Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi

Chương 39: Lén nhìn.





Đàm Vũ Trạch bị Tạ Hoằng Văn chọc tức thì nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đang định gọi người đánh Tạ Hoằng Văn thì lại nhớ đến lời đe dọa của Hứa Nhan Du hôm qua nên đành thôi. Anh ta cảm thấy nếu động đến Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du sẽ gọi người đến đánh anh ta nhừ đòn thật.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn nghĩ rằng Hứa Nhan Du nhất định vẫn thích anh ta, chẳng qua ban đầu anh ta lừa cô ở cùng Tạ Hoằng Văn nên cô mới giận dỗi mà thôi.

Còn về chuyện cô đối tốt với Tạ Hoằng Văn, anh ta nghĩ chắc đó chỉ là lòng thương hại. Nghĩ như vậy, anh ta lại cảm thấy Hứa Nhan Du là một cô gái tốt bụng, lương thiện, vậy nên anh ta lại càng cảm thấy thích Hứa Nhan Du hơn.

Anh ta chính là kiểu người lạ lùng như vậy đấy! Mặc dù bản thân thích bắt nạt người khác, nhưng thấy một cô gái xinh đẹp có tấm lòng nhân hậu thì lại bị thu hút.

Nhưng rất tiếc, Hứa Nhan Du tuy là người tốt, nhưng việc cô đối tốt với Tạ Hoằng Văn lại không phải vì cô nhân hậu, mà là vì cô thích anh.

Mặc dù chính cô cũng không biết rằng mình thích anh nhiều đến thế, nhưng bất cứ ai cũng không thể thay đổi được tình cảm của cô dành cho anh.

Đương nhiên, Đàm Vũ Trạch càng không thể.



Tạ Hoằng Văn ngồi ở trong lớp đợi Hứa Nhan Du.

Đợi một lúc, người đến lại là Tô Tấn Bằng. Sau đó một lúc sau, Hứa Nhan Du mới đến.

Cô vẫn giống như hôm qua, đi học với thân phận Tô Thấm Di. Cũng chính vì vậy nên sáng nay cô mới rời khỏi ký túc xá sớm, sau đó thì về căn nhà mà cô thuê để thay đồ rồi mới đến trường.

Tạ Hoằng Văn cũng đoán ra được điều đó. Anh cũng nhận ra cô phải vừa đóng vai Tô Thấm Di, vừa đóng vai Tô Tấn Bằng là vì anh. Bởi đáng lẽ cô chỉ cần làm Tô Thấm Di, như vậy sẽ không phải vất vả. Nhưng cô vẫn làm Tô Tấn Bằng, vì cô muốn quay lại ký túc xá với anh, cô không muốn rời bỏ anh.

Tạ Hoằng Văn biết được điều này thì vô cùng hạnh phúc. Mặc dù khi làm Tô Thấm Di cô lại vờ như không để ý đến anh, nhưng không sao cả. Chỉ cần cô vẫn ở bên anh, vậy là đủ rồi.



Những ngày sau đó, Hứa Nhan Du vẫn luôn như vậy. Ở lớp làm Tô Thấm Di, ở ký túc xá lại làm Tô Tấn Bằng.

Tạ Hoằng Văn biết hết tất cả nhưng không nói ra. Anh cũng biết cô có nỗi khổ riêng nên mới giấu anh, cho nên anh vẫn vờ như không biết gì cả.

Chỉ là khi ở lớp, cô không quan tâm đến anh nên anh có chút buồn. Anh lại không dám chủ động đến tìm cô nên chỉ ngồi ở bàn cuối lén nhìn cô.

Cô rất xinh đẹp, mỗi lần nhìn cô là trái tim anh lại không ngừng rung động. Thế nên anh càng ngày càng không kiểm soát được tình cảm của mình, cũng không thể nào kiểm soát được ánh mắt nên hầu như lúc nào anh cũng lén nhìn cô.

Lâu ngày, mấy nam sinh trong lớp cũng phát hiện ra nên bắt đầu giễu cợt anh:

“Sao lúc nào mày cũng nhìn Tô Thấm Di thế? Mày thích cậu ấy đúng không? Đúng là thứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”

“Tởm thật! Mày mà cũng xứng thích Tô Thấm Di ư? Người ta là cô chủ nhà họ Tô, còn mày chỉ là thứ dưới đáy xã hội thôi.”

