Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 2: Nhà Trẻ Tồi Tàn



Tấm biển của nhà trẻ hành tinh hoang cũng không biết đã làm được bao nhiêu năm rồi, trải qua gió thổi dầm mưa dãi nắng khiến tấm biển treo xiêu xiêu vẹo vẹo trên cánh cửa sắt nhỏ tàn tạ, màu sắc tươi đẹp của thể chữ đã sớm phai đi, miễn cưỡng có thể nhận ra vài chữ bên trên “… Nhật Ấu Hòa Viên.”

“Xin chào, tôi là Hứa Thu, nhân viên trông trẻ mới tới báo cáo.”

Cô gõ cửa sắt nhưng không có người đáp lại, dùng sức gõ một cái cánh cửa đã kẽo kẹt một tiếng mở ra, cánh cửa như đồ bỏ đi này còn không khóa.

Hứa Thu xách hành lý bước lên một bước, vừa đi vào bên trong vừa giơ tay làm loa hô: “Có ai không, chào mọi người, tôi là Hứa Thu, nhân viên trông trẻ mới tới, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không?”

Đi đường chừng bốn tiếng khi tiến vào hành tinh hoang cũng đã là lúc hoàng hôn, vị trí của hành tinh nhỏ này cách mặt trời có vẻ rất gần, một mặt trời vàng rực treo ở phía chân trời thoạt nhìn giống như một cái bánh trung thu to bự.

Hứa Thu nuốt nước miếng, cảm thấy mình hơi đói rồi.

Cô đã đi bốn tiếng đồng hồ, không chỉ mệt và còn vừa đói vừa khát nữa.

Trong nhà trẻ, cuối cùng Hứa Thu cũng nhìn thấy vài cái cây nhưng cô không nhận ra được một cây nào hết.

Trong toàn bộ nhà trẻ đều vô cùng yên tĩnh, cũng không có bất cứ người nào đáp lại cô.

Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên hành tinh nhỏ rất lớn, đến chạng vạng nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, cho dù đã mặc áo khoác dày nhưng khi một cơn gió lạnh thổi tới Hứa Thu vẫn lạnh đến run cầm cập.



Bất luận trong nhà trẻ có phải chỉ có một mình cô hay không, cô cũng phải tìm một nơi thích hợp để ở nhanh nhất có thể mới được.

Nhà trẻ chừng bốn trăm mét vuông liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy điểm kết, đi qua nhà bếp và phòng học trống, Hứa Thu lại băng qua hành lang đi đến trước một căn phòng duy nhất có khóa.

Khác với cửa sắt ở bên ngoài, cửa của căn phòng này dùng là loại khóa mống mắt khá tiên tiến.

Tòa án liên bang đã sớm nhập thông tin của cô vào, Hứa Thu lặng lẽ đứng trước cửa, sau khi quét hình bằng tia hồng ngoại xong cánh cửa tự động mở ra.

Đây là một căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn, một cái bàn, một cái ghế, còn được trang bị một phòng tắm vòi sen nhỏ với giá treo khăn mặt, bồn cầu, phòng rửa mặt đều ở chung trong nhà tắm chưa đến ba mét vuông, có hơi giống với phòng khách sạn ở thế kỷ hai mươi mốt, còn là loại phổ biến nhất đó nữa.

Nhưng dấu vết ố vàng trong nhà vệ sinh rất rõ ràng, hơn nữa trên tường còn có một mảng cáu bẩn sậm màu đã thành trạng thái kích thích, giống như bị người hắt lên, bụi bặm trên bàn ước chừng phải dày nửa phân, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không có người ở.

Cũng may mở vòi nước còn có nước sạch cuồn cuộn không dứt chảy ra, hơn nữa đèn năng lượng mới trong căn phòng nhỏ vẫn có thể sử dụng, ít nhất cô cũng không lo mình sẽ bị khát chết.

Trước đó Hứa Thu có tiến vào phòng bếp và phòng học nhưng một bóng người cũng không có, thoạt nhìn nhà trẻ này thật sự chỉ có một tên cu li là cô.

Không biết còn tưởng các học sinh trong nhà trẻ hành tinh hoang đã bị chuyển đi hết rồi.

Vì có thể có chỗ ở thoải mái, Hứa Thu chịu đựng cơn đói và mệt mỏi đi quét bụi trong phòng, đặt hành lý lên ga trải giường.



Giấc ngủ có thể khiến người quên đi cơn đói và mệt mỏi, Hứa Thu đã dọn dẹp sạch sẽ lấy bánh quy nhỏ giấu trong áo ra, sau khi ăn một cái nhỏ lại cưỡng chế mình nhắm mắt đi ngủ.

Lao động vất vả khiến cô ngủ rất sâu, vào đêm, trong nhà trẻ yên tĩnh truyền tới tiếng sột soạt.

Một giọng nói đầu tiên rất chói tai: “Có người mới tới hả?”

Giọng nói sau đó hơi khàn khàn: “Không phải người mới, đèn phòng đó sáng rồi, là người trông trẻ mới tới.”

Tiếng nói chuyện ồn ào hẳn lên: “Là tay sai của liên bang, đợi nó tới đây thì ăn sạch nó đi! Tớ phải dùng móng vuốt cào nát nó!”

“Tớ cũng muốn ăn, tớ cũng muốn ăn, bụng tớ đói lắm, người trông trẻ trước đã đi rất lâu, tớ cũng sắp đói xỉu luôn rồi.”

Gió ở hành tinh hoang thổi rất mạnh nhưng Hứa Thu lại ngủ rất ngon.

Sau khi phát hiện ra mình tỉnh lại đã là ba nghìn năm sau, còn thành dân nhập cư bất hợp pháp, cô vẫn luôn có một loại cảm giác mơ hồ không chân thật, có hơi sợ bị sở nghiên cứu phát hiện bắt đi giải phẫu.

Nhưng ở hành tinh hoang không có bóng người này cô lại có được sự yên tĩnh lâu lắm không gặp.

Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vẫn không có đồng nghiệp nào nhảy ra chào hỏi Hứa Thu như cũ, sau khi đi một lượt trong nhà trẻ này, cô kiểm tra phòng bếp một chút, thấy bếp ga khí tự nhiên vẫn có thể sử dụng được.