Người Vợ Câm Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 45: Anh Mà Nuốt Lời Anh Làm Cấu





"Tôi không hòn cô đâu mà cô nhẳm tịt mắt lại." Giọng nói của Thương Chủy vang lên, đồng thời thang máy cũng kêu ting một tiếng rồi mở ra .
Gò má Mộc Du Miên bỗng chốc đỏ bừng, giãy nảy muốn nhảy xuống .
Thương Chủy bấy giờ đột ngột buông tay như ý cô, vậy mà mòng có lại hòn đất .
"Anh thả tay ra cũng phải nói một câu chứ!" Mộc Du Miên xoa xoa mông của mình, đau muốn chết! "Không phải cô muốn tòi thả cò ra hay sao?”
Thương Chủy bước qua cô, đi vào trong phòng làm việc của mình .
Mộc Du Miên định nói thêm, nhưng nhìn thấy vệt trứng dây trên áo anh, tức thì lại thôi .
Thương Chủy mắc bệnh sạch sẽ, thế mà lại không sợ bấn mà bế cò, dạo này hành động của anh rất kì lạ- Mộc Du Miên chẳng biết phải giải thích thế nào nữa, trợ lý của anh lúc này đã đem khăn và quần áo sạch vào .
Anh ta làm việc đúng là tác phong nhanh nhẹn, còn chuấn bị cho cò thêm cả một bộ váy.

Thương Chủy thấy cô khựng lại, lúc liếc nhìn cò thì ánh mắt của cò hình như còn cố tình né tránh anh .
Mộc Du Miên cầm váy, anh đột ngột lại gần cô, cô bị bất ngờ, lùi dần về sau, lưng chạm phải vách tường lạnh buốt, không còn đường lui nữa .
Người đàn ông trước mặt trong mắt lại lóe lên tia khó đoán, mèo hoang nhỏ này là đang ngại ngùng hay sao? Bộ dạng quẫn bách của cô lại vô tình kích thích Thương Chủy mà cò không biết .
Thương Chủy rốt cuộc muốn xem cô nhẫn nhịn được bao lâu .
Anh ép sát người mình vào cơ thể cô hơn, hơi thở bạc hà từ anh khẽ lướt qua chóp mũi cò, anh chống một tay lên tường, thành công khóa trụ cô trong vòng tay mình, nhìn ở khoảng cách này, Thương Chủy mới thấy làn da của Mộc Du Miên thật sự rất trắng và mịn, còn có đòi môi hồng đào không cần đánh son cũng đủ nhẹ nhàng câu dẫn .
Hàng mi cò khẽ chớp nhẹ, tâm tình khẽ lay động như bọt sóng .

Không phải lần đầu tiên tiếp xúc cận kề với đàn ông, thậm chí còn thân mật hơn với anh, mà sao lần này trái tim cô bỗng đập mạnh không ngừng? Có phải là vì hành động kia của anh? Mộc Du Miên xua tan ý nghĩ đó đi, Thương Chủy mà tốt thế thì chẳng phải Thương Chủy mà cô biết, có lẽ anh chỉ đang muốn đóng kịch là một người chồng yêu thương vợ .
Cò nhớ tới ánh mắt lạnh băng và câu nói của anh .
"Cò chỉ là đồ chơi của tôi mà thòi." Cô ngẩng mặt lên, cách anh rất gần, đôi mòi căng mọng mấp máy: "Tránh ra đi, tôi muốn thay đồ." Thái độ thay đổi đột ngột thế lọt vào mắt anh, không đế anh phản ứng, Mộc Du Miên đã nhanh chóng đấy anh ra, động tác dứt khoáng mạnh mẽ .
Sau đó thân hình kiều diễm đi vào trong .
Phòng làm việc của anh rất đầy đủ tiện nghi, có cả phòng tắm rất rộng .
Mộc Du Miên thay bộ váy bị dính trứng ra, định rửa chân tay cho đỡ bụi, nắm đấm cửa bỗng xoay rồi mở ra .
Thương Chủy đứng trước cửa phòng tắm, trên người Mộc Du Miên bây giờ chỉ có độc bộ quần áo lót màu đen, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, rõ ràng vừa nãy cò đã khóa cửa lại rồi cơ mà? "Làm gì mà cò phải ngạc nhiên thế, có phải chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu." Thương Chủy thờ ơ lên tiếng, giống như chẳng đế tâm .
"Anh không thể đợi tòi thay đồ xong hay sao?”
Mộc Du Miên bất mãn cau mày .
"Tôi mắc bệnh sạch sẽ, không đợi được .
Còn nữa, mùi trứng thối trên người khiến tôi phát nôn." vẻ mặt Thương Chủy lộ ra tia ghét bỏ .
Nhanh chóng cởi đồ ra, cơ bụng săn chắc, thân hình tuyệt đẹp không chút mỡ thừa .
Gương mặt điển trai như tạc lạnh lùng khó chịu..

