Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu

Chương 14: Ác mộng 18+



Nhạc Trúc Hạ giẫy dụa một hồi mệt mỏi, rốt cuộc cô cũng đành bỏ cuộc.

Thân mình nhỏ nhắn của cô mềm nhũn, vô lực mà ngã xuống cạnh cửa. Sau lưng cô dựa vào cánh cửa, trừng mắt nhìn Tần Việt cách đó không xa.

Vì căn phòng được thiết kế vô cùng thoáng, tầm nhìn cũng bởi vì thế mà mở rộng, nên Nhạc Trúc Hạ không có chỗ nào trốn tránh đi.

Tần Việt chầm chậm nhếch khóe môi lên, vẫn nhìn chằm chằm cô… Cho đến khi máu trên mặt Nhạc Trúc Hạ như bị rút sạch, mặt cô trắng bệch đi như một tờ giấy trắng.

Hai nữ nghệ sĩ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn bộ dáng hoảng sợ của Nhạc Trúc Hạ thì quái dị liếc cô một cái, nhưng cũng chẳng quan tâm gì mấy rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Việt.

Hai người này quả thực không thể không nói là những mỹ nhân, khe ngực sâu giữa hai bầu ngực cao ngất, kín kín hở hở dưới chiếc khăn tắm, bọt nước trong suốt vẫn còn đọng trên da thịt.

Dáng đi thì uyển chuyển, eo nhỏ thon thả mà lắc lư qua lại, trên môi là những nụ cười lơ đãng dụ hoặc đàn ông.

Nhưng nói gì đi nữa, họ rất sợ bị người khác nhìn thấy mặt mộc, nhất là trước mặt kẻ ăn trên ngồi trước như Tần Việt. Vì vậy, dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng lớp phấn trang điểm vẫn y như lúc đầu!

- Tần tiên sinh~… Anh xem cô ta chắc là không làm được gì đâu, chỉ có bọn em mới có thể hầu hạ anh thôi…..

Một trong số hai người khá lớn mật, lại phát huy tâm hồn thục nữ, thân mật ngồi xuống cạnh Tần Việt, vươn cánh tay choàng qua cổ hắn, cặp bồng đào thì cứ thế mà cạ cạ vào cánh tay hắn đầy mê hoặc.

Tần Việt không hề có ý tức giận, ngược lại giơ bàn tay to ra vỗ vỗ vào cái mông căng tròn đang vểnh lên của cô ta....

- Hai người các cô..… hãy dạy cho cô ấy biết thế nào là hầu hạ đàn ông đi!

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt hổ phách vẫn không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt diễm lệ của Nhạc Trúc Hạ.

Tận đáy lòng Nhạc Trúc Hạ như chết lặng đi, ánh mắt trừng lớn!

Cái gì? Hắn ta vừa nói gì cơ, chẳng lẽ hắn ta định bán cô vào hộp đêm hay sao?

- Vâng thưa Tần tiên sinh~

Hai người phụ nữ vô cùng hưng phấn, nhất là người đang ấp trong lòng Tần Việt.

Chỉ thấy cô ta kéo bàn tay Tần Việt qua, đặt trên đôi gò bồng đang lấp ló, thoát ẩn thoát hiện của mình mà động tay bóp nhẹ.

- Tần tiên sinh~ Thay người ta cởi bỏ khăn tắm đi a~

Giọng nói quyến rũ làm cho thằng đàn ông nào cũng phải nhiệt huyết sôi trào, nổi lên thú tính mà vồ vập, nhưng ngoại trừ Tần Việt!

Hắn nâng tay, nhưng không phải đưa về hướng khăn tắm đang quấn lấy thân mình người phụ nữ, ngược lại khẽ vuốt mái tóc dài của cô ta, đột nhiên giật mạnh một phát khiến cô ta la lên:

- Aaaaa….

Người phụ nữ đau quá kêu lên một tiếng, cô ta không hề ngờ đến người đàn ông này sẽ có hành động như vậy, lại càng không hiểu vì sao lại thế?

Người phụ nữ còn lại cũng giật mình, tâm tư người đàn ông này đúng thật là rất khó hiểu…..

Tần Việt lạnh lùng mở miệng….

