Nhân Vật Phụ

Chương 47: C47



Chuyện thứ 47

Hoàng Minh Nam nhìn xuống tôi, nụ cười quái dị vẫn không rời khỏi miệng hắn.

Hắn ta định làm gì cơ chứ!

Tôi chưa kịp định thần cái gì thì Hoàng Minh Nam đã lại cúi dần xuống.

Không lẽ định…nữa hả? Đã thở lại bình thường được đâu cơ chứ! Hắn ta lấy sức đâu ra mà lắm vậy???

Tôi đưa hai cánh tay lên bắt chéo ngang miệng, cố gắng tránh cái mặt của hắn ta. Không phải cứ tùy tiện muốn sao cũng được là được! Kể cả cuối cùng có bị hắn ta kéo tay ra cũng được. Tôi nhất định không chịu nhường đâu!

Cơ bắp trên tay tôi cứng đờ lại, chờ tời cái lúc tay Hoàng Minh Nam vươn tới gỡ tung ra. Tôi hé mắt nhìn Hoàng Minh Nam, tại sao hắn ta vẫn còn cười được?

“Làm vậy là có ý mời tôi phải không Linh Lan?” hắn ta nói vẻ mãn nguyện tràn đầy.

Gì mà mời? Không phải tôi đang bắt chéo hai tay để hắn ta không hôn được hay sao? Đầu Hoàng Minh Nam bị ấm hay có vấn đề gì không?

Chưa kịp nghĩ ra thêm cái khả năng nào để hắn ta nói nữa thì Hoàng Minh Nam đã đưa tay tới. Ngay lập tức, tôi nhận ra hắn ta định làm cái gì.

Nhưng quá muộn.

“Khô…Phụt! Ha ha ha… “


Tôi co người lại vì cười, Hoàng Minh Nam vẫn chẳng thèm để ý, tiếp tục cù bên người tôi.

 “Dừng…hahaha…dừng lại!..hahahaha” tôi cố đẩy tay Hoàng Minh Nam ra nhưng không được, hắn ta vẫn tiếp tục cù tôi, miệng cười đầy gian xảo.

Không thở được mất! Đau bụng quá!

“Hoàng Minh Nam..haha.. dừng lại…” tôi cố hớp hơi, nói xen vào mấy tràng cười không kiểm soát được.

“Nói cậu sẽ làm theo yêu cầu của tôi đi!” hắn ta nắm cổ tay tôi, mặt vẫn giữ cái nụ cười chết tiệt kia.

“Không!” tôi thở dốc nhìn hắn, đau bụng quá.

“Thế à?” Hoàng Minh Nam lại tiếp tục đưa mấy ngón tay tới, cù vào người tôi.

“Không… hahaha!”

“Tôi có thể làm thế này cả ngày, Linh Lan. Chịu thua đi!” Mấy ngón tay của Hoàng Minh Nam di chuyển mạnh hơn nữa trên người tôi. Chết mất.

“Không đời nào!”Tôi gào lên, cố ngồi dậy nhưng lại bị Hoàng Minh Nạm chặn lại. Đáng lẽ mình phải tức điên rồ dại lên mới đúng chứ!!!  
1

Như thể lỡ hít phải  N­2O rồi cười lăn lộn chảy cả nước mắt không kiểm soát được và quên hết sạch các thứ xung quanh ấy!

Hoàng Minh Nam thì có rõ ràng là đang cực kỳ thỏa mãn, nhìn cái hớn hở của hắn ta xem, trông bực muốn chết đi  được! Khốn nạn.

Đến một cái lúc nào đó, tôi không cười nổi nữa và có cảm giác ruột mình đã cuộn xoắn lộn tùng phèo lên bên trong bụng, không còn cách nào khác là phải đầu hàng.

“Đ…Đượ…Được rồi!” tôi ho sù sụ, cố phun ra mấy từ cụt lủn.

Miệng Hoàng Minh Nam lập tức cong véo lên tới cái độ mà tôi nghĩ là nó chắc chả dãn ra thêm được milimét nào nữa, hắn dừng tay, nói vui vẻ.

“Gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào?” Hoàng Minh Nam cúi xuống nhìn tôi.

“T...” tôi thở dốc, không nhìn hắn.

“Ừ?”

“Tôi không…” tôi không muốn nói! Tôi không đời nào chịu nhường hắn ta đâu, dùng trò đó để bắt tôi phải đồng ý. Hèn hạ. Hôm nọ hét vào mặt hắn ta như thế là đáng lắm!

“Không gì cơ?” Hoàng Minh Nam lại làm cái nhíu mày một bên nhìn tôi, lần này có thêm cái nụ cười nửa miệng trông muốn tát.” Không làm hả?”


“Tôi sẽ…”tôi lẩm bẩm. Thấy mặt mình nóng lên.

Chết tiệt.

Tại sao lại thành ra như thế này cơ chứ! Arghhh!!!

“Sẽ làm gì?” Hoàng Minh Nam đưa tay ra kéo mặt tôi xoay lại nhìn vào mắt hắn. Lại thấy tim đập mạnh hơn nữa.

Cái quái gì đang xảy ra với mình chứ!

Hoàng Minh Nam cúi xuống gần hơn.” Nào, nói đi, Linh Lan. Cậu sẽ làm gì?”

Khốn nạn. Trong người cục tức ngày một rõ hơn.

Tôi nhắm tịt mắt lại nói một lèo.” Tôisẽlàmtheoyêucầucủacậu.”

Tức thì, Hoàng Minh Nam toét miệng cười thỏa mãn. Tôi chỉ muốn vớ đại một viên sỏi phía sau mà đập vào mặt hắn cho bõ tức.

Thế này gọi là áp bức! Áp bức!

Hắn ta ngồi dậy, vẫn ngoác miệng cười nhìn tôi.

Khốn nạn.

Tôi đứng dậy, phủi quần áo, định bỏ đi trước khi hắn ta quyết định làm thêm trò bẽ mặt nào nữa. Bước được một bước thì Hoàng Minh Nam đã gọi giật lại.

“Đã nói yêu cầu đâu mà định bỏ đi thế hả?”


Biết là chẳng còn tí sức nào trong người mà chạy nữa, thế nên tôi quay lại nhìn hắn ta.

Chắc chắn hắn sẽ không để tôi yên.

Hoàng Minh Nam vẫn ngồi yên trên nền đất, nhìn tôi nói. “Mấy hôm Tết đi chơi với tôi.”

Biết ngay mà!

Cứ tưởng tượng cái viễn cảnh quái đản là tôi(vai bà cô già hay lảm nhảm) với Hoàng Minh Nam(vai nữ tung tẩy đáng yêu hay làm trò trẻ con) đi khắp cái Hà Nội vắng tanh như thị trấn ma xem. Chắc chắn sẽ làm trò gì đó mà tôi phải tới 10 đời  nữa mới hết bẽ mặt.

Có hai khả năng sau đó.

Một là tôi hộc máu chết vì cái sự hường phấn quá trớn của hắn ta, hai là tôi giết hắn ta trước rồi vượt biên sang Lào trong đêm.

Kiểu gì cũng chết.

“Không, tôi phải lên ông bà, nhiều việc lắm.” tôi đáp nhạt. Lí do nghe cực kỳ hợp lí, Hoàng Minh Nam không thể bắt bẻ vớ vẩn được.

“Thì hôm sau.”

“Lên cô bác.” Tôi đáp bừa.

“Mấy hôm sau nữa, khoảng mùng 4, mùng 5? ” Hắn ta vẫn không chịu bỏ cuộc.