Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 9: Thực thể Tuyết Lê và kẻ áo khoác đen





Lão giám đốc bị bắt giữ ngay trong đêm, rất nhiều người khác cũng vì thế mà bị ảnh hưởng theo.

Tuyết Lê cũng không ngoại lệ, danh tiếng cô ấy dày công xây dựng đã bị ảnh hưởng không nhỏ, nhiều người từng là fan hâm mộ giờ đã quay lưng chửi rủi cô ấy.

Trong vận rủi ta sẽ tìm ra được đâu đó một chút sự may mắn hoặc là một chút điều gì đó càng xui rủi hơn, Tuyết Lê xui rủi lại gặp chuyện càng xui rủi hơn nữa.

Cô ấy phát hiện mình đã có thai, sau thì phát hiện ra bản thân đã mất phải căn bệnh thế kỉ, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng Tuyết Lê từ đó biến mất khỏi công chúng.

Tuyết Lê một lần biến mất là gần 4 năm, lần nữa xuất hiện chỉ còn lại một bộ xương khô bị giấu trong một góc tường của một căn biệt thự hoang tàn.

Rốt cuộc trong thời gian biến mất đó Tuyết Lê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại chết trong căn biệt thự của tên giám đốc kia?

Không ai biết cả, báo chí đưa tin phỏng đoán đủ điều thế nhưng phỏng đoán mãi chỉ là phỏng đoán, sự thật phía sau còn phải chờ đến lực lượng chức năng điều tra làm rõ.

Trần Phán nhìn xem một đống tin tức từ các cánh nhà báo mà ngẫm nghĩ, hắn đại khái đã nắm rõ được phần nào đó chuyện xảy ra khi Tuyết Lê biến mất.

Tuyết Lê trước tiên là đi phá thai, sau đó phát hiện ra mình dính phải căn bệnh thế kỷ, tuyệt vọng càng thêm nỗi tuyệt vọng hận thù đan xen lấn áp lý trí, Tuyết Lê muốn báo thù ông lão giám đốc kia, có điều người ta giờ đã hưởng lạc ở trong tù rồi thì báo thù kiểu gì.

Một khi con người đã quyết tâm thì dù có bao nhiêu ngăn trở họ cũng sẽ tìm ra cách để thực hiện được chúng, Tuyết Lê thông qua nguồn tin nào đó biết đến thuật bùa ngải.

Cô gái làm theo thuật bùa tạo ra cái trống rồi đem nó giấu vào trong căn biệt thự, đây là một sự trả thù vô cùng tàn nhẫn, Tuyết Lê không chỉ muốn yểm hại đến lão giám đốc mà còn muốn kéo theo cả gia đình của ông ta vào.

Chuyện sau đó tất cả mọi người trong gia đình của ông giám đốc kia đều bị giết, bản thân ông giám đốc chắc hẳn chẳng thoát nỗi được tai ương.

Dù báo chí không đưa thông tin về tình trạng hiện tại của người giám đốc già cũng chẳng nói rõ là ông ấy còn sống hay đã chết, nhưng Trần Phán có thể khẳng định ông ta không chết thì cũng vật vờ sống không bằng chết.

Trần Phán đã rõ ràng một số thứ chỉ là hắn vẫn không hiểu lắm làm sao Tuyết Lê lại có thể đem giấu bùa vào bên trong gian phòng ngủ kia được, cũng như hắn không rõ ràng tại sao cô ấy lại chết, còn thi thể thì bị chôn ở trong bức tường.

Chết vì bị bùa ngải phản phệ không phải là hiếm thế nhưng trong vụ Lê Tuyết hắn cảm thấy không đơn giản như thế, hắn cảm thấy phía sau đó còn có một ẩn tình khác.

Dẫu vẫn còn ẩn tình, có điều đó không phải là vấn đề của hắn, bản thân hắn không phải thám tử đi tra án, nhiệm vụ của hắn là tiêu diệt các thực thể không nên tồn tại ở trong thế giới này, hắn luôn nhớ rõ điều đó.

Những thông tin quan trọng đã nắm được, giờ chỉ cần lập lên kế hoạch vây khốn rồi tiêu trừ đối phương nữa là xong việc.

Trần Phán quay đầu nhìn về Khả Như đang buồn rầu ngồi ở một bên góc tường mà bắt đầu lập lên kế hoạch vây khốn hoàn hảo nhất có thể.

Khả Như đang tủi thân, hai tay ôm chân, đầu tựa đầu gối, cô nàng mấy ngày nay đều không thể vui nổi, cô có buồn, có tức giận, cũng có tự trách, từ lần ở căn biệt thự trở về cô đã bị Trần Phán phê phán đúng bốn chữ.

"Vướng tay, vướng chân."

Nghe thấy bốn chữ phê bình này Khả Như thật sự rất tức giận, cô cũng đâu có muốn chỉ là đối thủ quá sức lợi hại nên đâu thể nào trách được.

Tức giận qua đi Khả Như cảm thấy mình cũng thật là quá tất trách khi đã khiến cho Trần Phán phải ra tay cứu giúp như vậy.

Mãi mê ngẫm nghĩ, khi này Khả Như cảm nhận được ánh mắt của Trần Phán nhìn qua nên nhìn lại.

