Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 8: Hương khói đâu đó vẫn còn tại đây




Ánh mặt trời còn chưa lên cao hẳn mà ngay tại trước cổng của một căn biệt thự hoang tàn đã có hương khói, nhang đèn bay lên nghiêng ngút.

Huyền Châu nghe theo lời nhắc nhở của Trần Phán nên ngay trong đêm đã gọi người tới sắp xếp chuẩn bị khai công phá hủy căn biệt thự, đến tận sáng nay mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ còn chờ đến khi hương đèn thắp xong là có thể vào việc.

Huỳnh Châu sau khi vấn vái cầu xin, đốt thêm lên chút ít tiền vàng mã thì cho nhân công đi vào tháo dỡ.

Vẫn theo lời Trần Phán từng nhắc, Huỳnh Châu trước đưa người qua phá dỡ đi tầng ba đầu tiên, hơn nữa ông ấy còn dặn dò kỹ nhân công phải nhẹ tay với phòng ngủ ở trên tầng lầu này.

Dù đã dặn dò nhiều lần nhưng Huỳnh Châu vẫn thấy không yên tâm nên ông ấy đã đích thân đi đến giám sát cho nó chắc chắn, dẫu sao đại sự đã nhấn mạnh nhiều lần cẩn thận lấy một chút cũng không có vấn đề gì.

Nếu như không may xảy ra chuyện thì người gánh còn không phải là bản thân ông ấy đó hay sao, không thể không lo, không thể chủ quan được.

Tháo dỡ ban đầu rất thuận lợi, không có vấn đề gì xảy ra, chỉ khi đập vỡ đi các bức tường ở đây thì nhân công phát hiện ra một chỗ góc tường có điểm rất kì lạ, dù đập mạnh vào bức tường chỗ này kiểu nào đi nữa thì nó vẫn không có hề hớn gì.

Nhân công lôi đến máy khoan rồi đến máy đục nhưng chỗ tường vẫn cứ thế vững chắc không chút tổn hại.

Máy khoan gãy mũi, máy đực bốc khói, nhân công sợ hãi người lành nghề trước rút lui không dám làm liều.

Huỳnh Châu một bên thấy chuyện thì sợ run lên, ông ấy lấy điện thoại nhấn số gọi qua cho đại sư.

Tay run nhè nhẹ Huỳnh Châu chờ đến khi người bên kia bắt máy thì ngay lập tức vội vàng lên tiếng: "Đại sư, không ổn rồi_"

Chưa đợi đến Huỳnh Châu ông ấy nói hết câu thì đầu máy bên kia đã cướp lời: "Hoa tại mặt gương, lấy tấm gương lớn chiếu vào rồi hãy phá." Bên kia nói xong thì cúp máy để lại một mình Huỳnh Châu hoang mang.

"Hoa trong gương." Huỳnh Châu lặp lại mấy lần, ông ấy nhớ tới mấy lời lúc trước trong xe Trần Phán đã từng nói, ông cảm thấy đại sư có vẻ đã đoán ra được mọi chuyện từ trước.

Theo lời đại sư Huỳnh Châu nhanh chân chạy đi mua một tấm gương lớn, vì sợ gương không đủ lớn nên ông ấy đã mua thêm mấy tấm chấp vá lại với nhau cho nó đủ to, gương soi vào chỗ tường kì lạ kia, tiếp theo ông ấy cho người lên phá dỡ.

Nhân công có chút sơ nhưng vẫn còn những người gan dạ đi lên xung phong nhận việc, từng nhát búa đập vào không như mấy lần trước lần này bức tường đã xuất hiện ra các vết nứt rạn, đánh thêm vài búa bức tường sụp đổ để lộ bên trong là một bộ xương người, xương người trắng phễu tiếp xúc không khí liền bị mục gãy xuống.

"Rắc, rắc, rắc." Xương cốt bị mục ngay theo đó mấy tấm gương chiếu vào chỗ bộ xương liền bị rạn nứt.

Huỳnh Châu sợ hãi, ông ấy lại lần nữa lấy ra điện thoại gọi qua cho đại sư thế nhưng lần này ông ấy chỉ nghe được đầu dây bên kia một giọng nói rất quen thuộc từ bên tổng đài.

"Không phải đâu!"Huỳnh Châu ngơ người.

Ông ấy không ngờ rằng đại sư lại bỏ mặt mình ngay tại thời khắc quan trọng như hiện tại.

Trong ngôi nhà cũ kĩ Trần Phán nằm trên giường lướt xem tin tức trên điện thoại, giống như những gì hắn đã đoán trước, tin tức về căn biệt ma và bộ xương khô thần bí đã lên được top đầu trong thứ hạng tìm kiếm, thông tin về những lời đồn lúc trước của căn biệt thự và các đời chủ từng sở hữu nó cũng đã được các cánh nhà báo moi lên từng chút một.

