Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 17: Đừng Khóc. Tôi Ở Đây



Lão Tứ bàng hoàng trước đống đổ nát mà đồng đội vừa đứng. Rốt cuộc tiếng hét xé lòng cũng thoát khỏi cổ họng: "TRƯƠNG HÀM VẬN..."

Thời điểm hắn đương muốn bất chấp lao tới thì bị một số người giữ lại.

"Cậu bình tĩnh đã, hiện tại dư chấn vẫn chưa qua, chẳng lẽ cậu muốn bị chôn sống theo ư?"

"Khốn khiếp, nhưng đồng đội tôi đang ở dưới đó. Không được, tôi nhất định phải xuống. Có chết thì nên chết cùng nhau."

Ồn ào nhanh chóng ập đến. Một bên là Lão Tứ sống chết đòi lao xuống, một bên là đội cứu hộ liều mạng giữ hắn lại.

Không phải hắn cố ý gây cản trở cứu hộ, mà là do hắn không thể bỏ mặc Hàm Vận ở dưới đó. Cô là đồng đội của hắn, là thành viên của 111.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Tuyết ở khu vực kế bên nhanh chóng xuất hiện, bởi vì nàng vừa nghe thấy tiếng thét của Lão Tứ.


Chợt đưa mắt nhìn xung quanh, nỗi bất an nãy giờ luôn dày vò nàng rốt cuộc cũng bùng phát.

"Hàm Vận đâu?" Nàng hỏi.

Một thành viên đội cứu hộ thay Lão Tứ mặt mày xám ngoét trả lời: "Lúc nãy khi đang giải thoát cô bé mắc kẹt ở dưới thì rung chấn xuất hiện. Đất dưới chân cô ấy sạt lở..."

Bàn tay đang nắm chiếc xà beng của Hàn Tuyết lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt nàng toát lên sự kiên định: "Chuẩn bị máy móc cùng đòn bẩy tiếp ứng. Tôi sẽ tiếp cận nơi đó để tìm."

"Hàn giáo quan."

"Ở yên đây." Nàng ngăn cản ý định đi theo của Lão Tứ.

"Thượng úy Hàn, chúng ta vẫn chưa thể xác định dư chấn liệu có trở lại một lần nữa hay không?" Nhân viên cứu hộ lên tiếng. "Dù biết mạng người là quan trọng, song chúng ta không thể tùy tiện hành động mà gây thiệt hại lớn hơn được."


"Mạng của cô ấy chính là mạng của tôi."

Bỏ lại câu nói cuối cùng, nàng dứt khoát tiến về phía địa điểm bụi cát vẫn còn bốc lên trong không khí sau trận sạt lở ban nãy.

Thật không ngờ còn chưa đến nơi, thì một đôi tay bám đầy máu và đất chậm rãi thò lên bới móc. Kế tiếp là Trương Hàm Vận thở hổn hển từ phía dưới xuất hiện, may mắn phần đầu do có mũ bảo hộ nên không hề bị thương.

"Hàn giáo quan?" Trông thấy nàng cô liền ngạc nhiên cất tiếng, thanh âm vì bị cát bụi tràn vào nên khàn khàn.

Hàn Tuyết giống như hóa đá tại chỗ, chỉ có ánh mắt vẫn chòng chọc dõi theo từng hành động của cô.

Mà Trương Hàm Vận sau khi thành công thoát khỏi đống hoang tàn liền giải thích: "Thật may vì lúc nãy ập xuống chỗ tôi chỉ là đất cát gạch vụn chứ không có miếng bê tông nào hết. Bằng không..."


Cơ thể nhanh chóng cảm nhận được sức nặng của việc bị ghì chặt. Cô có chút giật thót bởi tốc độ của người vừa mới vòng tay ôm lấy mình.

Rõ ràng trước đó nàng vẫn còn đứng cách một khoảng tương đối xa.

"A... tôi vẫn ổn, Hàn giáo quan, cô xem."

Hàn Tuyết cao hơn cô, song hiện tại nàng lại hơi cúi xuống. Khoảnh khắc đó tĩnh lặng tới mức bên tai cô chỉ còn cảm nhận được nhịp thở nặng nề vì hoảng sợ của nàng.

Thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng vươn tay vỗ vỗ tấm lưng đang khẽ run ấy, đồng thời nhỏ giọng trấn an: "Tôi không sao, thật đấy. Giờ thì chúng ta mau tiếp tục thôi, mọi người vẫn còn đang đợi."

Hàn Tuyết từ chối trả lời.

Và sau đó tiếng nấc nghẹn chẳng thể kìm chế của nàng bỗng vang lên. Đương nhiên Trương Hàm Vận không ngờ nàng sẽ khóc.

"Tuyết Tuyết, đừng khóc. Chị đi rồi em nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Chẳng phải chỉ là một nhiệm vụ thôi ư? Chị chỉ cần cố gắng hoàn thành rồi trở về tìm em là được, bởi vì em luôn ở đây đợi chị."
"Hàn giáo quan đừng khóc. Tôi ở đây."

***

Công cuộc cứu hộ tiếp tục diễn ra trong suốt bảy giờ đồng hồ kể từ khi mọi người tới nơi. Phía tiểu Ngũ cũng đã xác nhận gia đình trên dưới an toàn, tuy nhiên hắn vẫn sẽ ở đó cho tới khi cứu hết những người còn đang mắc kẹt lên.

