Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 14



Hạ Quân cũng đi theo để xem náo nhiệt. Hắn hỏi Tùng Trị: “Bạch Dạ nói đúng cái gì?”

Tùng Trị kể lại sơ qua chuyện xảy ra mấy ngày trước: “Vài hôm trước, Dương Minh ở nhà đã chửi mắng Bạch Dạ. Bạch Dạ liền nói Dương Minh có tiền dựa vào việc ăn trộm chứng minh thư và điện thoại của bạn bè người thân để lên mạng vay, bảo chúng tôi không cần để ý tới loại người này, còn nói vài ngày nữa chủ nợ sẽ tìm đến trường đòi nợ. Lúc ấy trong nhà ăn cũng có không ít người nghe thấy lời của Bạch Dạ.”

Cậu sinh viên lúc trước nói Dương Minh giả vờ giả vịt nghe được lời của Tùng Trị liền nói theo: “Cũng may lúc đầu nghe được lời đàn em Bạch Dạ nói ở nhà ăn, Hà Giáo mới thấy cảnh giác rồi bảo bạn học chú ý đến Dương Minh mọi lúc mọi nơi, nếu không cậu ta cũng chạy mất rồi.”

“……” Đáy mắt Hạ Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Bạch Dạ thật sự biết đoán mệnh à?

Đàm Long tò mò: “Bạch Dạ, tại sao cậu lại biết chuyện của Dương Minh vậy?”

Không đợi Bạch Dạ trả lời, phía bên cạnh đột nhiên có người kích động nói: “Sắp nhảy rồi, cậu ta định nhảy xuống kìa.”

Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai anh lính cứu hoả, một người bên trái một người bên phải xông lên ôm chặt lấy Dương Minh, kéo cậu ta xuống. Người đứng xem đều thở phào một hơi.

Vài phút sau, lính cứu hỏa đưa Dương Minh từ dãy phòng học xuống dưới lầu.

Một nhóm phụ huynh của sinh viên kích động vây tới: “Dương Minh, mày là người trộm lấy điện thoại và chứng minh thư của chúng tao để đi vay tiền, tiền mà mày đã vay thì mày phải trả chứ, làm gì có chuyện trách nhiệm thuộc về chúng tao.”

“mấy người đi đòi nợ thì nhìn cho kỹ vào, là nó trộm lấy điện thoại và chứng minh thư của chúng tôi để đi vay tiền, các người muốn tìm thì đến tìm nó, chúng tôi sẽ không trả tiền cho mấy người đâu.”

Có người tức giận nhặt đá dưới đất lên ném vào người Dương Minh: “Dương Minh, mày là đứa khốn nạn, không có tiền còn ra vẻ đại gia gì chứ.”

Dương Minh chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi trộm lấy điện thoại và chứng minh thư của mấy người đi vay tiền lúc nào? Các người có chứng cứ không? Lấy chứng cứ ra đây, không lấy ra được chứ gì? Tôi thấy mấy người thấy nhà tôi có tiền nên muốn bòn rút tiền của tôi, muốn đổ hết khoản tiền mà các người đã vay lên đầu tôi. Tôi nói cho mấy tên trở mặt các người biết, không có cửa đâu. Trước kia tôi mời mấy người đi ăn uống, Đưa các người đi chơi ở những chỗ thú vị, tặng cho mấy người những món quà đắt tiền, người nào người nấy cứ mở miệng ra là gọi Dương thiếu. Bây giờ tự mình chuốc họa vào thân, tôi không có cách nào giúp mấy người giải quyết, các người lại cứ réo cái tên Dương Minh làm gì, mấy người không biết xấu hổ à?”

“Mày mới là người không biết xấu hổ. Rõ ràng chính mày là người trộm lấy điện thoại và chứng minh thư của chúng tao để đi vay tiền nhưng không dám thừa nhận.”

“Nếu như mày không làm chuyện gì có lỗi, thế vừa rồi tại sao nhìn thấy chúng tao lại chột dạ chạy đi, lại còn muốn nhảy lầu nữa?”

“Nếu hôm nay mày không trả hết khoản nợ này thì đừng mong chạy đi đâu hết.”