Trần Phán tốn công như thế nhắc nhở Huỳnh Châu tất cả đều là vì chờ đến kết quả như hiện tại, hắn mong muốn mọi người, đặc biệt là đám nhà báo kia sẽ moi lên tin tức về căn biệt thự giúp hắn.

Đối với căn biệt thự Trần Phán đã hoàn thành xong nhiệm vụ được ủy thác, hắn đã gỡ đi bùa yểm lên đó, mạng sống của ông chú Huỳnh Châu cũng không còn là vấn đề, chỉ tiếc thay nhiệm vụ chính yếu của hắn ở trong căn biệt thự này lại chưa có hoàn thành xong.

Thực thể bùa ngải và tám thực thể màu đỏ thuộc hạ khác đã bị tiêu trừ, có điều chín con thực thể không phải là toàn bộ số thực thể huyền bí có ở đó mà tổng thể phải là mười con mới đúng.

Người cất lên lời ca ai oán đầy than trách, người thiếu phụ ngồi xõa tóc ở tại góc tường khi đó còn chưa có bị tiêu trừ đâu.

Cái thực thể phong tỏa tạo nên một cái hành lang không có điểm cuối, cái thực thể bịt tai che mắt không cho hắn đi lên tầng ba vẫn còn đó ở ngoài kia, khác với dạng thực thể bùa chú đối phương có thể tự do bay lượn.

Khi hắn tiêu trừ xong quả cầu đỏ, hắn đã từng muốn tìm đối phương để làm luôn một lượt, tiếc thay khi đó đối phương đã chạy mất dạng từ lâu còn đâu để cho hắn đi tiêu trừ.

Đối phương đã đi mà Trần Phán không biết đối phương đã đi đâu, hắn khi đó còn chẳng biết đối phương còn có quay trở về lại hay không nữa, nhưng giờ sự việc đã khác hắn giờ đã biết được đối phương đã quay trở về lại căn biệt thự.

Hơn nữa nhờ vào cánh nhà báo moi tin mà hắn hiện tại đã khái quát nắm được thông tin về danh tính thật sự của đối phương.

Đối phương là tập hợp ý niệm của sự đau đớn, tủi nhục và sự thù hận của một người tên là Tuyết Lê.

Tuyết Lê vào hơn 5 năm trước là một ca sĩ phòng trà xinh đẹp, cô ấy giống như bao người khác luôn mong ước mình có thể nổi tiếng, có thể vương danh và rồi cơ hội của cô gái cũng đã tới một công ty giải trí lớn muốn cô ấy làm ca sĩ độc quyền cho họ.

Tuyết Lê được mời gọi tất nhiên là rất vui mừng kí kết hợp đồng dài hạn với họ nhưng kể từ đây chuỗi ngày bất hạnh của cô ấy cũng bắt đầu.

Cô ấy vào được công ty giải trí là một chuyện còn có thể thành công được hay không lại là một vấn đề khác nữa.

Bên trong cái công ty giải trí mà Tuyết Lê đã vào làm có một cái tệ nạn gọi là hiến thân vì sự nghiệp, giám đốc điều hành ở đây vừa có quyền, vừa có thế, lại vừa là một tên háo sắc, lão già đó từ rất lâu đã nhắm tới sắc đẹp của Tuyết Lê.


Để tạo áp lực lên người Tuyết Lê, để bắt ép cô ấy đi vào khung khổ có sẵn của mình, lão giám đốc già đã vùi dập, chèn ép không cho cô gái cơ hội lộ diện trước mặt công chúng.

Tuyết Lê bị ép đến thảm thế nhưng vì không có tiền bồi thường hợp đồng nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn, có điều sức chịu đựng của con người luôn là có hạn.

Nhìn thấy đàn em vào sau mình lại thuận buồm xuôi gió nổi danh đã làm cho Tuyết Lê rất ganh tị, cuối cùng Tuyết Lê thỏa hiệp, cô ấy đánh đổi thể xác để lấy danh tiếng.

Càng đi càng sai, càng sai lại càng không thể quay đầu, Tuyết Lê cứ thế bị luống sâu vào vòng xoáy danh lợi, cứ thế bị tan chảy trước dục vong của bản thân.

Hoa nào nở rộ mà lại chẳng tàn, pháo hoa một khắc rực rỡ một khắc sau đã tàn lụi trong màn đêm tăm tối, Tuyết Lê nổi lên chưa tới một năm thì biến cố đã xảy ra.

Một vụ bê bối lớn về công ty giải trí Tuyết Lê đang làm bị phanh phui, công an nhanh choáng bắt tay vào điều tra theo đó những thứ dơ bẩn hơn càng lúc càng lộ ra nhiều.

Lão già giám đốc điều hành kia không chỉ trốn thuế, biển thủ công quỹ mà lão ta còn là người cầm đầu một đường dây mại dâm rất lớn, một đường dây chuyên cung cấp các ca sĩ và diễn viên hạng sang cho các đại gia.

Một trận rúng động, làm lòng người phẫn nộ.