Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 6: Chiếc trống đồng kì bí




Trần Phán giơ tay lên phía trước, con dao máu đang găm ở trên mặt sàn kia bắt đầu rung lắc.

Rung lắc được một chút, con dao dần hóa thành một làn huyết sương, hướng về Trần Phán mà bay tới, huyết sương bay tới vây quanh lượn lờ bên người hắn, huyết sương bay quanh trông rất rộn ràng, giống như đang thể hiện sự vui mừng khi chủ nhân chân chính của mình giá lâm.

Trần Phán lúc này chậm chạp đi tới chỗ quả cầu, từng sợi chỉ đỏ chằng chịt cản đường đều đã bị làn huyết sương cắt đứt.

Quả cầu cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng đến từ con người ở trước mặt, các sợi chỉ bắt đầu rung lên, bảy thực thể màu đỏ đang bất tỉnh bị treo ở trên trần nhà bị quả cầu đánh thức bắt đầu từ từ mở mắt ra.

Từng sợi chỉ trói buộc các thực thể này cũng nhanh chóng buông lỏng, bảy thực thể cứ thế rơi xuống.

Bảy thực thể được thả thì giống như lang sói đói khát lao về hướng của Trần Phán, bọn chúng muốn tấn công Trần Phán, muốn sâu xé nuốt trọn lấy hắn, nhưng trong mắt Trần Phán bảy thực thể bọn họ lại chẳng khác gì bảy con thiêu thân đang lao vào biển lửa, tất nhiên ngọn lửa đó chính là hắn.

Bảy thực thể lao tới còn không chạm vào được người Trần Phán thì đã bị làn huyết sương ngăn cản, huyết sương chạm vào chỗ nào thì chỗ đó của thực thể liền bốc lên hắc hỏa, hắc hỏa rực cháy, âm thanh gào thét chói tai của các thực thể vang lên một cách đầy đau đớn.

Chỉ sau vài tiếng gào thét, bọn thực thể đã bị hắc hỏa nuốt trọn, bảy con thực thể cứ thế hóa thành tro bụi rơi lả tả xuống sàn, còn bản thân Trần Phán thì từ đầu đến cuối lại chẳng hề dừng lại dù là nửa bước chân.

Trần Phán tiến tới, quả cầu thật run sợ, nó nhanh choáng điều khiển cho các sợi chỉ kéo mình lùi về sau, đồng thời khiển cho các sợi chỉ đỏ đang trói buộc Khả Như trên cao siết chặt vào thêm, sợi chỉ siết mạnh vào khiến Khả Như khó chịu ứ lên, khuôn mặt cô nàng lúc này hiện rõ lên sự khống thổ, đau đớn tột cùng.

Quả cầu biết bản thân dùng sức thì đấu không lại Trần Phán nên nó mới lấy con tin ra để uy hiếp.

Trần Phán đúng là có chút khựa lại, có điều hắn chỉ là khựa lại một chút mà thôi sau đó hắn tiếp tục đi tới, bước chân nhịp nhàng không chút gì lo sợ con tin sẽ bị giết chết.

"Vô ích thôi, đừng cố kháng cự làm gì."

Quả cầu lùi về sau được một chút thì dừng hẳn, nó đã đạt tới giới hạn phạm vi mà bản thân có thể di chuyển được.

Trần Phán tiến tới, tay giơ lên lòng bàn tay hắn chạm nhẹ vào quả cầu theo đó quả cầu liền bốc lên hắc hỏa nhưng mà ngọn hắc hỏa vừa mới bùng lên lại không thể lan rộng ra được.

Quả cầu vẫn cố lấy kháng cự, nó đang dùng lấy lực lượng của mình để áp chế khả năng hủy hoại từ phía hắc hỏa.

"Ngoan ngoãn mà tan biến đi cho ta."

Ngón tay co lại, từng đầu ngón tay Trần Phán đâm sâu vào quả cầu khiến cho quả cầu rung lên dữ dội, nó không muốn bị tiêu trừ, dẫu là nó không muốn tiếc rằng hiện thực vẫn là hiện thực.

Hắc hỏa bùng lên mạnh mẽ nuốt trọn quả cầu vào trong, ánh sáng hắc hỏa lập lòe được ít lâu thì biến mất theo đó quả cầu cũng bị tiêu trừ, hóa thành bột mịn tiêu biến khỏi thế gian.

Cả căn phòng cùng với ánh trăng máu bên ngoài ô cửa sổ theo sự biến mất của quả cầu thì bắt đầu trở lại bình thường, những sợi chỉ đỏ kia cũng biến mất không còn tung tích, sợi chỉ biến mất Khả Như không còn gì trói buộc nên bị rơi xuống.

Từ trong cơn mơ màng tỉnh lại Khả Như ngơ ngác quan sát xung quanh, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra chỉ cảm thấy cơ thể của mình rất là đau nhức.

Bên trong căn phòng, Khả Như nhìn thấy Trần Phán nên theo thối quen cô vội chạy tới, tay giơ lên trước cô muốn chạm vào chủ nhân, muốn nũng nịu than khổ, chỉ là khi gần tới bên người của hắn cô đã bị một làn huyết sương tấn công.