Mọi người vô cùng kích động, tiến lên phía trước định đánh cho Dương Minh một trận. Nếu không có lính cứu hỏa ngăn lại, chỉ sợ Dương Minh sẽ bị đánh chết mất,

“Đáng đời.” Mấy người Tùng Trị nhìn thấy kết cục của Dương Minh, vừa cảm thấy đáng giận, cũng vừa thấy có chút đáng thương. Nhưng mọi người đều thấy cực kỳ hả giận. Nếu không phải việc không liên quan đến bọn họ, chắc chắn họ cũng muốn xông lên trước đánh cho Dương Minh một trận.

Năm phút sau, cảnh sát tới trường học, đưa Dương Minh tới cục cảnh sát, lúc ấy mọi người mới tản ra đi ăn cơm.

Thành Trấn lén lút kéo góc áo Bạch Dạ.

Bạch Dạ quay đầu nhìn cậu, thấy cậu cố ý đi chậm lại liền giảm tốc độ theo: “Làm sao vậy?”

Thành Trấn đi thẳng vào vấn đề: “Bạch Dạ, có phải cậu biết xem tướng và đoán mệnh không?”

Thấy xem tướng đoán mệnh cũng chẳng phải việc gì tội lỗi, Bạch Dạ thản nhiên đáp: “Đúng vậy, có điều năng lực của mình hữu hạn, chưa chắc đã xem chuẩn, cũng không chắc chắn 100 % là sẽ tính ra.”

Thành Trấn vội vàng nói: “Mình có thể nhờ cậu xem bói giúp anh mình được không.”

“Anh cậu?”

“Đúng vậy, anh mình. Nhưng bây giờ anh mình không ở Đại Đô Thành, nếu cậu không cần gặp anh mình mà vẫn xem bói được thì càng tốt, không biết rằng cậu có thể xem tướng thông qua ảnh chụp hoặc là video không.” Thành Trấn móc di động ra, tìm bức ảnh của anh trai mình đưa cho Bạch Dạ xem: “Cậu cứ ra giá đi.”

Bạch Dạ nhìn người trong bức ảnh, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thành Trấn lại nói không gặp anh cậu ta thì càng tốt, bởi vì tướng mạo của người trong ảnh chụp vô cùng tối tăm, tối đến mức không nhìn rõ đối phương trông như thế nào

Đương nhiên, thứ cậu nói đến không phải làn da của anh ta, mà là toàn bộ cơ thể đối phương cùng với làn sương đen sì đang tỏa ra xung quanh người. Khí đen bám vào tận trong ảnh chụp, chứng tỏ người trong ảnh vô cùng xui xẻo, xui xẻo đến mức lúc nào cũng có thể mất mạng. Đến ngay cả người thân hoặc những người gần gũi với anh ta cũng sẽ bị xúi quẩy theo, thậm chí ảnh hưởng đến cả tính mạng.

Bạch Dạ vỗ bả vai Thành Trấn: “Cậu có thể sống đến giờ đúng là không dễ dàng.”

Thành Trấn dở khóc dở cười: “Từ nhỏ vận may của mình tương đối tốt, hơn nữa anh trai vì không muốn liên lụy đến gia đình nên đã dọn đến ở một nơi cách bọn mình rất xa, ngày thường chỉ gặp mặt bằng cách gọi video thôi.”

“Khi mọi người gọi video, chắc hẳn không đến một hai phút là thiết bị liên lạc lại báo lỗi đúng không.” Suy cho cùng thì anh của Thành Trấn quá xui xẻo, chắc chắn dùng cái gì sẽ hỏng cái đó.

Thành Trấn thở dài: “Đúng vậy, nhà mình đã từng hỏi rất nhiều người nhưng không có ai có cách để cải thiện tình trạng xui xẻo của anh mình, vậy nên mình mới nhờ cậu xem có tìm ra cách giải quyết được không.”

Bạch Dạ nhìn chằm chằm vào ảnh chụp: “Cậu có bát tự của anh trai không. Đưa bát tự của anh ấy cho mình xem”

Thành Trấn tìm bát tự của anh trai đưa cho Bạch Dạ.

Bạch Dạ bấm chỉ tay tính tính, không khỏi sửng sốt một hồi.

Thành Trấn nhìn vẻ mặt cậu có vẻ không đúng lắm, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mình tính ra được anh cậu sẽ gặp được quý nhân giúp giải trừ sự xui xẻo, mà người quý nhân đó lại là……” Bạch Dạ chỉ vào bản thân: “Mình.”