“Tô Thấm Di mà biết mày thích cậu ấy thì không chừng cậu ấy sẽ thấy tởm đến nôn ọe ra mất.”

Tạ Hoằng Văn nghe được mấy lời này thì không quan tâm. Anh biết Hứa Nhan Du không coi thường anh, không ghê tởm anh. Cô đã từng nói rằng anh rất tốt, cho nên anh không cần để ý mấy lời ác ý từ người khác.

Nhưng đến một ngày, Đàm Vũ Trạch lại bất ngờ tìm tới anh.

Anh ta hẹn anh ra ngoài gặp mặt, anh cũng chẳng sợ nên liền đi theo. Anh ta liền dẫn anh lên tầng hai của dãy nhà dạy học cũ, sau đó hỏi anh rằng: “Mày biết bạn cùng phòng mày là Tô Thấm Di rồi đúng không?”

Anh ta nhớ cái ngày Tô Tấn Bằng quay lại lớp, Tạ Hoằng Văn đã ngay lập tức nhận ra Tô Tấn Bằng không phải Hứa Nhan Du. Vì vậy, anh ta cũng đoán rằng Tạ Hoằng Văn đã biết bạn cùng phòng mình rốt cuộc là ai.

Lúc này, Tạ Hoằng Văn liền trả lời: “Biết. Thì sao?”

Không ngờ rằng, Đàm Vũ Trạch lại hỏi: “Vậy mày có biết chuyện Tô Thấm Di thích tao không?”

Nghe thấy thế, Tạ Hoằng Văn liền sững người lại.

Đàm Vũ Trạch lại bảo: “Cậu ấy thích tao. Ngay từ ngày đầu tiên đi học, cậu ấy đã xin số phòng của tao vì muốn được ở cùng tao.”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền siết chặt bàn tay. Anh biết chuyện này, anh cũng nhớ lần đầu tiên đến ký túc xá, Tô Thấm Di đã hỏi Đàm Vũ Trạch đâu.

Tiếc rằng anh lại không nhớ khuôn mặt của Tô Thấm Di, cho nên anh vẫn nghĩ cô ta là Hứa Nhan Du.

Đàm Vũ Trạch lại tiếp tục: “Tao nói cho cậu ấy số phòng của mày, và bây giờ tao thấy hối hận vì điều đó. Nhưng tao biết cậu ấy vẫn thích tao, còn cậu ấy đối tốt với mày chỉ là vì sự thương hại…”

“Mày im đi!” Tạ Hoằng Văn lúc này đã không nhịn được mà lớn tiếng, “Không phải như vậy!!”

“Không phải như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ mày nghĩ cậu ấy thích mày à?” Đàm Vũ Trạch cười khẩy, “Mày đừng có ngu thế chứ! Cậu ấy chỉ thương hại mày thôi, chứ làm sao có thể thích cái thứ vừa nghèo vừa dơ như mày được. Mày là con trai của gái đi.ế.m, cậu ấy sẽ không bao giờ chấp nhận một người như mày đâu.”

Nghe đến đây, trên trán Tạ Hoằng Văn đã nổi đầy gân xanh. Trong lòng anh, sự căm ghét và hận thù bắt đầu trỗi dậy.

Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của anh chĩa thẳng về phía Đàm Vũ Trạch, nhưng Đàm Vũ Trạch vẫn còn to mồm mà nói: “Sắp tới tao sẽ bảo với bố mẹ yêu cầu liên hôn với nhà họ Tô, rồi Tô Thấm Di sẽ trở thành vợ chưa cưới của tao. Chà! Mọi người nhất định sẽ bảo tao và cậu ấy là xứng đôi vừa lứa, cậu ấy cũng sẽ rất vui, bởi vì cậu ấy thích tao. Còn mày…”

Đàm Vũ Trạch liền cười ha hả: “Mày chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ. Nhưng mày cũng phải biết nhận thức đi, mày còn không xứng làm người hầu cho cậu ấy. Mày còn dám thích cậu ấy? Đã vậy ở lớp còn dám nhìn lén cậu ấy, đúng là phát ớn.”