Ăn tạm miếng lương khô rồi uống vội ngụm nước. Lão Đại cũng như bao chiến sĩ khác ngồi bệt xuống đất, đôi mắt dõi theo từng chiếc cáng mà phần trên là những người đã đắp khăn trắng liên tục được đưa lên xe cứu thương. Xung quanh chẳng còn gì ngoài thanh âm than khóc thấu trời.

"Cậu biết không, cuộc đời này thực ra rất tàn nhẫn." Hắn tự lầm bầm, chẳng rõ đang giãi bày với Lão Tam, hay là đang tự nói với chính mình. "Rõ ràng ban cho chúng ta cơ hội sống, ấy thế nhưng lại không cho chúng ta cơ hội quyết định mạng sống của mình. Đó là tôi đã trừ bỏ khả năng tự tử."
Lão Tam thở dài: "Thiên tai... ai mà biết được?"

"Nghe nói sáng nay Hàn giáo quan đã khóc khi biết chuyện tiểu Lục bị sụp hố. Thật may mắn vì cô ấy vẫn an toàn."

"Lão Đại, cậu có cảm nhận được gì không?" 

Nghe đồng đội hỏi, Lão Đại hơi nhướn mày nhưng rồi lắc lắc đầu: "Là sao?" 

Lão Tam đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không ai để ý, bấy giờ mới ghé vào tai người kế bên thì thầm.

"Cậu điên rồi." Lão Đại sửng sốt. "Không có chuyện đấy đâu."

Hắn nhún vai: "Trừ phi tiểu Lục thực sự tìm được tình yêu, bằng không tôi vẫn đinh ninh sự việc chính là phát triển như thế."

Mà hiện tại, Hàn Tuyết đã tháo mũ bảo hộ, mặc kệ việc trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng tự mình đi lấy thuốc sát trùng cùng băng gạc tiến về phía cô.

"Hàn giáo quan, dù sao lát nữa..." Trương Hàm Vận đương muốn khước từ, lại bị ánh mắt cảnh cáo của nàng làm cho á khẩu.
"Không vệ sinh ngay, những vết thương này rất dễ nhiễm khuẩn." Nàng nói.

Rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.

Trương Hàm Vận thỉnh thoảng len lén đưa mắt quan sát người trước mặt. Lông mi của Hàn Tuyết thực sự rất dài, ngũ quan cân đối, hơn nữa làn da cũng rất trắng. Nhìn dáng vẻ nàng nếu như không mặc quân phục, chẳng ai có thể tin được nàng là một giáo quan của trường quân đội.

"Nhìn đủ chưa?" Đôi môi đỏ chậm rãi mấp máy.

"Chưa... à không, tôi xin lỗi." Đồng chí tiểu Trương ngượng ngùng rời tầm mắt.

Hàn Tuyết bật cười: "Gọi cô là đồ ngốc chính là vì như thế."

"Thực ra... tôi cũng không ngốc lắm..."

"Ok." Nàng bất chợt ngẩng đầu, khiến khoảng cách giữa hai người gần như chỉ được tính bằng cái chạm nơi chóp mũi.

Trương Hàm Vận hốt hoảng né tránh, mà nàng cũng rất tự nhiên che giấu sự hụt hẫng của bản thân bằng cách lùi lại phía sau.
"Xong rồi." Đem toàn bộ cát bụi trong vết thương lấy ra. Hàn Tuyết xoa nhẹ mu bàn tay cô: "Nhớ đừng để bị thương nhiều như thế nữa nhé."

Ấm áp nơi bàn tay nàng truyền tới khiến cô xao động.

"Cảm ơn cô, Hàn giáo quan."

Nàng gật đầu rồi đứng dậy đem dụng cụ y tế đi trả. Chỉ còn mình Trương Hàm Vận im lặng giữa dòng suy tư của bản thân.

Sở dĩ trước đây cô nghi ngờ nàng không phải Tuyết Tuyết, âu cũng bởi nàng quá đỗi lãnh đạm. Và trong trí nhớ của cô thì Tuyết Tuyết chẳng hề như thế...

Nhưng hôm nay...

Những giọt nước mắt ấy chẳng khác nào lưỡi dao mổ xẻ vết thương nơi quá khứ của cô. Sự ôn nhu ấy càng chẳng khác nào đòn đánh trí mạng giữa mớ bòng bong nghi hoặc của cô.

Hàn Tuyết... Tuyết Tuyết...

Ngửa đầu nhìn sắc trời âm u đen kịt. Trương Hàm Vận biết số người thương vong vẫn đang tiếp tục tăng, và điều này khiến cô bất giác nhớ tới đống đổ nát của gia đình mình năm đó.
Nâng cổ tay trái lên ngắm nghía một hồi, kế tiếp miết nhẹ vết sẹo dài sau gáy. Cô hiển nhiên nhớ rõ đây chính là minh chứng cho toàn bộ sự kiện đáng sợ ngày ấy. 

Chuyện gia đình cô chết vốn là một cuộc thảm sát, một cuộc thảm sát có sự nhúng tay của quan trên. Và khi bản thân cô vô lực phát hiện toàn bộ sự thật, cũng bởi vì liên quan đến người mình yêu nhất, bởi vì trái tim phải trải qua tổn thương sâu đậm. Cho nên cô mới chọn cách quên đi nàng.

Thì ra... là như vậy sao?