Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 31



Xong việc, Lâm Mộng nhìn xuống đồng hồ. Sáu giờ bốn mươi hai phút, thời gian đã không còn nhiều nữa. Chạy ra ngoài sân, cô lại giật mình khi phát hiện xe đạp điện của lão Lục không có.

"Đêm qua mình đi bộ về sao?"

Lâm Mộng lại cuống cuồng lấy điện thoại ra gọi cho Bối Lạc. Tiếng chuông đổ lên lại vì rơi vào áo khoác nên âm lượng cũng giảm bớt một phần vi vậy mà cô không hề tỉnh giấc.

Gọi tới tận chục cuộc vẫn không có ai bắt máy, Lâm Mộng chỉ đành chạy ra đường lớn để bắt xe.

Đứng tận năm phút đồng hồ vẫn không có chiếc taxi nào chạy qua, trong lòng cô lúc này nóng như lửa đốt. Còn không có xe thì cô sẽ muộn giờ làm mất. Ngày đầu tiên tới công ty không thể cứ thế mà bị khiển trách được!

Cô đứng vò đầu thầm mắng tại sao hôm qua không uống ít hơn một chút, như vậy thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!

Đứng thêm khoảng gần năm phút nữa, một chiếc xe taxi duy nhất chạy tới. Lâm Mộng nhìn thấy như vớ được vàng, vội gọi lại.

"Bác tài, ở đây, ở đây!"

Chiếc xe ấy mau chóng dừng lại, ngay khi Lâm Mộng lên xe đã lập tức phóng vụt đi. Cô ngơ ngác mất một hồi mới hỏi.

"Chờ chút, tôi còn chưa nói địa điểm mà...?"

Tài xế ngồi phía trước vẫn luôn đội một chiếc mũ đen, hắn ta cúi thấp đầu xuống, nói với một giọng giống như cố ý hắng lại.

"Tôi thấy cô có vẻ gấp nên đi luôn, đứng đợi ở đó chắc chắn sẽ đi về hướng phía trước."

"À, vâng, đến công ty Hạ Tinh Tinh, tôi đang rất vội."

Tài xế phía trước gật đầu, sau đó đạp mạnh ga dưới chân. Tốc độ khá nhanh nhưng vẫn bảo đảm trong phạm vi cho phép.

Bảy giờ năm phút, Lâm Mộng có mặt tại công ty.

Thật đen đủi, hôm nay lại là ngày mà Trình Yên Ngư nói cô chính thức làm việc và sẽ nhận tác phẩm để lồng tiếng. Ngày quan trọng như thế mà cô lại đến muộn.

Bước vào phòng, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Tất cả đều đã đến đầy đủ và chỉ chờ một mình Lâm Mộng. Cô lúc này vội cúp gập người, thành khẩn nói.

"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."

Noãn Huyên Vy hôm nay cũng lại có mặt ở đây, và còn có thêm cả đạo diễn phối âm cùng với một chàng trai nữa tên Du Long - một người lồng tiếng có kinh nghiệm khoảng một năm.

Noãn Huyên Vy đưa tay chống dưới cằm, khóe môi cô ta khẽ cong lên, nét mặt không tức giận mà ngược lại còn cười khẩy.

"Ngày đầu đi làm đã tới muộn, tác phong làm việc của cô cũng quá tệ rồi đấy. Một mình cô đã làm cho cả phòng phải ngồi chờ suốt năm phút."

Lâm Mộng không còn gì để chối cãi, cô vẫn cúi đầu không ngừng nói xin lỗi, vẻ mặt chưa bao giờ bối rối thế này. Trình Yên Ngư thở dài, cô lên tiếng cắt đứt đi bầu không khí ảm đạm ấy.

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Lâm Mộng ngồi xuống ghế, vẫn chưa thoát khỏi sự tự trách.

"Sau này nhớ đúng giờ, Hạ Tinh Tinh không phải nơi không có quy củ."

"Vâng, em biết rồi. Em hứa sẽ không có lần sau."

"Được rồi, vào chuyện chính trước đã."