Nhưng cậu chỉ biết xem bói, những việc khác đều không biết làm, làm sao cậu giúp anh ta giải trừ sự xui xẻo được?

“Thật sao?” Khuôn mặt nghiêm túc của Thành Trấn hiếm khi lộ ra vẻ vui sướng: “Bạch Dạ, cậu thật sự có thể giải trừ sự xui xẻo của anh trai mình à?”

“Vấn đề là mình cũng chẳng biết phải làm như thế nào để giải quyết nó nữa.” Bạch Dạ vô cùng hoang mang, không hiểu tại sao mình lại tính ra kết quả này. Cậu thử tính lại một lần nữa, kết quả vẫn như vậy.

Thành Trấn thử hỏi: “Có khi cậu chỉ cần gặp mặt anh mình một lần là có thể giải trừ đấy?”

Tất nhiên cậu cũng có thể hiểu được nếu Bạch Dạ không muốn gặp anh của cậu. Dù gì thì cũng tại anh trai quá đen đủi. Những người dính vào anh cậu đều bị xui xẻo nhiều đường, xui đến mức có thể táng gia bại sản.

Bạch Dạ không có ý kiến gì: “Được, chờ cậu liên lạc được với anh trai thì nói với mình.”

Thành Trấn kích động nắm lấy vai của cậu: “Bạch Dạ, cảm ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu.”

Tùng Trị đi phía trước thấy mấy người Bạch Dạ chậm chạp không theo kịp, quay đầu gọi lớn: “Bạch Dạ, Thành Trấn, các cậu làm gì mà đi chậm thế?”

“Tới đây.” Bạch Dạ cùng Thành Trấn bước nhanh hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Dạ cùng Hạ Quân lái xe đến Linh Sơn.

Hạ Quân phụ trách lái xe, Bạch Dạ ngồi ở ghế phụ tìm video về việc bện vòng tay.

Hạ Quân nhìn Bạch Dạ: “cậu thật sự biết xem bói à?”

Bạch Dạ nhìn video trong điện thoại trả lời: “Đúng vậy.”

“Nhưng lúc trước cậu có biết đâu.”

“Không có ai vừa sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, nếu không biết thì học. Giống như tôi hiện tại không biết bện vòng tay, nhưng tôi có thể học, nói không chừng mấy giờ sau là có thể học xong rồi.” Bạch Dạ đã tìm được cách bện vòng đơn giản nhất, nhanh chóng lấy tơ hồng ra thử bện.

“Nhưng xem bói không phải là thứ có thể học được trong vòng vài ngày hoặc vài tháng.” Hạ Quân thấy Bạch Dạ bắt đầu học bện vòng tay liền đổi chủ đề hỏi: “cậu thật sự định tặng vòng tay cho anh tôi?”

“Tôi đã nói tặng là nhất định sẽ tặng.” Bạch Dạ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào video. Những ngón tay cũng không hè rảnh rỗi làm theo những gì trong điện thoại: “Tất cả tấm lòng của tôi đều chứa trong thứ này, nó có giá trị hơn bất cứ món quà nào khác.”

Hạ Quân nhìn thấy cậu nghiêm túc như vậy nên không giễu cợt cậu nữa.

Chờ đến khi tới Linh Trấn gần với Linh Sơn đã là bảy giờ tối, Bạch Dạ đã bện xong hai chiếc vòng có thể miễn cưỡng dùng được.

Hạ Quân nói: “Trời tối rồi, lên núi không tiện lắm, chỉ đành chờ đến sáng mai rồi leo lên thôi.”

Bạch Dạ không biết nói gì: “Tại sao những đạo sĩ đó lại thích ở trên núi vậy chứ.”

“Trên núi không khí tốt.” Hạ Quân tìm được một phòng trọ vừa có thể ăn cơm, vừa có thể ở lại qua đêm.

Hai người xuống xe, vừa hay đối mặt với năm người mặc đồ thời Đường màu đen. Người đàn ông dẫn đầu cao lớn cường tráng, khuôn mặt nghiêm túc. Ngay khi nhìn thấy Hạ Quân, ông ta nhướng nhướng mày rồi kêu lên: “Tiểu Quân, tại sao cháu lại tới Linh Trấn?”

Hạ Quân thấy người trước mắt là Cửu trưởng lão của Hạ gia liền nhanh chóng qua đó: “Cửu trưởng lão, tại sao người cũng ở đây?”

