Nhân Vật Phụ

Chương 9: C9



Chuyện thứ 9

Hoàng Minh Nam gào lên với tất cả niềm kiêu hãnh mà hắn có được, và vẫy tôi liên hồi.

Tôi cắm đầu chạy thoát thân. Không thể trong cùng một ngày bị hắn bắt kịp hai lần được, không thể được!!! Cầu trời cho hắn đá bóng mệt rồi không đuổi theo tôi nữa!

 Lạy trời, xin đừng để nó bắt được con một lần nữa, con xin hứa sẽ không nhìn đểu tay sao đỏ nữa, con hứa sẽ ăn rau và bất cứ cái gì bố con bỏ vào bát của con bữa  tối nay, xin đừng để nó bắt được con, xin Người đừ……

Hự!

Cặp tôi bị túm mạnh từ phía sau, tôi loạng choạng ngã ngửa ra đất, may có cái cặp đỡ ở dưới. Tôi ngước lên nhìn trời, có mấy lọn mây trắng đang lười biếng trôi như thể trêu ngươi trước mặt.

“Chào bạn tốt, làm gì mà vội thế?”  Cái mặt chết tiệt của Hoàng Minh Nam thò vào, khung cảnh trời xanh và nắng vàng tan biến trước mắt tôi. Hắn ta đang đứng từ trên nhìn xuống, giống như lần trước tôi bị ngã, khốn nạn!


“Thoát khỏi cậu! Đồ thần kinh, cậu kéo ngã tôi!”

Tôi với với không khí, cố gắng ngồi dậy, thật là mất mặt, may mà ngã trên đám cỏ nhựa trên sân bóng chứ không phải sân bê tông. Hoàng Minh Nam nhìn tôi cười sung sướng, nhất định lúc đứng lên tôi sẽ lên gối vào giữa hai chân hắn, tức chết mất!  Chưa kịp suy nghĩ thêm một cách nào độc ác hơn để hành hạ hắn sau khi đứng lên được thì Hoàng Minh Nam đã kéo tay tôi lên.

“Nhìn bạn khó chịu quá, tôi không giúp không được.” Hắn ta buông một câu chớt nhả, nghe rõ vẻ hài lòng. Tôi lầm bầm chửi rủa nhưng không để cho hắn nghe thấy.

“Woa, Minh Nam à, mục tiêu mới đây hả?” Tôi nghe thấy mấy thằng con trai trong đội bóng đá gọi từ xa. Cái gì mà mục tiêu? Tôi chưa kịp phản ứng gì đã nghe hắn ta hét lại.

“Bậy nào, bạn tốt của tao đấy!!!” hắn ta vừa hét vừa nhìn tôi ra vẻ tự hào. Tôi thở hắt ra, nhìn lên khán đài thấy có một rừng tên và đạn sẵn sàng xả xuống bất cứ lúc nào từ lũ con gái lớp 10 ở trên kia. Xong đời, bây giờ không chỉ có mỗi Hoàng Minh Nam mà tất cả con gái khối 10 sẽ toàn tâm toàn ý phá hỏng cuộc sống của tôi trong nay mai.

Kể từ đấy, không ngày nào là Linh Lan tội nghiệp không bị hành hạ bởi lũ con gái lắm chuyện rỗi hơi kia và sống khốn khổ đến hết đời. Hết chuyện.

-

Thật ra đấy chỉ là cái kết đen tối mà tôi tự tưởng tượng ra trong đầu cái khoảnh khắc tôi nhận tới hàng chục ánh nhìn hình viên đạn từ trên khán đài và dọc rìa sân bóng bắn tới.  Lũ bạn bóng đá của Hoàng Minh Nam tiến tới gần săm soi tôi, tôi đã kịp vuốt cho cái nùi tóc trên đầu bớt rối nhưng vẫn để nó che mặt mình đi. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù trước khi phải gật đầu chào lấy lệ từng đứa một trong đội bóng đá.  Có mấy cô nhóc lớp 10 từ trên hét xuống.

“Người yêu anh Minh Nam hả?”

Thật sự, mấy cô đó bị nặng tai hay sao mà còn cố hỏi chứ? Cái giọng ông ổng của thằng Minh Nam không ma nào không nghe được, tôi đến phát khùng vì cô ta mất.

Hoàng Minh Nam nháy mắt với tôi rồi đi lên chỗ mấy đứa con gái lớp 10, tôi nghe hắn nói thoang thoáng là không phải này nọ, vừa nó vừa thổ ra mấy câu khen nịnh các em lớp 10 chu đáo này nọ, đứng cổ vũ cho anh này nọ, ít ra hắn cũng không gây thêm hiểu lầm cho mấy em fan cuồng ấy, không chỉ ngày mai thôi là tôi sẽ còn một tí xíu di thể đủ nhét vào hộp bút để chuyển về cho gia đình xác nhận và mai táng.


Tôi đứng đấy khoảng 5’, chờ cho hắn ta không để ý rồi chuồn ra nhà xe, hôm nay về sớm. Nhà xe hôm nay vắng sớm quá ta, tôi nhìn ngó khắp nơi, không có xe của Kendo. Lần trước gặp tôi đã có cơ hội nhìn nó đàng hoàng và nhớ cả biển số xe. Nghe như kiểu con gái lập dị đi theo dõi người trong mộng ấy. Tôi rút cái chìa khóa ra, tiến tới cái xe của mình, nhìn qua ngó lại rồi dắt xe ra. Chắc cậu ta không đến. Tôi nhấn ga, bây giờ mới có 4h, hay là đi lượn lờ một tẹo, ở chỗ gần nhà có hiệu sách mới mở.