"Hiện tại vừa hay có hai tác phẩm Thời Quang Nguyệt Hạ và Lưu Ly Ảnh chuẩn bị ra mắt. Hai tác phẩm này nhiệt lượng chờ đợi của khán giả khá cân bằng, cho nên chị muốn để cho em thử sức. Em thấy thế nào?"

Lâm Mộng rất vui mừng, chuyện này đối với một người mới như cô mà nói là cả một chuyện lớn. Hai tác phẩm này cô đã xem qua bản demo, nhìn chung nó không quá đặc sắc và có tính quy mô nhỏ.

"Có thể thực hiện một tác phẩm lồng tiếng đầu tay, em rất vinh dự."

"Ừm, tốt lắm. À, giới thiệu với em, đây là Du Long, cậu ta từng lồng tiếng cho khá nhiều bộ phim nổi."

Lâm Mộng mỉm cười gật đầu nhìn Du Long, anh ta cũng rất thân thiện chào hỏi.

"Rất hân hạnh nếu chúng ta hợp tác."

"Vâng, tôi cũng có xem qua một vài tác phẩm lồng tiếng của anh, thực sự rất hay!"

"Cảm ơn, cô quá khen rồi."

Hai người khách khí cười qua cười lại, ngoại trừ Lăng Siêu mặt lạnh không chút cảm xúc thì còn có Bạch Tư Vũ, hắn ta đã ngán cái kiểu chào hỏi khách sáo này quá rồi!

"Vậy Thời Quang Nguyệt Hạ và Lưu Ly Ảnh, em chọn tác phẩm nào?"

Nghe tới đây, Noãn Huyên Vy im lặng từ nãy tới giờ liền lên tiếng, thái độ không hài lòng.

"Ngư tỷ, Thời Quang Nguyệt Hạ chẳng phải là em cũng với Lăng Siêu hay sao? Lâm Mộng... làm gì có sự lựa chọn?"

Noãn Huyên Vy bất bình lên tiếng, đã từ rất lâu rồi cô ta không được cùng Lăng Siêu tham gia quay hình. Gần đây vì có một tác phẩm lồng tiếng mà anh tâm huyết nên cô đã muốn đảm nhận vai trò lồng tiếng cho nữ chính.

Khi ấy Lăng Siêu im lặng, cô ta mặc định là anh không có ý kiến. Dù sao đây chỉ là tác phẩm mà Lăng Siêu cảm thấy tâm huyết, vốn dĩ không quá nổi bật.

Mấy người lúc này đều trầm lặng, không dám nhìn thẳng vào mặt của Lăng Siêu. Trình Yên Ngư cũng phải mất một vài giây để ngẫm nghĩ, cuối cùng liền nói.

"Ừm... Huyên Vy, cái đó là em tự đề cử với đạo diễn. Chúng ta vẫn còn trong quá trình xem xét nên..."

"Xem... xem xét?" Cô ta cứng họng không biết phải nói làm sao. Hóa ra từ đó tới giờ cô ta lại vui mừng hụt như vậy.

Noãn Huyên Vy ngước nhìn về phía của Lăng Siêu, mong anh cho mình một câu trả lời. Thế nhưng không khí vẫn im lặng như vậy. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Lâm Mộng cảm thấy thế này thực sự quá bí bách, cô liền lên tiếng.

"Nếu như Huyên Vy có đam mê với tác phẩm đó, tôi sẽ nhận tác phẩm còn lại. Dù sao cô cũng là tiền bối..."

Bạch Tư Vũ bật cười, không hề kiêng nể việc có Noãn Huyên Vy bên cạnh mà nói ra.

"Huyên Vy tham gia lồng tiếng tổng cộng được hai tác phẩm hoạt hình mang tính giải trí. Tính ra thì đây là lần đầu tiên cô ấy nhận một tác phẩm giống thế này."

Bị nói trúng tim đen, Noãn Huyên Vy thực không biết giấu mặt vào đâu. Cô ta muốn phản bác lại nhưng không thể, chỉ im lặng cúi đầu xuống bàn mà bực tức.

Lý Dương thở dài, cứ thế này thì bao giờ mới tìm ra người thích hợp?

Anh đánh mắt sang phía đạo diễn, hiểu ý, ông ấy liền nói.