Ánh mắt ngây thơ của Khả Như bắt gặp lấy ánh mắt đầy toan tính của Trần Phán khiến cho cô nàng rất chi là hoang mang.

Khả Như cảm thấy chuyện không lành sắp lại đến với bản thân, từ mấy vụ trước Khả Như cũng là bắt gặp lấy ánh mắt giống như thế và lần nào cũng là một trận xúi quẩy khiến cô phải vật lộn thừa chết thiếu sống.

Giống như cố ấy nghĩ, Trần Phán sau một hồi suy xét thì ngoắc tay kêu người lại, Khả Như có chút đề phòng nhưng vẫn từ từ trường người tới: "Chủ nhân có chuyện gì sao?"

"Vụ lần trước ngươi biểu hiện kém lắm nên lần này ngươi phải ra sức nhiều vào."

"Vụ lần này?" Khả Như không hiểu hỏi lại: "Là vụ gì vậy, chủ nhân?"

"Không có gì đâu, chỉ đi bắt lấy một thực thể chứa đầy sự thù hận như thường lệ mà thôi." Nói đến đây Trần Phán nhếch môi giảo hoạt.

Nửa đêm thanh tịnh, mây mù che đi ánh sáng từ mặt trăng trên cao.

Tại căn biệt thự đồn đại là ma quái đang bị tháo dỡ nửa chừng thì phải ngừng lại kia có một người mặc trên mình một chiếc áo khoác đen, áo cao đầu che đi khuôn mặt, thân hình cao ráo nhưng có phần hơi gầy, người áo khoác đen không lấy sợ hãi hay ngại ngùng mà tiến thẳng vào trong căn biệt thự.

Đêm tối không rõ nhìn đường, có điều người này từng bước chân đều rất vững chắc, đồng thời cũng rất tự tin giống như đối với người áo khoác đen bóng tối là thứ gì đó rất quen thuộc, di chuyển trong bóng tối chẳng là việc gì quá khó khăn.

Người áo khoác đen không quan tâm tới tầng trệt căn biệt thự, hắn đi vào liền tiến thẳng tới tầng hai ngay lập tức.

Đi lên tầng hai người này có dừng lại đôi chút, đôi mắt sau lớp mũ trùm đầu ánh lên màu đỏ rực, ánh mắt rực màu đỏ thẩm nhìn quanh bốn phía, nhìn tới nhìn lui một lượt, tiếp đó người áo khoác đen liền thẳng bước đi lên tầng ba.

Đi lên tầng ba, tiến vào gian phòng ngủ nơi đã phát hiện ra bộ xương khô, gian phòng ngủ giờ đây trông khá là bừa bộn, dây băng rào giăng lên tứ phía ngăn cách nơi phát hiện ra bộ xương với bên ngoài.

Người áo khoác đen chẳng lấy quan tâm mà đi thẳng vào, đôi mắt người này khi tiến vào đây thì lại càng thêm phần rực cháy, đôi mắt rực màu như lửa nhưng lại tạo ra sự âm u lạnh giá như hầm băng lạnh, hình thành nên cảm giác đối lập vô cùng kì dị.

Nhìn vào đôi mắt của người áo khoác đen lúc này chẳng khác gì nhìn vào đôi mắt phán xét của tử thần đầy uy quyền.

Ánh mắt đảo một vòng, người áo khoác đen như hiểu rõ điều gì đó mà thì thào: "Ra vậy, thì ra là một cao thủ trừ tà."

Âm thanh của người áo khoác đen âm trầm lại thiếu phần sức sống, nếu như nghe kỹ sẽ thấy được đây không phải là âm thanh một con người sống có thể phát ra được.

Đạt được mục đích, người áo khoác đen quay người muốn rời đi, chỉ là đi được vài bước người áo khoác đen đã dừng lại, lúc này ở ngay sau lưng đối phương một bóng người mặc váy trắng, mái tóc xõa dài che đi mặt mũi lẫn vóc dáng đột nhiên xuất hiện.

"Ngươi lừa ta!" Bóng người váy trắng ngữ khí u uất lại đầy phẫn nộ hét lớn.

Bóng trắng lướt tới muốn dùng lấy đôi tay bóp cổ giết chết người áo khoác đen, tiếc thay khi đôi tay bóng trắng chạm tới chiếc áo của đối phương thì xì xào lên một tiếng rồi bốc lên khói trắng.

Bóng trắng kêu gào đau đớn lùi ra sau, tay bốc khói phải mất đến một lúc lâu mới có thể ngừng lại.

"Là ngươi đã cầu xin ta, đây là điều ngươi tự nguyện muốn làm." Không để tâm lắm với chuyện mình đã bị tấn công, người áo khoác đen để lại một câu rồi rời đi.

Bóng trắng biết mình không phải là đối thủ nên không ra tay ngăn cản đối phương, chỉ là bóng trắng vẫn còn đó uất ức khó chịu mà tức giận kêu gào khiến cho đồ đạc trong phòng kịch liệt rung lắc rồi lại bay lên, bay xuống.

Đồ đạc trong gian phòng ngủ đã bừa bộn nay lại gánh thêm cơn giận của bóng trắng thì lại càng thêm phần tan hoang.