Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 7: Những lời nhắc nhở đầy ẩn ý.




Trần Phán loay hoay một hồi với cái trống, sau một lúc hắn mới mở được cái mặt trống đồng ra.

Bên trong trống đồng có lấy ba món đồ, một cuộn chỉ đỏ, một tấm da không rõ chất liệu được khắc lên trên đầy chữ tiếng Phạm rất khó đọc, còn món cuối cùng Trần Phán không rõ lắm nó là gì, quan sát kỹ món đồ này hắn cảm thấy nó giống như một cái nhau thai đã khô.

Cầm lên quan sát sau một hồi Trần Phán khẳng định được nó là một bào thai bị xảy khi còn nhỏ đã khô cứng.

Bỏ cái bào thai bị khô vào lại bên trong sau đó hắn khóa mặt trống mang theo nó rời khỏi gian phòng.

Đi xuống ba tầng lầu hắn mang theo chiến lợi phẩm hiên ngang mở cửa đi ra căn biệt thự, dọc theo lối mòn trên đường Trần Phán vừa đi vừa liếc mắt nhìn về cái trống đồng đang giữ trên tay.

Hắn cảm thấy bùa chú bên trong cái trống hay nói chính xác hơn là cái da khắc đầy chữ Phạm kia rất là quen thuộc.

Tại mấy tháng trước hắn có giải quyết một thực thể huyền bí dạng bùa chú, khi đó hắn đã tìm thấy được một tấm da khắc đầy chữ Phạm giống như tấm da bên trong cái trống này.

Trần Phán có chút nghi ngờ nhưng hắn không chắc lắm có phải là cùng một loại bùa chú hoặc là cùng một người yểm lên hay không? Dẫu sao người chơi bùa khắc chữ Phạm dạng kiểu này không ít mà hắn đối với bùa ngải có chút không rành cho lắm.

"Chủ nhân, đến chỗ khách hàng rồi."

Mãi mê suy nghĩ, Trần Phán xuất thần không chú ý tới tình cảnh xung quanh đến khi Khả Như lên tiếng nhắc nhở thì hắn mới tập trung tinh thần lại nhìn về phía trước.

Trước mặt vẫn là một đoạn đường mòn nhưng trên đoạn đường đó có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang đậu lại, ở bên cạnh chiếc xe là một người trung niên có chút mập mạp.

Người trung niên mập mạp khuôn mặt cũng có phần dễ nhìn, có điều nét mặt của ông ta hiện tại đang hiện lên rõ vẻ lo âu.

Người trung niên này tên là Huỳnh Châu, là khách hàng của Trần Phán.

Trần Phán không phải vô duyên vô cớ chạy đến cái biệt thự ở nơi hẻo lánh chốn không người, hắn đến đây tiêu trừ thực thể huyền bí là do nhận được sự ủy thác từ phía Huỳnh Châu nên mới tới.

Huỳnh Châu làm nghề bất động sản, ông ấy vào tại nửa tháng trước vì tham rẻ nên đã mua lại căn biệt thự.

Trước khi mua căn biệt thự Huỳnh Châu đã nghe được rất nhiều tin đồn không hay về nó, thế nhưng Huỳnh Châu không tin cũng không sợ nên rất nhanh chóng chốt đơn mua căn biệt thự về tay.

Sau khi hoàn tất hết tất cả thủ tục mua bán, ban đầu Huỳnh Châu rất là vui khi mua được căn biệt thự với giá rẻ mạt, chỉ là sau đó không lâu ông ấy không vui được nữa.

Đầu tiên là những giấc mơ về một cô gái cất lên tiếng ca đầy u oán, về sau thì những chuyện kì lạ liên tiếp kéo đến mà chuyện kì lạ gần nhất xảy ra là khi ông ấy mới ngủ dậy thì phát hiện ra con dao bếp chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở gần ngay bên đầu giường.

Phòng tắm nước chảy tràn lan, các dấu chân lớn nhỏ hiện đầy trên sàn nhà, lúc này Huỳnh Châu mới thật sự sợ hãi.

Thông qua bạn bè Huỳnh Châu biết đến Trần Phán, sau khi đưa ra một số tiền thật hậu hĩnh cuối cùng ông ấy cũng nhờ tới được Trần Phán ra tay.

Sau hai ngày từ khi Trần Phán nhận lời trợ giúp thì ngay tại nửa đêm nay ông ấy nhận được một cuộc gọi yêu cầu chở người tới căn biệt thự đã mua, cứ thế Huỳnh Châu tức tốc lái xe chở người tới nơi đây.

Tiếp theo là Trần Phán đơn thân độc mã tiến vào căn biệt thự còn Huỳnh Châu ở bên ngoài chờ.

Chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ không thấy người đi ra, Huỳnh Châu khá là lo lắng, ông ấy không biết chuyện có thành không nữa hay có khi người đã bị giết ở trong rồi cũng nên.

Ngay lúc Huỳnh Châu lòng như lửa đốt, chẳng biết phải làm gì thì ông ấy nhìn thấy được một bóng người đang đi tới phía mình.

Nhìn kỹ được người tới là ai Huỳnh Châu càng thêm hồi hộp, nét mặt lo âu của ông ấy càng hiện rõ lên phần nồng đậm.

"Trần đại sư, chuyện thế nào rồi, bên trong_"

"Mọi thứ đã được giải quyết."

Nghe thấy câu khẳng định của Trần Phán, Huỳnh Châu như trút được gánh nặng, lúc này ông ấy mới quan sát kỹ lại Trần Phán thì phát hiện ra khuôn mặt của người trước mặt có chút tái nhợt mà môi thì đã là một màu trắng bệch.