- Nhớ kỹ, các cô không có quyền ra lệnh với tôi!

Hắn cho tới bây giờ không có thói quen sẽ nghe theo lời người khác.

Người phụ nữ lúc này mới hiểu mình sai ở chỗ nào, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Người kia không nói gì, lẳng lặng một tay tự tháo khăn tắm xuống. Cả thân mình trắng trẻo đầy đặn lộ ra một cách trần truồng trước mặt hắn.

- Tần tiên sinh~

Cô ta đẩy người phụ nữ tự đắc kia ra, chuyển vào thay chỗ, bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên người Tần Việt. Người kia cũng không chịu yếu thế, chủ động tháo khăn trên người mình…

- Tần tiên sinh a~

Trong phòng diễn ra một cảnh thối nát ngay trước mặt cô.

Tần Việt, hắn….hắn là đang cố ý cho cô xem!

Nhạc Trúc Hạ bịt chặt miệng lại, sợ hãi nhìn sự việc xảy ra trên giường. Cô nhìn thấy hai người phụ nữ kia khẩn trương bò lên giường hắn, y hệt như gái điếm khoe thân mình, thật là không biết liêm sĩ.

Nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh hơn, đập mạnh hơn, thậm chí cô còn muốn khóc òa lên ngay tại chỗ!

Thật quá sức chịu đựng của cô, Tần Việt, hắn là đang diễn trò ân ái trước mặt cho cô xem!

Trên chiếc giường đế vương to lớn, tiếng kêu phóng đãng của mấy người phụ nữ lọt vào tai Nhạc Trúc Hạ. Cô theo bản năng bịt hai tai lại, không muốn nghe cũng không muốn nhìn dù chỉ một chút thôi.....

Một trong số hai nữ nghệ sĩ kia cởi bỏ áo ngoài của Tần Việt, cởi đến cúc áo sơ mi, bàn tay nhỏ chui vào lồng ngực rắn chắc của hắn mà sờ nắn, như đang cảm thụ sức mạnh đàn ông dưới lòng bàn tay.

Những người phụ nữ kia cũng không chịu yếu thế, chủ động dâng thân mình đầy đặn của mình lên. Một cô đặt bàn tay nhỏ bé lên vật tượng trưng nam giới của Tần Việt thì kinh hỉ không nói lên lời, ngay sau đó cũng ngã vào lòng hắn, ánh mắt như một con thú đang thời kì động dục.....

- Tần tiên sinh, của ngài thật sự rất lớn a~

Cô ta nói vẻ ám muội dị thường, rõ ràng ám chỉ ý mà mọi người đều hiểu. Người đàn ông ‘hùng vĩ’ như vậy hôm nay sao có thể bỏ qua!

Tần Việt lạnh lùng cười, đôi mắt chẳng dịch chuyển là mấy, chỉ nhìn lướt qua hai người phụ nữ rồi lại chằm chằm nhìn Nhạc Trúc Hạ đang co ro như con một con nhím nhỏ ở đó, con ngươi lạnh băng bỗng nhiên co rụt lại…

Hắn thuần thục mở tủ lấy ra một cái hộp, ném đến trước mặt hai người phụ nữ, lạnh lùng ra lệnh…

- Đeo vào!

Mấy người phụ nữ nhìn thoáng qua chiếc hộp, ngay sau đó điên cuồng giành giật. Cuối cùng thì một người cũng cướp được, cười mị hoặc mở chiếc hộp ra, nhìn thoáng qua chủng loại mà tim như bị kích động chực nhảy vọt ra ngoài…

- Tần tiên sinh … Chỉ có ngài mới thích hợp với loại này…

Cô ta tán thưởng từ tận đáy lòng.

Tần Việt vuốt vuốt tóc cô ta, khóe môi vẫn lạnh lùng như trước, không nói gì.

Người phụ nữ đó nhìn thoáng qua người còn lại, mị hoặc lấy cái bao ra. Cô ta dùng răng xé bao, bộ dáng vô cùng quyến rũ. Tất cả họ đều hiểu, người như Tần Việt sao có thể gieo rắc giống nòi lên gái điếm hạng sang như họ chứ!