Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi

Chương 44: Chuyến đi chơi.





Sáng hôm sau, ngày tổ chức đi du lịch lớp.

Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng được tài xế nhà họ Tô chở tới trường. Mà vừa đến trường, Hứa Nhan Du đã thấy Tạ Hoằng Văn đứng ngay ngoài cổng.

Cô biết anh chờ cô.

Cô rất vui, liền kéo Tô Tấn Bằng đi đến bên cạnh anh nói chuyện.

Những bạn học khác thấy vậy thì cũng không còn ngạc nhiên gì nữa. Dù sao khi làm Tô Thấm Di ở lớp, Hứa Nhan Du cũng nói chuyện với Tạ Hoằng Văn không ít lần rồi. Còn trước kia đóng giả làm Tô Tấn Bằng, cô với Tạ Hoằng Văn cũng rất thân thiết.

Vì vậy, các bạn trong lớp chỉ cảm thấy thắc mắc: Tạ Hoằng Văn có điểm gì thu hút mà hai anh em nhà họ Tô đều chơi với cậu ta vậy?

Đàm Vũ Trạch nghe thấy mấy câu hỏi kiểu này thì thấy vô cùng tức tối. Lý Kha Y cũng thấy không vui, trong lòng cũng càng ngày càng không ưa Hứa Nhan Du.

Cô ta cảm thấy Hứa Nhan Du giả tạo, giống hệt như mấy nữ phụ kiêu căng trong phim, ỷ vào việc mình xinh đẹp và nhà giàu mà tỏ ra tự phụ. Hơn nữa, cô ta nghĩ Hứa Nhan Du đang trêu đùa tình cảm của Tạ Hoằng Văn, cho nên cô ta cảm thấy Hứa Nhan Du thật xấu xa.

Đến lúc lên xe buýt để đi đến điểm du lịch.

Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng ngồi cùng nhau, còn Tạ Hoằng Văn ngồi ở ghế phía sau hai người.

Hứa Nhan Du thật ra muốn ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn, nhưng nếu cô ngồi cạnh anh thì Tô Tấn Bằng phải ngồi một mình, người khác nhìn vào sẽ không hay cho lắm. Bởi dù gì bây giờ cô cũng là em gái Tô Tấn Bằng, lại bỏ Tô Tấn Bằng một mình mà ngồi cùng người bạn khác thì không ổn.

Tuy nhiên, việc này vào mắt Lý Kha Y lại là Hứa Nhan Du chê bai, không muốn ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn. Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta liền có cơ hội ngồi cạnh anh rồi!

Nghĩ như vậy, Lý Kha Y định đi đến ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn. Thế nhưng lúc này, mấy nam sinh trong lớp lại lên tiếng trêu nhau:

“Mày ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn đi! Bên cạnh cậu ấy có chỗ trống kìa!”

“Thôi! Tao nhường mày đấy! Ngồi cạnh cậu ấy đi chứ!”

“Haha! Hay bạn nữ nào đến ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn đi! Để bạn ấy ngồi một mình thì cô đơn lắm!”

Mấy nam sinh đang nói đến đây thì lại bất ngờ nhận được ánh mắt sắc lẹm của Hứa Nhan Du. Vì thế, bọn họ không còn dám ho he gì nữa.

Trong khi đó, Lý Kha Y lúc này lại chợt không dám ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn. Cô ta nghĩ nếu mình ngồi cạnh thì có phải mấy nam sinh kia sẽ lên tiếng trêu chọc, thậm chí còn gán ghép cô ta với Tạ Hoằng Văn không.

Cô ta không ghét bỏ Tạ Hoằng Văn, nhưng hoàn cảnh của Tạ Hoằng Văn luôn bị người khác chế nhạo, cho nên cô ta không dám tiếp cận anh trước mặt nhiều người. Cô ta rất sợ bị người khác chỉ trỏ, thế là cuối cùng đành phải ngậm ngùi mà ngồi chỗ khác.

Một lúc sau.

Xe buýt đã đến địa điểm du lịch.

Đầu tiên, thầy chủ nhiệm tập hợp cả lớp lại một chỗ, sau đó liền dẫn cả lớp đi tham quan khu du lịch một vòng.

Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn và Tô Tấn Bằng đi cạnh nhau trong suốt quá trình tham quan. Nhưng sau đó, vì lớp chia thành hai đội để chơi trò truy tìm báu vật nên ba người bị tách ra.

Hứa Nhan Du và Tô Tấn Bằng một đội, còn Tạ Hoằng Văn ở đội còn lại. Mà hai đội khác nhau thì phải tìm kho báu ở hai khu vực khác nhau, cho nên Tạ Hoằng Văn cực kỳ không vui.

Hứa Nhan Du lại nhớ ra trong nguyên tác, lớp cũng tổ chức chơi trò truy tìm báu vật này.

Tạ Hoằng Văn lại không muốn chơi nên chỉ lủi thủi đi trên cầu một mình. Mấy nam sinh thấy vậy thì liền tìm anh gây chuyện, sau đó đẩy anh ngã từ trên cầu xuống sông.

Anh vốn biết bơi, nhưng lúc rơi xuống nước thì chân lại đột nhiên bị chuột rút. Cho nên kết quả, anh dần dần chìm xuống sông.

Mấy nam sinh kia thấy vậy thì cũng hơi hoảng, bởi dù sao bọn họ cũng không dám gây ra án mạng. Thế là đưa đẩy nhau một hồi, bọn họ chọn ra một nam sinh để xuống sông cứu Tạ Hoằng Văn.

Nam sinh đó không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi Tạ Hoằng Văn mà chết đuối thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, sau khi cứu được Tạ Hoằng Văn lên bờ thì anh đã bất tỉnh. Bọn họ lại mặc kệ anh, bởi vì cảm thấy anh dơ nên không ai muốn chạm vào anh. Không chỉ vậy, bọn họ còn cười cợt, nói ra mấy lời chế giễu anh.

Mặc dù anh bất tỉnh, nhưng lạ là những lời họ nói, anh vẫn có thể nghe thấy được. Anh không thể mở mắt ra, nhưng những lời cay nghiệt vẫn văng vẳng bên tai anh.

Cũng vì vậy, một phần lương thiện còn sót lại trong anh đã hoàn toàn vỡ nát.

Hứa Nhan Du nhớ ra chuyện này thì liền chạy đến, dặn Tạ Hoằng Văn: “Hôm nay cậu không được đi lên cầu đâu đấy!”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, sau đó mới hỏi: “Nhưng tại sao lại không được?”

“Bởi vì nguy hiểm.” Hứa Nhan Du nói, “Cậu nhất định phải nghe tôi đấy, nhớ chưa?”

Tạ Hoằng Văn khẽ mỉm cười. “Ừm, tôi nghe lời cậu.”

Hứa Nhan Du liền hài lòng, vui vẻ nói: “Ngoan thật.”

Tạ Hoằng Văn nghe thấy chữ “ngoan” thì con tim không khỏi loạn nhịp.

Lúc này, thầy giáo lại thổi còi, đưa ra hiệu lệnh cho hai đội bắt đầu đi tìm kho báu. Hứa Nhan Du đành phải tạm biệt Tạ Hoằng Văn rồi đi cùng Tô Tấn Bằng.

Tâm trạng Tạ Hoằng Văn vì vậy mà dần dần trầm xuống.

Anh không muốn chơi trò chơi. Mà bây giờ Hứa Nhan Du đi rồi, anh lại càng ghét cay ghét đắng cái trò chơi này.

Anh lặng lẽ đi đến một nơi ít người, sau đó cô đơn mà ngồi yên một chỗ. Không ngờ rằng mới ngồi một lúc thì Lý Kha Y đã đi đến. Cô ta may mắn cùng đội với anh nên tâm trạng rất vui vẻ, bây giờ gặp anh thì liền bày khuôn mặt tươi cười mà bắt chuyện với anh: “Hoằng Văn, sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế?”

Tạ Hoằng Văn không trả lời, tay lấy điện thoại trong túi áo ra.

Lý Kha Y lại tiếp tục nói chuyện: “Sao cậu vẫn còn đeo balo vậy? Mọi người đều cất balo ở trên xe rồi đó.”

