Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 40



"Hừ, một thằng giang hồ mà còn nhát như thỏ đế."

"Mày..."

Noãn Ninh hắn ta nói không nổi liền giận cá chém thớt, lao vào hai tên đang mải xem phim kia, đá cho chúng một cú thật mạnh.

"Con mẹ lũ ăn hại, tao nói trông chừng con nhỏ kia chúng mày đi coi phim ngôn tình à? Có giỏi thì yêu nhau rồi chết cùng nhau luôn đi, tao tác thành cho chúng mày!"

"Đại ca... em... em xin lỗi... Con bé đó vẫn ổn, nó... nó không thoát được đâu."

Noãn Huyên Vy khoanh tay trước ngực, ngao ngán nhìn bộ dạng ấy của anh trai mình. Cô ta chép miệng rồi nói.

"Nhanh lên đi, đừng có kiếm chuyện."

Noãn Ninh nuốt cơn giận xuống bụng, hắn lao về phía của Lâm Mộng, dùng xô nước lạnh đã chuẩn bị từ trước tạt vào người của cô.

Lâm Mộng bị sặc nước liền ho khù khụ rồi tỉnh dậy, hai bên má gặp lạnh lại càng rát hơn.

"Khụ... khụ khụ!"

"Mày cũng kiên trì thật đấy. Tao nói lại lần cuối, mày còn dám ở lại công ty đó nữa không?"

Trong lúc này, Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ đã xác định được vị trí của Lâm Mộng. Nơi này cách nhà của cô khoảng gần hai mươi cây số, nếu đi với tốc độ nhanh thì khoảng chừng mười lăm phút sẽ tới nơi.

Hai người họ từ cuộc gọi đều đã nghe thấy hết những gì mà đám bắt cóc ấy nói, nhưng vì để giữ im lặng cho nên cả hai chỉ có thể liếc nhìn nhau, không bàn tán thêm một câu nào.

Trình Siêu bây giờ lần mò mất một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phát ra từ căn nhà hoang. Lồng ngực cậu ta đập nhanh một cách bất thường, đây chính là cảm giác khi Lâm Mộng đang gặp nguy hiểm gần đây.

Trước mặt rõ ràng là có tận bốn, năm tên bắt cóc, thế nhưng Trình Siêu ngay thời khắc này lại thông minh đột xuất, cậu ta lợi dụng những tán cây lớn, luồn lách chỗ mép tường rồi tiến đến căn nhà chính.

Lâm Mộng lúc này đã rũ rượi như không còn sức sống, không tới nỗi sắp chết nhưng cô thực sự rất kiệt sức, cộng đến sự đau đớn và cái lạnh, cô như muốn ngất đi thêm một lần nữa.

Noãn Ninh bóp cằm cô, một lần nữa hằn giọng.

"Mau nói."

"Ưm... ưm...!"

Lâm Mộng thều thào kêu lên, cô muốn nói nhưng đã bị bịt miệng thế này thì làm sao nói ra lời? Hắn ta nhìn cũng hiểu, liền giựt chiếc khăn trên miệng cô xuống.

"Nếu như... nếu như tôi rời khỏi Hạ Tinh Tinh... thì các người... sẽ không làm phiền tôi nữa?"

Noãn Ninh đứng thẳng người, thầm thở dài vì cô gái cứng đầu này cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Đương nhiên, tao nói lời giữ lời."

"Vậy được, thả tôi đi... tôi nhất định sẽ rời khỏi Hạ Tinh Tinh."

"Nói thì nói vậy, nhưng mày trở về rồi không những không rời khỏi công ty, mà còn gọi cảnh sát, tao biết làm thế nào?"

Lâm Mộng thở đều, nếu bây giờ cô nói một câu đồng ý và bọn chúng cũng thả cô đi, vậy chẳng phải Lăng Siêu sẽ uổng công tới đây, và đám người này lại tung hoành nữa sao? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Lâm Mộng lúc này siết chặt tay, cố hắng hét lớn.

"Các người rốt cuộc muốn cái gì? Không phải nói đồng ý rồi sao? Đào đâu ra lắm lý do vậy?"

"Ây da, đừng tưởng được thả về mày sẽ được an toàn mà lên giọng."

Noãn Ninh nhìn về phía của Noãn Huyên Vy, muốn trưng cầu ý kiến của cô ta. Dù sao hắn là người đứng ra hành sự, còn cô ta tiếp quản mớ hỗn độn liên quan này.

Noãn Huyên Vy đưa ra bản hợp đồng chấm dứt công việc, ném nó về phía của Lâm Mộng, dùng ánh mắt ra lệnh cho Noãn Ninh.

"Ký vào đây, tao sẽ thả mày đi."

"Đây..." Lâm Mộng cảm nhận được bản hợp đồng đang ở trên đùi mình, cô sớm đã đoán ra, nhưng cố tình kéo dài thời gian. "Đây là gì?"

"Mày không cần biết đó là chỉ. Chỉ cần mày ký vào, tao sẽ thả mày đi."

"Nhưng... mấy người bịt mắt với trói tôi thế này làm sao tôi ký cho được?"

Noãn Huyên Vy thừa biết chữ ký nhất định phải giống với bản hợp đồng ban đầu, nếu không sẽ không được chấp nhận. Cô ta liền rời đi, khuất tầm mắt của Lâm Mộng, dùng tin nhắn để trò chuyện với Noãn Ninh.