Ban đầu con dao găm người đem theo đã không thấy đâu thay vào đó là một cái trống đồng mạ vàng nhỏ nhắn có chút kì dị.

"Trần đại sư, người bị sao thế, mà cái trống đồng này là gì?"

"Hự, hự! Chỉ là sinh tử quyết chiến một trận thôi, không có vấn đề gì."Trần Phán chấp tay lên miệng ho khan mấy tiếng sau đó hắn giơ giơ cái trống trong tay lên mà nhếch môi: "Còn cái này đây là đồ vật ở bên trong biệt thự, tính ra thì nó là của ông rồi, vậy ông có muốn giữ lại nó hay không?"

Huỳnh Châu nhìn cái trống rồi lại nhìn qua Trần Phán, trong lấy tích tắc ông ấy như đoán được bên trong cái trống ẩn chứa thứ không lành nên vội lắc đầu lia lịa lên tiếng từ chối: "Không, không, vẫn là Trần đại sư giữ lại thì tốt hơn."

Trần Phán gật nhẹ đầu hài lòng với độ nhanh nhạy của Huỳnh Châu, nếu như ông ta muốn lấy cái trống thì hắn sẽ mở mặt trống ra cho ông ấy chiêm ngưỡng mấy cái món đồ ở bên trong.

Khi đó kiểu gì ông ấy cũng sẽ nhường lại cái trống cho hắn giữ mà thôi, trong vấn đề này khách hàng của hắn đều luôn có như thế chung một phản ứng, không ai muốn giữ vật rủi bên mình cả đâu.

Ngồi lên xe Trần Phán nhờ Huỳnh Châu chở mình quay về nhà, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường, dù trời đêm đường đã vắng tanh thế nhưng Huỳnh Châu không dám chạy nhanh.

Thật ra bình thường nếu như gặp đường vắng người như vậy Huỳnh Châu thường sẽ thả ga tăng tốc, chỉ là lúc nãy khi chở Trần Phán đến căn biệt thự thì ông ấy có tăng tốc lên một chút xíu và rồi ông ấy đã nhận được một câu phán từ đại sư.

"Chạy xe quá nhanh, linh hồn dễ trở nên lạc lối."

Một câu nói đi vào lòng người, Huỳnh Châu thấm thía câu đó nên giờ không dám chạy nhanh nữa.

Ngồi ở ghế sau Trần Phán có chút suy tư, suy nghĩ được một hồi lâu, hắn quyết định lên tiếng hỏi: "Ông dự định làm gì với căn biệt thự kia?"

"Phá đi xây lại, không biết có được hay không đại sư?"

"Được, nhưng khi phá đi tòa biệt thự thì nhớ phải dặn thợ chú ý tới gian phòng ngủ ở trên tầng ba." Trần Phán nhấn mạnh lại: "Nhất định phải đảm bảo bọn họ phá dỡ thật nhẹ tay ở chỗ đó thôi."

"Ở đó có gì sao?" Huỳnh Châu nghe Trần Phán như thế căn dặn kỹ thì có chút tò mò.

Trần Phán ngẫm nghĩ một hồi rồi ẩn ý nói: "Hoa trong gương, gương vỡ hoa tàn người vong."

"Ý đại sư là gì?"

Huỳnh Châu càng nghe càng không hiểu, chỉ là ông ấy có hiểu hay không đối với Trần Phán không có ý nghĩa, hắn vốn không cần giải thích thêm làm gì, càng mơ hồ đối với hắn càng có lợi.

Huỳnh Châu thấy Trần Phán không muốn nói thì không dám gặng hỏi, ông ấy không muốn vì hỏi nhiều mà để lại ấn tượng xấu trong mắt đại sư.

Qua vụ lần này Huỳnh Châu cảm thấy nhân sinh còn có rất nhiều chuyện không thể chủ quan được, đặc biệt là về vấn đề tâm linh.

Theo cái nhìn của ông ấy thì Trần Phán không phải là loại người giở trò bịp bợm để lừa tiền người khác, đối phương là một cao nhân thật sự.

Cao nhân thì phải thành tâm tôn kính chứ lớ ngớ đắc tội thì không phải là thiệt thân mình đó sao, huống hồ đời người may rủi ai mà biết trước được, về sau còn có nhiều chuyện cần người giúp đỡ nữa cũng không biết chừng.

Xe bôn bôn chạy đến đầu hẻm gần nhà Trần Phán thì dừng lại, Huỳnh Châu là muốn chở người tới tận cửa nhà có điều đường hẻm nhỏ quá xe hơi vào không lọt.

Xe dừng bánh, Trần Phán liền mở cửa đi ra ngoài, hắn muốn về nhà càng nhanh càng tốt để có thể an tâm nghỉ ngơi hắn sắp đến cực hạn chịu đựng rồi.

Trần Phán là muốn đi nhưng chưa kịp đi thì đã bị Huyền Châu cản bước chân.

Ông ấy đi ra phía sau mở cốp xe rồi lấy ra trong đó một cái vali đựng tiền đưa tới cho hắn: "Trần đại sư, đây là số tiền còn lại như đã hứa."

"Ông không sợ tôi lừa ông?" Trần Phán có chút bất ngờ trước hành động đầy quyết đoán từ đối phương, lừa gạt giờ nhiều lắm, không sợ bị lừa sao?

"Không sợ, Trần đại sư lừa gạt một lão già như tôi làm gì cơ chứ." Huỳnh Châu hiền hòa cười nói.

Nhận lấy cái vali Trần Phán thở dài rồi lên tiếng nhắc nhở Huỳnh Châu thêm một câu: "Muốn khai công thì làm càng sớm càng tốt, trễ quá sẽ không hay."