Tạ Hoằng Văn vẫn không đáp. Sở dĩ anh vẫn đeo balo là vì nếu để balo ở trên xe, người khác có thể chơi xấu mà giấu balo anh đi.

Mà không thấy anh nói gì, Lý Kha Y có hơi không vui nhưng vẫn tiếp tục: “A! Móc khóa balo của cậu trông đẹp thế! Cậu mua ở đâu vậy?”

Lý Kha Y không biết rằng móc khóa trên balo Tạ Hoằng Văn là do Hứa Nhan Du mua tặng vào lần đi công viên giải trí.

Tạ Hoằng Văn lại không ngốc, thấy Lý Kha Y cứ tiếp cận mình như vậy thì cũng nhận ra cô ta có ý với mình.

Đây không phải là vì anh quá tự tin về bản thân. Mà là lần trước ra tay cứu cô ta, cho nên cô ta có ý với anh cũng không phải chuyện quá vô lý.

Nhưng anh rất ghét cô ta, nhìn cô ta là anh đã cảm thấy chướng mắt.

Bây giờ cô ta hỏi anh mua móc khóa ở đâu ư? Anh bèn trả lời: “Bạn gái mua cho tôi, ở công viên giải trí.”

Trả lời xong anh cũng chẳng buồn liếc Lý Kha Y một cái, cho nên cũng không thấy được khuôn mặt đen như đít nồi của cô ta lúc này.

Cô ta thật sự vừa thấy khó chịu lại vừa thấy tủi thân. Anh nói bạn gái anh mua cho, cô ta đương nhiên biết bạn gái mà anh nhắc đến là ai.

Thế là cô ta liền khuyên nhủ: “Hoằng Văn, cậu nên tỉnh táo lại đi. Tớ thấy Tô Thấm Di không thực sự thích cậu đâu. Cậu bảo cậu ta là bạn gái cậu, nhưng trong lớp này đâu có ai biết chuyện cậu và cậu ta hẹn hò đâu. Cậu ta rõ ràng là chê bai cậu nên mới giấu giếm chuyện hẹn hò, cậu ta chỉ đang chơi đùa tình cảm của cậu thôi.”

“Im miệng!” Tạ Hoằng Văn cắt lời Lý Kha Y, sau đó gằn giọng: “Cút đi!”

Lý Kha Y nghe thấy vậy thì hai mắt liền đỏ hoe, trong lòng vô cùng ấm ức. “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Tớ…” Nói đến đây, Lý Kha Y bỗng nhận được ánh mắt lạnh đến thấu xương từ Tạ Hoằng Văn.

Cô ta bị dọa cho nghẹn họng, liền mếu máo rồi quay người rời đi.

Tạ Hoằng Văn lúc này siết chặt bàn tay, cố kìm nén cái cảm xúc muốn cho Lý Kha Y biến mất khỏi cõi đời này.

Sau đó anh liền đứng dậy, muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để bình tâm lại.

Cứ đi cứ đi, thế rồi anh lại đi đến gần chiếc cầu gỗ. Hứa Nhan Du đã dặn anh không được đi lên cầu, vì vậy anh chỉ ngồi nghỉ ở dưới gốc cây gần chiếc cầu đó thôi.

Chỉ là không ngờ rằng mới ngồi nghỉ một lúc, ba tên nam sinh cùng lớp đi ngang qua đã nhìn thấy anh nên liền đến kiếm chuyện.

“Mày ngồi đây làm gì thế Tạ Hoằng Văn? Trông cô đơn nhỉ, có muốn cùng chúng tao chơi không? Ahaha!”

“Chơi trò chủ nhân và con chó! Bọn tao làm chủ, mày làm chó, có được không nào?”

“Haha… Bình thường mày thích làm con chó cho Tô Tấn Bằng và Tô Thấm Di. Bây giờ trở thành con chó của bọn tao, chắc mày cũng sẽ thích lắm cho mà xem.”

Ba nam sinh nói đến đây thì liền nhìn nhau mà cười ha hả.

Tạ Hoằng Văn nheo mắt lại, sau đó liền cười một nụ cười khó hiểu rồi đứng dậy.

“Được. Tao chơi với chúng mày.”