy câu hỏi.

"Không sao, bây giờ anh dành chút ít thời gian cùng tôi đi lên sở cảnh sát."

Dẫn theo người tài xế Trần Phán đưa đối phương đến trước sở sau đó hắn ân cần đưa người vào bên trong, đưa tới Phùng Nguyên để ông ta thực hiện quy trình lấy lời khai.

Sau một hồi vất vả xác minh, cuối cùng Trần Phán đã phần nào có thể minh oan được cho bản thân nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi chuyện cần làm vẫn còn nhiều lắm.

"Chủ nhân, người nếu ngay từ đầu nói ra vụ taxi này không phải là ổn rồi sao, sao lại_?" Đi ra khỏi sở cảnh sát Trần Phán đang hướng xe đi về lại bệnh viện thì Khả Như vẫn như thông lệ ngồi ở phía sau tò mò lên tiếng hỏi.

"Ngươi không hiểu, đây gọi là cẩn thận."

Trần Phán ngay từ đầu đã có thể chứng minh bản thân vô tội rồi thế nhưng khi đó hắn không biết người muốn hãm hại mình là ai, một khi không xác định được rõ ràng mọi chuyện hắn không dám làm liều, không dám tiết lộ thông tin về việc bản thân đã đi taxi trong khoảng thời gian vụ án xảy ra.

Phải biết một khi hắn nói ra đồng nghĩa với việc đã đưa người lái taxi có thể làm chứng cho bản thân rơi vào nguy hiểm, hung thủ đã kì công muốn giá họa cho hắn khả năng rất lớn sẽ muốn tiêu trừ đi những thứ có thể giúp hắn thoát tội.

Chỉ khi nào hắn nắm rõ tình huống, hiểu rõ được mục địch cũng như thân phận của tên hung thủ muốn hãm hại mình thì hắn mới có thể nói ra, mới có thể tung ra con bài tẩy của bản thân.

Kết quả đâu, hắn đã thành công giờ chỉ cần nằm viện rồi giả vờ như thần trí khôi phục nữa thế là được tự do.

Giống như Trần Phán đã nghĩ, sau khi trả lại thân xác cho Cao Minh, không bao lâu sau Phùng Nguyên đã đi qua báo tin cho hắn mọi thứ đã được dàn xếp ổn thỏa chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa là có thể tự do xuất viện.

Trong mấy ngày chờ đợi kia, ban ngày Trần Phán giả vờ khôi phục chiều về thì mượn thân phân của Cao Minh để đi ra ngoài tra án, sau hai ngày tìm tòi,Trần Phán cuối cùng cũng đã tìm ra được một người tình nghi.

Tại thời gian án mạng xảy ra ở một tiệm vàng gần nhà nạn nhân đã ghi hình lại được kẻ kia, tiếc thay kẻ này đeo mũ lưỡi trai nên không nhìn thấy rõ được khuôn mặt.

Dù mặt mũi không thấy được nhưng theo như camera ghi lại Trần Phán đã tìm ra được một ít manh mối để có thể truy lùng được người này.

Tại một khu tập trung rác thải đang chờ người xử lý, ở đây hiện tại có một thân ảnh thoát ẩn thoát hiện đang lao đầu vào trong đống rác thải mà lục lọi tìm kiếm, tìm mãi tìm mãi, người này cuối cùng bất lực ngồi xổm xuống vì mệt.

"Không có ở đây, là đã bị đem đi xử lý rồi sao?"

Người đàn ông mệt mỏi buồn rầu, khuôn mặt có phần lạnh tanh cũng chẳng thể nào che giấu đi được sự thất vọng của người đàn ông lúc này.

"Về thôi!" Người đàn ông lớn giọng nói, như là đang tự nói với bản thân lại càng giống như đang nói chuyện với không khí.

Ngay tại khi người đàn ông dự định bỏ cuộc thì không may sao đống rác bên trên đổ xuống, một đôi giày không biết từ đâu lăn tới bên chân của người đàn ông.

Người đàn ông thấy đôi giày này liền vui mừng lên tiếng khen ngợi: "Làm tốt lắm Khả Như!"

Trần Phán cẩn thận lấy đôi giày lên rồi đem nó đi tới tổ giám định để lấy mẫu ADN những giọt máu bám trên đó cũng như phân tích các thành phần cát bùn dính ở phần đế giày.

Đôi giày này chính là một manh mối vô cùng quan trọng, trong hình ảnh ghi lại Trần Phán đã thấy kẻ hắn nghi ngờ kia đã bỏ đôi giày vào trong thùng rác ở một bên lề đường.

Manh mối đã có Trần Phán bỏ ra nửa ngày trời tìm kiếm trong lo âu, hắn lo sợ đôi giày bị người bên môi trường đem đi xử lý, nếu là như thế thì hỏng hết cả việc, may sao Khả Như đã tìm ra được và bây giờ thứ cần làm là chờ đợi, chờ đợi kết quả phân tích tới tay.

Sau một hồi lâu mòn mỏi chờ đợi, Trần Phán không chờ được bản kết quả mà lại nhận được cuộc gọi của Phùng Nguyên yêu cầu hắn đi vào trong phòng làm việc của ông ấy.

Dù không rõ đã có chuyện gì nhưng hắn vẫn làm theo lệnh đi vào, khi vào bên trong thứ đầu tiên Trần Phán nhận được là một ánh mắt sắc lạnh của Phùng cảnh trưởng.

"Cậu lợi dụng thân phận cảnh sát của Cao Minh làm ra không ít việc rắc rối."

"Ông nói quá đi, tôi có làm gì đâu chứ."

"Bắt người, hành hung, phá hủy hiện trường án mạng, cậu làm xằng làm bậy như vậy có từng nghĩ tới hậu quả hay không?"

"Tôi là tra án, là phục vụ quá trình tra án, cảnh sát không phải là cần tra án đó sao."

"Không nói đến vấn đề này nữa dù gì tôi cũng đã giải quyết hết cho cậu rồi, nhưng cậu chiếm dụng thân xác Cao Minh lâu như thế có ảnh hưởng gì tới cậu ta không?"

"Tôi đã cẩn thận tính toán thời gian, ông yên tâm đi không có ảnh hưởng gì tới sức khỏe của anh ta đâu, mà bản báo cáo xét nghiệm đã có chưa?"

"Có rồi, trên giày có nhiều chất bẩn, bên giám định đã lấy được bên trong một mẫu máu còn sót lại qua phân tích đó là máu nạn nhân, hơn nữa dưới đế giày họ phát hiện ra một mẫu da động vật bị ăn mòn cùng một lượng lớn chất natri hydroxide còn sót lại."

"Natri hydroxide cùng với da bị ăn mòn đây là_" Trần Phán nghe mấy lời của Phùng Nguyên thì trầm tư suy nghĩ, sau một lúc hắn nhăn mày nói: "Ông tra giúp tôi mấy xưởng sản xuất da giả ở gần khu vực nạn nhân sinh sống được không?"

Natri hydroxide là chất dùng phổ biến trong công nghiệp như giấy, luyện nhôm, dệt nhuộm, xà phòng, chất tẩy rửa,..

Đặc biệt chất này là chất được dùng phổ biến nhất trong quy trình lên màu cho da giả, cộng thêm việc có mẫu da bị ăn mòn ở dưới đế giày khả năng rất lớn hung thủ có thể làm việc ở trong một xưởng sản xuất da nào đó trong gần khu vực của nạn nhân đang sinh sống.

*Natri hydroxide là Na(OH)_nha