Huyết sương lướt qua mấy đầu ngón tay, hắc hảo cứ thế bốc lên khiến Khả Như đau đớn lùi bước chân về sau, dùng lấy lực lượng của mình ép lấy sức phá hoại của đám hắc hỏa xuống, cô nàng nhìn về Trần Phán trước mặt ánh mắt thể hiện rõ sự đề phòng, cô cảm thấy chủ nhân của mình có điểm gì đó lạ thường.

Lúc này Trần Phán cũng quay đầu nhìn qua, khi Khả Như nhìn thấy đôi mắt đen tuyền lại vô hồn kia của Trần Phán thì tức giận quát lớn: "Kẻ nào to gan dám ám lên người của chủ nhân!" Khả Như cả người căng lên, tư thể chuẩn bị tấn công cũng đã được bày ra.

Trần Phán một mặt lạnh tanh nghe được mấy câu này sắc mặt càng thêm lạnh hơn, hắn nghiêm nghị nhìn Khả Như mà nói: "Đừng có làm rộn lên nữa."

"Chủ nhân, là người sao, nhưng sao người lại thành ra thế này?"

Trần Phán mặt kệ sự nghi hoặc của Khả Như, hắn trước thẳng người nhắm chặt mắt lại, tập trung tinh thần Trần Phán giải trừ trạng thái chiến đầu tối thượng của mình.

Trạng thái được giải trừ huyết khí liền tan ra rồi rơi xuống đất tạo nên những vũng máu nhỏ, Trần Phán lần nữa mở mắt, đối mắt kia vẫn chan chứa đầy vẻ vô tâm nhưng so với khi nãy thì đã có sức sống hơn rất nhiều.

Trần Phán trở lại bình thường, Khả Như vui mừng muốn chạy lại gần thì bị hắn giơ tay ra hiệu dừng lại.

Hắn bây giờ đang rất yếu, không đủ khả năng để tự vệ, nếu như giờ Khả Như tiếp cận rồi đột ngột tấn công hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Hắn vốn chẳng tin tưởng Khả Như, vào những lúc như thế này thì hắn lại càng không thể tin tưởng được.

"Chủ nhân à, người_"_

Khả Như có lắm nghi hoặc muốn hỏi, nhưng đã bị Trần Phán lên tiếng chen ngang: "Có người yểm bùa ở đây, ngươi tìm quanh xem thử bùa chú được giấu ở đâu." Dứt lời Trần Phán đi tới chỗ cánh cửa căn phòng dựa lưng vào đó để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khả Như bên này theo lời Trần Phán mà tích cực bay lượn quanh khắp cả căn phòng.

Nhìn đông ngó tây, sau một lúc Khả Như lại bay tới: "Chủ nhân, chủ nhân, bên dưới giường có điểm rất khả nghi."

Trần Phán gục đầu coi như đã biết sau đó hắn không mấy tình nguyện lắm đi đến bên cái giường ngủ.

Căn phòng ở đây không có nhiều đồ đạc, bùa chú không được giấu ở trong tủ trang điểm thì cũng chỉ có thể là được giấu ở dưới giường, muốn tìm bùa chú được giấu ở đâu không mấy quá khó khăn, căn bản là hoàn toàn không cần nhờ đến Khả Như đi tìm kiếm làm gì.

Hắn như thế yêu cầu Khả Như tìm đồ đơn giản là vì muốn cho cô ấy có chuyện để làm không làm phiền đến hắn nghỉ ngơi, hắn hiện tại rất muốn được nghỉ ngơi tiếc thay Khả Như không muốn phối hợp diễn với hắn.

'Cô khi tìm đồ cũng là quá mức tích cực đi, sao lúc trước lại không thấy như thế được việc.'

Oán thầm tròng lòng một câu, Trần Phán cúi người nhìn xuống dưới gầm giường quan sát.

Gầm giường trống trơn, không có vật gì ngoài một lớp bụi bặm chất dày thành một đống, cón điều ở trong lớp bụi dày kia có một khoảng trống hình tròn rất là sạch sẽ, ở chỗ đó không có một điểm hạt bụi nào cả.

"Chính là chỗ này." Trần Phán đưa mắt nhìn qua Khả Như nói.

Khả Như bị nhìn thì không hiểu lắm ý của Trần Phán, phải mất một lúc cô nàng mới hiểu được ý mà bắt đầu làm động tác xắn lên tay áo.

Trần Phán đi ra một bên, Khả Như gồng lấy sức mạnh đi qua đẩy cái giường ngủ.

Giường ngủ bị đẩy sang một bên, tiếp đó cô nàng bao lực dùng nắm đấm đập mạnh vào chỗ hình tròn sạch sẽ, sàn nhà mỏng manh chịu lấy một đấm của Khả Như thì liền bị vỡ.

Sàn nhà vỡ nát lộ ra bên trong một cái trống đồng dát vàng có đường kính tầm 12 centimet.

Trần Phán đi tới lấy cái trống đồng lên rồi lắc thử, lắc lên vài cái, âm thanh bên trong cái trống vang lên liên hồi tiếng va đập, rõ ràng là bên trong cái trống đồng này còn có ẩn giấu bí mật.