Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu

Chương 19: Trốn chạy



Sau cuộc hoan ái ấy, Nhạc Trúc Hạ mê man suốt, đến lúc tỉnh lại đã là gần trưa ngày hôm sau....

Nhạc Trúc Hạ từ từ mở mắt, cô mệt mỏi, từ hai thái dương truyền đến từng cơn đau nhức, khuôn mặt như mất đi vài phần huyết sắc, trở nên tái nhợt.

Cô ‘ưm’ một tiếng, không biết rõ hiện tại đã là mấy giờ. Chỉ biết toàn thân không một chỗ nào là không đau nhức, cả khung xương tựa như đang dần gãy nát.

Cô không biết Tần Việt cường bạo cô trong bao lâu, chỉ biết là cô hết một lần lại đến một lần bị hắn ép buộc phải thừa nhận trận lôi đình ấy.

Người đàn ông này thực sự quá nguy hiểm, sự trừng phạt của hắn chỉ là dùng thể lực tối thiểu cũng đủ để bức cô đến gần chết đi.

Nhạc Trúc Hạ vô lực cởi chiếc váy ngủ màu hồng mới phát hiện ra, dấu hôn hôm qua không những không mất đi mà ngược lại còn tăng thêm không ít.

Tâm Nhạc Trúc Hạ lúc này đã nguội lạnh, cô không thể tiếp tục sống lại đây nữa. Cô phải thoát khỏi nơi ma quỷ này càng nhanh càng tốt, tốt nhất là nên tránh xa người đàn ông này. Hắn ta là kẻ sát nhân, nếu tiếp tục ở lại, không chừng kết cục của cô cũng giống bọn người kia, đều chết tức tưởi trong tay hắn.

Cô không nói hai lời chạy thẳng ra cửa.

Ngoài cửa, vài tên vệ sĩ mặc áo đen đang đứng nghiêm nghị. Nhìn thấy Nhạc Trúc Hạ mở cửa ra, một tên tiến lên cung kính nói:

- Tần phu nhân, không có sự cho phép của Tần tổng, cô không thể ra khỏi đây được!

Nhạc Trúc Hạ khẽ nhíu mày, không thể tin được, hắn ta biết được cô sẽ chạy trốn sao? Làm sao....không thể nào.....

Cô cất giọng lạnh lùng đến cực điểm.

- Tránh ra!

Bọn vệ sĩ vẫn đứng im đó, xem như không có chuyện gì xảy ra:

- Tần phu nhân, chúng tôi chỉ là nghe theo sự phân phó của Tần tổng, mời cô về phòng cho!

Nhân lúc không có hắn ở đây cô phải chạy trốn trước. Thấy đám vệ sĩ này nhất quyết ngăn cản lại, Nhạc Trúc Hạ không nhịn được, nóng nảy gằn giọng:

- Tôi nói là tránh ra!

- Thực xin lỗi, Tần tổng đã lệnh cho chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho phu nhân!

Nhạc Trúc Hạ cười khinh một tiếng rồi nói tiếp:

- An toàn à? Nực cười! Tần tổng của các người giết người không ghê tay, nói không chừng, một ngày nào đó hắn ta nổi điên lên thì tôi cũng sẽ chết dưới tay hắn thôi!

Nói xong cô phẫn nộ, xoay người bước nhanh đến cầm điện thoại lên.

Nhưng.....chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức này, cho dù là trước kia Nhạc Gia Lâm từng đối xử tệ bạc với cô nhiều năm, nhưng cũng chưa là gì so với những gì cô đã trải qua mấy ngày nay, ngay cả điện thoại cũng bị hắn chặn đứt.

- Khốn kiếp!

Lửa giận trong lòng Nhạc Trúc Hạ lại như bị châm lên, một lần nữa chạy đến chỗ cửa mà náo loạn.

- Tránh ra cho tôi, đồ khốn kiếp các người!

Ít ra thì cũng phải để cho cô được liên lạc qua điện thoại chứ, tại sao người đàn ông kia lại có thể diệt đi tia hy vọng cuối cùng của cô?

