Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 44



"Nếu vậy... dọn tới ở cùng tôi đi. Thời gian khảo nghiệm này chỉ là kéo dài về mặt hình thức. Hơn nữa cậu với tôi giống nhau, tôi có thể giúp cậu cải thiện hơn."

"Em thực sự nghĩ như vậy sao?" Trình Yên Ngư có chút mừng, biểu cảm đều viết hết lên mặt.

Lăng Siêu chỉ ngả lưng ra sau ghế, anh đan tay vào nhau nói với một chút bất mãn.

"Bình thường em có keo kiệt lắm đâu, sao chị có vẻ bất ngờ vậy?"

"Haha, đương nhiên không phải. Chỉ là chị thấy Trình Siêu có những tài năng rất giống em, chị sợ... em vì chuyện đó mà buồn cho nên mới hơi ngạc nhiên."

"Buồn? Em vui còn không hết, trên đời này tìm đâu ra một người giống bản thân đến vậy, sao em lại buồn cho được."

"Nhưng mà..." Ngay khi Lăng Siêu nói muốn Trình Siêu ở với mình, cậu ta đã có sẵn những chủ ý trong đầu, và rất rất muốn chấp thuận. Chỉ là lần này Siêu Ngốc đã bớt ngốc, cậu ta còn biết cách khiêm tốn, nói. "Như vậy có ổn không? Tôi sợ sẽ làm phiền đến anh."

"Không sao, dù gì thì ngôi nhà đó cũng là tài sản của công ty, tôi cũng không thể độc chiếm. Hơn nữa thêm một người chỉ càng ấm cúng, không chật."

Trình Siêu gật gật, thật không ngờ trong cái rủi lại có cái may. Cậu ta thực sự rất muốn được Lăng Siêu giúp mình, như thế cậu mới sớm trở nên giỏi hơn trong mắt của Lâm Mộng.

Thật may ông trời luôn giúp cậu.

"Hiện tại chị với Lăng Siêu cũng đang rảnh, chị sẽ giúp em chuyển đồ đạc sang đó. Sau này chị sẽ phụ trách công việc của hai đứa."

"Hai đứa ra xe trước đi, chị xử lý đống tài liệu này rồi xuống ngay."

Trình Siêu đi theo phía sau của Lăng Siêu. Hai người giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác một bên là nước lạnh, một nên lại là nước ngọt. Thần thái của Lăng Siêu cũng gấp nhiều lần so với Trình Siêu, đi ở phía sau của anh cậu ta không thể khiến mình nổi bật ngoại trừ cái nhan sắc như "coppy" này.

Xuống tới đại sảnh, Trình Siêu bận chỉnh lại dây giày liền nhìn thấy Lâm Mộng đang ở phía trước. Trong thời gian này cậu tạm thời không muốn gặp Lâm Mộng nên đã trốn đằng sau chậu cây lớn gần quầy lễ tân.

Nhìn thấy Lâm Mộng bắt chuyện với Lăng Siêu, Trình Siêu liền nheo mắt chú ý.

"Lăng Siêu, anh có thấy Trình Siêu ở đâu không? Em tìm một hồi vẫn là không thấy."

Không phải cậu ta ở ngay phía sau sao? Lăng Siêu chợt dừng suy nghĩ ấy khi thấy bóng dáng của cậu ta ở phía sau chậu cây. Anh cũng gần như hiểu ra, liền lắc đầu.

"Không có."

"Vậy anh có biết..."

"Thoại bản của bộ phim mới em đã đọc hết chưa?" Lăng Siêu cắt ngang câu hỏi bằng một lý do hoàn hảo.

"Dạ...? Ờm... còn một chút nữa."

"Vậy mau xem kỹ lại đi. Bộ phim này là tôi tiến cử em, đừng làm tôi thất vọng đấy."

Lâm Mộng vội nghiêm chỉnh, cô dứt khoát gật đầu.

"Vâng, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh."

Lăng Siêu chỉ gật đầu, sau đó liền rời đi.

Trình Siêu đều quan sát hết mọi việc, cậu ta tự dưng nghĩ trong đầu ra điều gì đó liền đứng thẳng dậy, bắt chước cách đi hiên ngang và gương mặt lạnh lùng của Lăng Siêu. Mặc dù hơi gượng gạo nhưng cũng đã khác với Siêu Ngốc trước kia một chút.

"Trình Siêu..."

Cậu ta dừng chân lại, không còn vồn vã khi gặp cô, ngược lại còn từ tốn hỏi.

"Có chuyện gì?"

Cách nói chuyện này đúng là rất khác, Lâm Mộng có nhận ra nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Việc quan trọng bây giờ là đưa cho cậu ta ít đồ mà cô mới mua hồi sáng.

"Tôi sợ anh ở khách sạn không quen nên có mua chút đồ ăn vặt mà anh thích ăn. Có kẹo, bánh, snack..."

"Không cần đâu, anh sẽ tới chỗ của Lăng Siêu để ở."

"H... hả? Tới chỗ của Lăng Siêu?"

"Ừm, vậy anh đi trước đây."

Trình Siêu cứ thế mà bỏ đống đồ Lâm Mộng chuẩn bị lại, bỏ luôn cô ở đó với một vạn dấu chấm hỏi trong đầu.

Vừa rồi là Trình Siêu hay Lăng Siêu? Rõ ràng không phải Siêu Ngốc, càng không phải Lăng Siêu. Cậu ta từ khi nào mà trở nên kỳ lạ đến vậy? Hay là nói sợ mọi người phát hiện ra mối quan hệ giả nên không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc?