Nói đến đây, Đàm Vũ Trạch liền quay người đi rồi bảo: “Nhưng thôi! Cũng tại vợ chưa cười của tao xinh đẹp quá, mày thích cậu ấy cũng không có gì lạ. Với cả nể tình mày là người được cậu ấy thương hại, cho nên đến ngày cưới tao cũng sẽ cho mày cái thiệp mời. Đến lúc đấy mày nhớ phải đến chúc phúc cho bọn tao đấy, hahaha.”

Đàm Vũ Trạch nói xong thì nở nụ cười đắc ý rồi bỏ đi. Anh ta không hề để ý đến hai mắt Tạ Hoằng Văn lúc này đã đỏ ngầu, trong đôi mắt toàn là sự căm thù và ác ý.

Anh ta chỉ biết cười ha hả nên cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Hoằng Văn.

Tạ Hoằng Văn giống như con thú hoang, từ từ đi theo phía sau con mồi.

Đến lúc “con mồi Đàm Vũ Trạch” bước xuống bậc thang, Tạ Hoằng Văn liền từ phía sau đẩy mạnh một cái, Đàm Vũ Trạch liền ngã lộn nhào xuống.

May thay anh ta kịp lấy tay ôm đầu nên phần đầu không bị chấn thương. Thế nhưng cơ thể bị va đập mạnh nên anh ta đau điếng mà hét lên một cách thảm thiết.

Tạ Hoằng Văn đứng trên bậc thang mà nhìn xuống Đàm Vũ Trạch. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, sau đó lên tiếng trào phúng: “Đồ yếu đuối!”

Đàm Vũ Trạch lúc này vẫn còn đau đớn. Anh ta nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, trong lòng vừa tức giận lại vừa sợ hãi. “Mày… mày dám đẩy tao… Mày…”

“Ai bảo mày vừa ngu vừa yếu.” Tạ Hoằng Văn từ từ bước xuống bậc thang, ánh mắt lạnh lẽo vẫn ghim trên người Đàm Vũ Trạch.

Đàm Vũ Trạch điên tiết mà lớn tiếng: “Mày nói ai vừa ngu vừa yếu?”

Lúc này Tạ Hoằng Văn đã bước đến trước mặt Đàm Vũ Trạch. Ngay sau đó, anh liền giơ chân đạp mạnh một cái vào miệng anh ta.

Cái miệng Đàm Vũ Trạch bị đạp nên đau điếng, môi đập vào răng nên còn chảy cả máu.

Anh ta đau đớn bịt chặt miệng mình, không thể tin nổi mà nhìn Tạ Hoằng Văn. “Mày… Mày điên rồi! Sao mày dám làm thế này với tao?”

“Tao đã kiềm chế, nếu không cú đạp vừa rồi còn đủ cho mày gãy răng đấy.” Tạ Hoằng Văn nói xong thì lại giơ chân, đạp mạnh một cái vào người Đàm Vũ Trạch.

Sau đó, anh mới quay người rời đi. Anh sợ nếu còn không đi, bản thân sẽ không kiềm chế được mà đánh chết Đàm Vũ Trạch.

Ai bảo anh ta dám nói Hứa Nhan Du thích anh ta? Ai bảo anh ta dám nói Hứa Nhan Du chỉ thương hại anh? Ai bảo anh ta còn muốn cưới Hứa Nhan Du?

Lúc này, anh ta lại nhìn về phía Tạ Hoằng Văn rồi quát: “Thằng khốn! Mày dám đánh tao, mày không sợ tao sẽ trả thù mày sao? Dù không trả thù thì chỉ cần tao báo với giáo viên, mày cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cái trường này vì tội đánh tao đấy!”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền dừng bước, sau đó quay lại nhìn Đàm Vũ Trạch rồi mỉa mai: “Xem ra chuyện tao đánh mày có vẻ rất vẻ vang đối với mày nhỉ. Mày còn định báo cho giáo viên đuổi học tao, để cả trường này đều biết mày bị tao đánh cơ à.”

Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch liền sững người. Anh ta siết chặt bàn tay, quả thật là không thể để cho người khác biết chuyện anh ta bị đánh được.

Bị đánh bởi loại người như Tạ Hoằng Văn đã mất mặt rồi, nếu còn báo cho giáo viên biết nữa thì không phải sẽ bị người khác chế nhạo rằng anh ta là trẻ lên ba, hơi tí đã đi mách giáo viên sao.

Nghĩ như vậy, anh ta chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này lại, sau đó đợi thời cơ trả thù Tạ Hoằng Văn mà thôi.