Hắn ta cuối cùng cũng tháo bịt mắt và cởi trói cho cô, sau đó dúi vào tay cô chiếc bút.

Lâm Mộng nhìn thấy ánh sáng chưa kịp thích nghi liền nhíu lại. Cô quan sát xung quanh, không ngờ liền thấy Trình Siêu đã nấp ở phía ngoài cửa sổ từ lúc nào.

Cũng may cô phản ứng nhanh, không dừng mắt lại lâu mà liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình. Noãn Ninh khoanh tay, hắn ta nhíu mày.

"Ký trên giấy, không phải trên mặt tao mà nhìn."

Lâm Mộng cũng sợ liền cúi xuống, trong đầu thầm nghĩ tên này cô chưa từng nhìn qua, mà hình như không phải người của Hạ Tinh Tinh. Rốt cuộc hắn mất công bắt cô rồi ép vào bản hợp đồng chấm dứt này là có mục đích gì?

"Đại ca... các anh hắt nước lạnh vào người tôi, bây giờ... tôi lạnh với run, khó để ký được đúng chữ."

"Rách chuyện, rồi mày muốn cái gì?"

"Có thể đợi một chút được không, khởi động tay có lẽ sẽ ổn hơn."

Noãn Ninh thở dài, sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, hắn nhất định không được nóng.

Lâm Mộng làm như vậy là để kéo dài thời gian, cô xoa xoa hai tay, rồi lại dùng hơi thở của mình làm ấm.

Nhân lúc Noãn Ninh không chú ý nhìn, cô lén liếc về phía cửa sổ khi nãy. Đang muốn định vẫy tay ra hiệu cho Trình Siêu mau trở về thì cậu ta cũng tự động rời đi.

Không biết tại sao tên ngốc ngày lại có thể chạy tới tận đây nữa, nếu không may bị chúng bắt lại thì tiêu đời.

"Này, mày giở trò xong chưa vậy?"

"Tôi... đâu có giở trò! Nếu không hất nước vào mặt tôi, các anh cũng không phải đợi lâu như vậy!"

"Mau chóng ký, đừng nhiều lời."

Hắn ta quát lên khiến Lâm Mộng giật mình co người lại. Cô chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, Lăng Siêu có đến kịp hay không e rằng là do vận mệnh.

"Được, tôi ký..."

Lâm Mộng đặt bút xuống giấy, bàn tay cô run run lưỡng lự. Đột nhiên lúc này, một tên đàn em của Noãn Ninh chạy tới, hắn hét lớn.

"Đại ca! Có người tới."

Noãn Ninh vội chạy ra ngoài quan sát, quả thật có ánh sáng của đèn xe chạy gần tới đây. Trong thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể chạy tới chỗ của Lâm Mộng, ép cô ký vào bản hợp đồng.

"Mau nhanh lên, nếu không tao sẽ giết mày!"

"Tôi..."

Lâm Mộng bị ép viết những chữ ngoằn nghèo trên giấy. Đột nhiên lúc này, không biết Trình Siêu đi vào từ bao giờ, cậu ta mạnh chân đá một cước trúng ngay trán của Noãn Ninh làm cho hắn văng tít ra xa.

"Trình... Trình Siêu... sao anh lại chạy tới đây rồi... ở đây nguy hiểm!"

Trình Siêu không nghe bất cứ lời can ngăn nào của Lâm Mộng, cậu ta như biến thành một người khác. Một ánh mắt sắc lạnh đến vô tình, chỉ trong một tích tắc đã chạy đến chỗ của Noãn Ninh đang cố gắng chạy trốn mà bóp chặt lấy cổ hắn.

"Dám làm tổn thương Lâm Mộng..." Cậu ta vừa nói, vừa dùng lực nhấc Noãn Ninh lên cao, xung quanh cơ thể xuất hiện những tia sét màu xanh kỳ ảo.

Lâm Mộng trợn tròn mắt kinh ngạc, vừa run sợ, lại vừa bất ngờ. Cô lùi người về sau, từ hoảng sợ đến kinh hãi, rồi ngất lịm đi.

Lúc này ở bên ngoài, Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ cũng chạy tới nới. Vừa hay đám người ấy định chạy trốn, cuối cùng thành ra một cuộc ẩu đả bên ngoài.

Vì chỉ có vài người, cộng với việc tiếng xe cảnh sát ở phía sau nên đám người kia không đánh đấm được gì. Rất nhanh bọn chúng đã nằm gọn dưới chân của cả hai.

Cảnh sát lúc này cũng đã tới nơi, bắt gọn đám xã hội đen ấy. Bạch Tư Vũ cùng Lăng Siêu vội chạy vào trong nhà, ai ngờ liền bắt gặp cảnh tượng Trình Siêu đang nhấc Noãn Ninh lên với chỉ một bàn tay.

Tất cả đểu ngơ người nhìn, gương mặt của Trình Siêu... vậy mà lại giống hệt Lăng Siêu.

Ngay khi vừa nhìn thấy có người tới, Trình Siêu liền buông Noãn Ninh xuống, cơ thể đột nhiên mất hết sức lực mà ngã khụy xuống.
Bạch Tư Vũ đi tới đỡ lấy cậu ta, còn Lăng Siêu thì chạy về phía của Lâm Mộng, ôm lấy cô.

"Lâm Mộng, Lâm Mộng, mau tỉnh lại..."

"Mau lên, mau tới bệnh viện."