"Được rồi, vậy Lăng Siêu, anh nói xem nên sắp xếp thế nào?"

Lăng Siêu cầm cây bút trên tay, một lúc sau khi suy nghĩ mới phát biểu.

"Chất giọng và phong cách của Lâm Mộng khá mới mẻ, nữ chính của Thời Quang Nguyệt Hạ có nhiều điểm tương đồng với cô ấy, cho nên tôi nghĩ việc lột tả cảm xúc sẽ dễ dàng hơn."

Lâm Mộng trong lòng bỗng như được bay bổng, cô thất thần đến mức không nói được lời cảm ơn, chỉ đang bận vui sướng với lời khen ấy.

Trái lại với biểu cảm của Lâm Mộng, Noãn Huyên Vy khó xử trông thấy. Cô có thể đáp lại lời bất cứ ai, nhưng riêng Lăng Siêu thì không, cô không muốn bản thân trở thành kẻ xấu trong mắt anh, đành nhượng bộ.

"Nếu... Lăng Siêu đã nói như vậy... thì em sẽ thử sức với Lưu Ly Ảnh." Cô ta khiên cưỡng trả lời, thực sự không có chút tự nguyện nào trên gương mặt.

Trình Yên Ngư cúi xuống viết gì đó trên giấy, sau đó đưa cho đạo diễn. Chốt xong công việc cũng là lúc bọn họ giải tán. Noãn Huyên Vy là người rời đi đầu tiên, không nói thì ai cũng biết cô ta đang giận đến mức nào.

"Lâm Mộng, đây là thoại bản, em xem qua nhé. Khoảng hai, ba ngày nữa là sẽ thu âm."

"Vâng, em cảm ơn."

Lâm Mộng nhận lấy cuốn thoại bản, nó dày hơn cô tưởng rất nhiều. Cũng đúng, đây là một bộ phim dài tập, không thể chê nhiều.

Cô đi bên cạnh Lăng Siêu, chút nữa anh sẽ thay đạo diễn chỉ dạy một số chuyện. Suy cho cùng ngoài đạo diễn ra Lăng Siêu là người hiểu rõ tác phẩm này nhất.

Lâm Mộng nhàm chán nếu cứ im lặng, cô nhìn về phía sau, rồi lại len lén hỏi.

"Bạch Tư Vũ không liên quan đến việc lồng tiếng, sao anh ấy vẫn tham gia cuộc họp vậy?"

Lăng Siêu còn chưa kịp trả lời, hắn ta đã vượt lên chỗ của cô, tự mình nói.

"Tôi rảnh."

Sau câu nói ấy hắn cũng xỏ tay vào túi quần rồi ung dung rời đi. Nói xấu người khác để rồi bị phát hiện, cô đúng là không còn lỗ nào để chui. Hai má đã ửng đỏ lên cả, tiếng hét như bị chặn lại nơi cổ họng làm cho Lâm Mộng thêm bối rối.

Cô vùi đầu xuống tập thoại bản, dáng vẻ này lại vô tình khiến cho Lăng Siêu nhếch môi.

Đây là một trong số ít lần anh cười.

Lâm Mộng tới văn phòng để làm việc, trước tiên cô cần phải đọc xong hết tập thoại bản này, và phân tích thêm nhân vật. Trước đó cô đã từng xem qua Thời Quang Nguyệt Hạ, bây giờ chỉ là khớp thoại nên việc này không mấy cực nhọc.
Trong suốt mấy tiếng đồng hồ, Lâm Mộng chỉ ngồi một chỗ để làm việc. Cô nghiêm túc đọc từng chi tiết không dám bỏ sót, sự tập trung ấy khiến cô quên đi mọi chuyện đang diễn ra ở bên ngoài. Ngay cả khi đến giờ ăn trưa, Lâm Mộng vẫn đắm chìm trong công việc.

Lăng Siêu đi ngang qua cánh cửa, nhìn thấy văn phòng chỉ còn một mình cô liền khựng lại. Không biết đã qua bao lâu, anh luôn chăm chú nhìn vào cô gái này. Quả thực đây là một lựa chọn đúng đắn...

Nhìn thêm một chút, Lăng Siêu im lặng rời đi.