Vệ sĩ lập tức ngăn cô lại, để mặc cho bàn tay Nhạc Trúc Hạ đấm thùm thụp trên người bọn họ.

- Tần phu nhân, cô không thể ra ngoài!

Lực đạo của Nhạc Trúc Hạ sao có thể địch nổi bọn vệ sĩ quanh năm suốt tháng luyện võ công? Cô đánh nhau với bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả! Chỉ cần một tên đã có thể dễ dàng khiến Nhạc Trúc Hạ phải giơ tay chịu trói, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng quát tháo ầm ĩ.

- Náo loạn đủ chưa?

Tiếng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên đánh tan đi hết ánh dương ấm áp, thay vào đó là màn mây đen che phủ. Hắn ta đã xuất hiện....

Bọn vệ sĩ nhanh chóng lùi lại sang hai bên, nhường đường đi cho hắn. Nhạc Trúc Hạ hít thở dồn dập, một thân váy ngủ hồng nhạt nhìn qua có vẻ mệt mỏi nhưng không giấu đi được khí chất thanh tao, càng khiến đàn ông thèm muốn hung hăng chà đạp một phen.

Cô vô lực tựa vào cạnh cửa nhưng đôi mắt không hề né tránh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang dần tiến đến. Thân mình hắn cao lớn lại vô cùng anh tuấn.

Hắn vận một bộ âu phục đen đắt tiền, thiết kế theo phong cách của nhà mốt Pháp nổi tiếng, bên trong là chiếc áo sơ mi phẳng phiu màu trắng, cà vạt hay kẹp cà vạt đi cùng rất hài hòa. Mỗi cái đều nói lên thân phận cũng như địa vị của hắn. Một khí chất đầy vương giả, bức người không sao tả nổi.

Gương mặt hắn anh tuấn nhưng trước sau bình tĩnh, không chút biểu tình gì. Trải qua trận kích tình kịch liệt, hắn dường như vô cùng thỏa mãn chứ không tìm thấy một chút dấu hiệu mệt mỏi nào cả.

Hắn chỉ đứng đó chứ không tiến thêm bước nào nữa. Thậm chí hắn không nói một câu, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt tiều tụy của Nhạc Trúc Hạ, ánh mắt mơ hồ không hề có chút tức giận.

Phía sau lưng hắn là Giản Mộc. Khi anh nhìn thấy Nhạc Trúc Hạ thì không khỏi đau lòng, lo lắng.

Nhạc Trúc Hạ ngẩng đầu trừng mắt với Tần Việt, gằn từng tiếng nói:

- TÔI MUỐN RA NGOÀI!!!

Trên mặt Tần Việt như bao phủ một màn sương ảo, hàn ý lại càng tăng thêm, hắn khẽ nhíu mày lại, rất nhanh liền trở về như cũ.

Giản Mộc thấy vậy liền vội vàng tiến lên, cầm lấy tay cô thấp giọng nói:

- Tần phu nhân, nghe lời đi, mấy ngày này không cần ra ngoài. Đừng làm Tần tiên sinh nổi nóng…

- Vì sao tôi phải nghe lời hắn ta? Hắn ta chính là một tên sát nhân giết người không chớp mắt!

Nhạc Trúc Hạ đột nhiên chặn lời nói của Giản Mộc, trong đôi mắt cũng mang theo nỗi phẫn hận, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Tần Việt.

Giản Mộc trong lòng bồn chồn lo lắng, vừa định mở miệng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Việt.

- Muốn rời khỏi?

- Đúng! Tôi muốn rời khỏi nơi này!

Nhạc Trúc Hạ không để ý đến Giản Mộc đang kéo kéo tay cô, trực tiếp trả lời.

Đôi mắt sắc nhọn tựa mắt chim ưng của Tần Việt đột nhiên hơi co lại, giọng nói lạnh băng, ngữ điệu hắn có phần mất kiên nhẫn mà cao lên:

- Nói lại thử xem!