“Chỗ này có nhiệm vụ, ta tới đây xem thế nào.” Ánh mắt của Cửu trưởng lão chuyển sang người Bạch Dạ, sắc mặt trầm xuống: “Tại sao cháu lại ở cùng một chỗ với tên Muggle này thế?”

(Muggle: tên gọi người thường trong Harry Potter)

Hạ Quân: “……”

Bạch Dạ: “……”

Từ lần đầu tiên gặp Bạch Dạ, Cửu trưởng lão đã gọi cậu là Muggle rồi, thật sự không tôn trọng chút nào cả.

Hạ Quân nói dối: “Anh trai bảo cháu đưa cậu ta đến tìm người.”

Hắn dám lấy anh trai ra làm bia đỡ đạn thì cũng dám khẳng định Cửu trưởng lão sẽ không tìm anh hắn để hỏi về chuyện này.

Cửu trưởng lão nghĩ đến việc Hạ Sâm kết hôn với Bạch Dạ, sắc mặt ngày càng khó coi: “Gần đây Linh Trấn vô cùng rối loạn, buổi tối cháu đừng đi lung tung, tốt nhất là ăn cơm no nê xong thì về phòng,đừng có ra ngoài.”

Hạ Quân biết nơi này hỗn loại, nhưng không phải do vấn đề trị an mà là yêu ma tác quái, hắn gật đầu nói: “Được, chúng cháu sẽ không đi lung tung.”

Cửu trưởng lão trừng mắt nhìn Bạch Dạ: “Đặc biệt là cái tên Muggle này, nếu dám đi lung tung thì cứ đợi mà chết đi”

Bạch Dạ trợn mắt: “Nên cẩn thận là mấy người đấy.”

Những lời cậu nói là thật, bởi vì cậu nhìn thấy trên người bọn họ có tử khí. Nếu không nằm ngoài dự đoán, đêm nay nhất định sẽ có người phải chết.

Đồ đệ phía sau Cửu trưởng lão cả giận nói: “Muggle chết tiệt, sư phụ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu.”

Vẻ mặt Bạch Dạ vô tội nhìn hắn: “Tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở mấy người mà. Đêm nay thật sự mọi người sẽ gặp phải chuyện rất xui xẻo, có khả năng còn……”

Không đợi cậu nói hết câu, Đồ đệ của Cửu trưởng lão đã túm chặt áo cậu rồi giơ nắm đấm lên đe dọa: “Ngươi thử nói lung tung nữa xem?”

“A Lợi.” Hạ Quân vội vàng cản tay hắn: “Anh mà đấm cậu ta một cái, chắc chắn cậu ta sẽ đi đời đấy.”

Lạc Khu Lợi hừ lạnh.

Bạch Dạ còn lo rằng chuyện chưa đủ lớn: “Tôi mạng lớn, không chết được. Nếu có ai phải chết thì cũng là một trong số bọn họ.”

Hạ Quân mặt trầm xuống: “Câm miệng.”

“Hôm nay không đấm ngươi một nhát, ta sẽ theo họ của ngươi luôn.” Lạc Khu Lợi lại giơ nắm đấm lên.

Bạch Dạ trả lời: “Theo họ Bạch của tôi cũng tốt, về sau có thể gọi anh là Bạch Si.”

(Bạch Si: ngớ ngẩn, đần độn)

Hạ Quân: “……”

Người này đúng là điếc không sợ súng à.

Lạc Khu Lợi tức đến mức vung nắm đấm.

Hạ Quân vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “A Lợi nếu như anh làm cậu ta bị thương, anh tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Lạc Khu Lợi vừa kính phục vừa sợ hãi Hạ Sâm, vậy nên khi nghe thấy tên hắn liền dừng việc đang làm lại.

Cửu trưởng lão cũng có chút kiêng kị Hạ Sâm, lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”

Lạc Khu Lợi căm giận trừng mắt nhìn Bạch Dạ, xoay người dẫn theo những người khác rời đi.

Hạ Quân giận giữ nói với Bạch Dạ: “Vừa rồi bọn họ có lòng tốt nhắc nhở cậu, tại sao cậu lại muốn chọc giận bọn họ?”

“Là tôi có ý xấu, được chưa.” Bạch Dạ xách theo ba lô đi vào nhà trọ.

Hạ Quân: “……”