"Haizz, nếu muốn không bị phát hiện thì cứ âm thầm đem đi là được, đâu nhất thiết phải hành xử kỳ lạ như vậy?"

Cô nhìn xuống đống đồ trên tay, lại thở dài nhìn bóng lưng quen thuộc ấy đi khuất.

"Nhưng mà tại sao lại ở cùng với Lăng Siêu? Rồi mình mang mấy thứ này cho anh ta kiểu gì?"

Mặc dù trong đầu vẫn có hơi rối nhưng Lâm Mộng cũng bắt buộc phải gạt nó sang một bên. Từ sáng đến giờ cô đã trì hoãn để tìm Trình Siêu, nên tiếp tục với công việc rồi.

Lâm Mộng nhìn thêm một chút rồi chậc miệng.

"Đợi tan làm rồi tính sau vậy."

Trên xe của Lăng Siêu, Trình Siêu cứ thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn anh rồi suy nghĩ gì đó, rảnh rỗi lại nghịch nghịch vạt áo của mình.

Lăng Siêu đều nhìn được hết qua gương chiếu hậu, anh cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ mới hỏi.

"Chuyện gì vậy? Sao anh cứ nhìn tôi mãi như thế? Trên mặt tôi dính gì à?"

"Không... không có."

"Lúc nãy tại sao phải trốn Lâm Mộng?" Lăng Siêu tiếp tục hỏi khiến cho Trình Siêu ngước lên nhìn, gương mặt có hơi lúng túng.

"Tôi chỉ sợ gặp Lâm Mộng rồi cô ấy lại dặn dò mấy chuyện lặt vặt, phiền chết đi được." Phải cố gắng lắm Trình Siêu mới nặn ra được một lời hoàn hảo ấy.

Lăng Siêu thì không nghĩ vậy, nhưng cậu cũng không phải loại người thích tọc mạch vào chuyện của người khác cho nên im lặng bỏ qua.

Hai người bọn họ đi một hồi rốt cuộc cũng trở về nhà, Trình Yên Ngư vừa đúng lúc tới nơi. Trình Siêu bước vào bên trong, không gian này thật sự có cảm giác khá gần gũi, như thể cậu ta đã từng ở đây từ rất lâu rồi.

Chỉ là có nghĩ thế nào cũng không ra, trong phút chốc liền bị tiếng nói của Trình Yên Ngư làm gián đoạn suy nghĩ.

"Sau này nơi đây sẽ là nhà của em, và Lăng Siêu có thể trở thành thầy dạy của em luôn đấy."

Lăng Siêu ngồi xuống ghế sofa nhấp một ngụm nước lạnh, rồi đan tay nhìn lên cô.

"Hai từ thầy dạy này em nhận không nổi. Cậu ta vốn dĩ có thiên phú, không cần phải dạy quá nhiều."

"Ừm, được rồi, Trình Siêu, em cứ làm quen trước đi nhé, đợi dọn dẹp đồ đạc xong rồi ngày mai chị sẽ gọi người, sắp xếp lịch lại cho Lăng Siêu về sớm hơn một chút."

Trình Siêu gật đầu cảm ơn. Cậu ta không được nói mình nên ở phòng nào nhưng lại vô tri vô thức kéo theo vali tới phòng của Lăng Siêu. Anh vừa mới đi lên tầng kiếm cậu vì lúc nãy quên nhắc, ai ngờ lại thấy Trình Siêu chuẩn bị đi vào phòng mình liền gọi.

"Đó là phòng của tôi. Anh có thể ở phòng đối diện hoặc ở phía tầng dưới."

"Ồ, tôi xin lỗi. Cũng không hiểu tại sao cảm giác nơi này khá thân thuộc, hai chân cứ chạy đến phòng này..."

Nói rồi, Trình Siêu liền đi xuống dưới tầng một để đồ. Lăng Siêu nhìn bóng người ấy rời đi, trong lòng cứ dâng lên một cảm giác gì đó khá kỳ lạ. Như thể quen biết, như thể xa lạ, lại như thể chính bản thân của mình.

Cũng không có thời gian ở đây nghĩ nhiều, Lăng Siêu xuống dưới nhà, cầm lấy ly cà phê mà Trình Yên Ngư vừa pha sẵn nhấp một ngụm.

"Chút nữa còn có lịch trình gì không?"

"Chị dời lại rồi, chút nữa An lão sư sẽ tới, em giúp chị giới thiệu hai người nhé. Chị còn chút việc quan trọng ở công ty."

"An lão sư... là Hứa Ngụy An?" "Ừm, anh ấy từng dạy em rất lâu về trước. Chị thấy Trình Siêu khá giống em, để An lão sư dẫn dắt nhất định sẽ thành công giống như em vậy."

Lăng Siêu gật đầu. Hứa Ngụy An là thầy dạy vũ đạo kiêm dạy hát cho anh. Để có được một Lăng Siêu tỏa sáng như hôm nay đều là nhờ sự dẫn dắt chỉ bảo của anh ta. Lần này tái ngộ chắc hẳn sẽ có khá nhiều chuyện để hàn huyên.

"Mà này, em thực sự không để ý chuyện Trình Siêu trở nên giống mình à? Cậu ta có tố chất giống em, không thể ép buộc biến thành một phiên bản khác. Nếu thực sự Trình Siêu nổi rồi em rất có thể sẽ được ít chú ý hơn."