-

Tôi một tay cầm quyển truyện tranh mới mua, một tay cầm cốc cà phê vừa đi dọc con phố vừa đọc truyện, thi thoảng lại cười khùng khục. Tôi đi vào cái công viên ở gần hiệu sách, ở đó có cái hồ cũng mát lắm. Chọn một băng ghế đá trống chỗ vườn cỏ gần hồ, tôi ngồi xuống, mắt vẫn dán vào quyển truyện.

Quanh hồ có khá nhiều người đang tập thể dục và tất nhiên, mấy đứa nhóc nghịch hơn quỷ sứ. Tôi chỉ liếc xung quanh vài cái rồi lại cúi xuống chăm chú đọc quyển truyện của mình và cười nắc nẻ. Lâu lắm rồi mới có thời gian ngồi nghiền truyện thế này thật thoải mái. Tôi đang cân nhắc chuyện sẽ đem giấy ra đây ngồi vẽ chứ không ở lại trường như mọi khi nữa, bây giờ ở đấy không còn chốn nào an toàn tuyệt đối nữa, chẳng mấy chốc mà tôi sẽ bị Hoàng Minh Nam làm cho xây xát đầy mình và vỡ tim vì hốt hoảng với cái trò đuổi bắt của hắn. Chừng nào hắn mới chịu tha cho tôi đây, bạn tốt thì bạn tốt chứ…haizzz….

 Tôi cho cả hai chân lên ghế đá thật thoải mái, thêm nữa là vì tôi không muốn ai ngồi cái ghế này nữa, một mình tôi là đủ rồi. Tôi thích thế hơn, đang đọc truyện hay mà cười rú lên thì người bên cạnh không nghĩ mình điên chắc cũng phải nghĩ đầu óc mình có vấn đề. Đến tôi còn nghĩ thế khi thấy mấy đứa bạn đọc truyện, tuy tôi cũng biết truyện nó hay thế nào. Nói chung, không thể trách được. Đời là thế mà.

 Gió mát và trời trong, hơi hơi chút nắng cuối ngày thật dễ chịu. Giá hôm nào cũng được thế này có phải tốt hơn bao nhiêu không. Tôi nhấp một ngụm cà phê nữa rồi chép miệng và dựa thoải mái vào tay ghế. Thế này mới là sống chứ!

Không biết giờ này Kendo đang làm gì nhỉ? Đang tán tỉnh với cô bạn gái có cái giọng choe chóe của cậu ta sao? Tôi nhếch mép, ai quan tâm chứ, chính cậu ta nói là “Chúng ta không quen nhau” mà, muốn vậy sẽ được vậy, tôi cũng chả cần. Hai người họ cũng hợp nhau lắm, một người nói liên hồi nhưng chả nói được câu nào ra hồn, lại còn dạn dĩ quá mức, một người kín miệng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.Tôi lật trang truyện, nhưng mà không hiểu hôm nọ cậu ta đang nói dở cái gì nhỉ, “không được” gì nhỉ?  Tôi tự lẩm bẩm, tay vẫn lật truyện đều đều, có phần hơi xao lãng.  Lần nào gặp cậu ta tôi cũng thấy cậu ta đeo cái bao kiếm gỗ bằng vải hoa văn xanh nhưng chưa lần nào thấy cậu ra tập cả, mà theo như lời cô gái kia nói thì chắc cậu ta giỏi ghê gớm lắm. Chắc phải  lựa hôm nào ngày lành tháng tốt trèo lên lan can tầng 2 cạnh sân bóng rổ trong nhà rồi đạp một trong số mấy cái cửa sổ lỏng lẻo dẫn vào nhà thi đấu mà vào. Tôi thấy đầy đứa con gái mê mấy anh trường ngoài tập kiếm đạo ở trường tôi hay chui vào nhìn trộm theo cách đó nên cũng muốn thử, tất nhiên phải kín đáo một tí. Mà có khi Kendo cũng có mấy em trường tôi tăm tia ấy chứ! Ngoại hình như vậy không có ai thích thì chắc chắn cậu ta có vấn đề.

Có tiếng bước chân ai đấy lại gần, trên mặt cỏ trước mặt tôi xuất hiện một đôi giầy thể thao trắng có mấy đường viền đen trông như của nam đang tiến tới. Muốn ngồi đây hay sao, không thấy chân tôi đang để thế này à? Tôi ngẩng đầu lên, định lườm cho kẻ phá rối một cái.


What the ****…

 

Cao trào!!!!! Đó là ai vậy, nam hay nữ, phải chăng là Hoàng Minh Nam hay là một ai  khác không ngờ đến?

______________________________

Vote cho tôi nếu bạn thấy nó đủ hay xD!

Cám ơn bạn đã theo NVP tới tận chuyện thứ 9. Ban đầu tôi không nghĩ là mình sẽ kéo dài được nó tới thế này, chắc chỉ được dài hơn “Đối địch” một chút rồi quẳng đấy,cuối cùng lại quyết định là đến đâu thì đến.

Tôi đang nghĩ là Kendo sẽ hơi  điên một chút, có nên không nhỉ?