.
Mộc Du Miên bĩu mòi coi thường, vừa nãy là ai tự dưng muốn làm anh hùng bê cô lên? Bây giờ lại còn kêu ca, đúng là không ai chịu nổi cái tính khí thất thường này của anh .
Cô xoay lưng về phía anh, nhanh chóng mặc đồ lại, nhưng vừa chạm vào bộ váy, nước từ vòi hoa sen bỗng bất ngờ mở ra, chảy ướt cả người cò .
Mộc Du Miên vuốt nước trên mặt, muốn tắt vòi hoa sen đi, tức thì bị một bàn tay to lớn đặt lên ngăn cản .
"Tôi muốn tắm." Thương Chủy ung dung, ánh mắt đen sáu thẳm, khóe mòi khẽ nhếch .
Cả người anh bây giờ đang khỏa thân đúng nghĩa .
Mộc Du Miên quay phắt mặt đi, tên cầm thú không biết xấu hố! Đại tư bản này! Muốn tắm thì tắm một mình đi, còn cố tình làm ướt cả người cô làm gì?! Thương Chủy liếc mắt qua là biết cô đang tức giận, dáng vẻ xù lòng lên thế này khiến anh thấy vui vẻ .
Không biết từ lúc nào bỗng trở nên muốn trêu chọc cô, cánh tay rắn chắc liền kéo cò lại cùng đứng dưới vòi hoa sen .
"Á! Buông ra!" Mộc Du Miên mở miệng nói, nước tức thì chảy vào miệng cô, làm cô ho khù khụ .
Nước làm cò không mở mắt, cũng không nói được, còn bị sặc, khoang mũi liền cay xè .
Trên ngực đột nhiên mát rượi, cô hé mắt nhìn, chiếc áo lót màu đen của cò đã yên vị trên sàn nhà tắm .
Hai đỉnh đồi ngạo nghễ hồng hồng đẹp đẽ rất thu hút, Mộc Du Miên dùng tay che đi .
Thương Chủy không khách khí giữ hai tay vò sang hai bên .

Ánh mắt anh càng nhìn nó càng trở nên tối lại, dấu răng trên đó đã mờ đi không ít, chỉ còn lại dấu hòn tím hồng, nước chảy qua cùng ánh nhìn của anh làm cho nó bỗng chốc run rây .
Mộc Du Miên phản kháng lại, Thương Chủy lại muốn hóa cầm thú khi dễ cò .
Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đỉnh đồi mềm mại, bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ khắp cơ thế cò .
"Ưm..." Miệng cô há ra rồi ngậm vào, nếu phát được ra tiếng, nhất định sẽ là những câu chửi rủa phỉ báng anh .
Thương Chủy xem sự phản kháng của cô như là châu chấu đá xe, dưới hành động của anh .
Mộc Du Miên cũng dần dần mềm nhũn phản ứng lại, đồng thời nhìn rõ quái thú của Thương Chủy dần dần thức dậy..

.
Tên cầm thú này! "Mộc Du Miên, bấn thì phải tắm chứ." Anh thản nhiên nói .
Bấn cái đầu anh ấy! Không cần anh lo! Mộc Du Miên quắc mắt lườm anh .
Nụ cười trên mòi anh càng sâu, chính thức cho chiếc quần của cò đi gặp cái áo lót.

Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Đến lúc này thì cò chợt nối da gà, anh định làm cò ở đây sao? Thương Chủy thấy ánh mắt cò đang khiếp đảm, bèn áp sát cơ thế vào người cò, quái thú cũng ma sát theo..

.
Mộc Du Miên ngọ nguậy, vò tình càng làm tăng thêm ngọn lửa đang hừng hực trong lòng anh .
Anh vô thức buông lỏng tay, Mộc Du Miên vừa thoát được ra, đã một đường đi xuống, bóp mạnh vào vật đang sừng sững giữa hai chân anh! Thưong Chủy cau mày, rõ ràng là vừa bị bất ngờ, còn vừa bị đau .
Cô cười đắc ý, xem anh còn dám làm bừa nữa hay không? "Mộc Du Miên..." Hơi thở của anh nặng nề, kìm nén .
Cô phải dùng cả hai tay để giữ chặt nó, không hổ là quái thú mà .

Nhưng cô quyết không chịu nhượng bộ mà buông ra, Thương Chủy lên tiếng: "Mộc Du Miên, mau bỏ ra.”
“Không." Cô chợt bóp mạnh .
Phải cho tên cầm thú này biết khòng phải lúc nào cô cũng bị bắt nạt! Thương Chủy hít một hơi thật sâu, chỗ đó là vùng yếu cúa đàn ông, bao gồm cá anh cũng không phải là ngoại lệ .
"Buông ra .
Tòi sẽ cho cò đi." Thương Chủy bị đau, chủ động thỏa thuận .
Cô bán tín bán nghi, nói: "Anh mà nuốt lời, anh làm cấu." Sắc mặt anh đen lại, khó chịu .
Cuối cùng cũng phái đồng ý .
"Được." Mộc Du Miên không nghĩ Thương Chủy sẽ làm cẩu, nên mới buông ra .
Quả nhiên cô vừa buông, anh đã đứng cách khỏi người cò .
Cô ôm váy chạy biến ra ngoài, bỏ lại người đàn ông nào đó đang đen mặt .
Mèo hoang nhỏ..

.
được lắm!