Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 22: 22




Vũ Tuyết Lam không quan tâm, nàng đưa tay lên nắm lại tay Võ Phong: “Từ nay, chúng ta làm tỷ đệ tốt nhé!”
Võ Phong cười vui muốn toạc cả mồm, đầu liên tục gật chẳng nói nổi thành lời.
“Thì tỷ đệ tốt đúng rồi, nàng là chị dâu của nó mà.” Giọng lẩm bẩm nhỏ của Võ Thần.
“Huynh nói gì thế?” Võ Phong hỏi.
“Nói gì? Đâu, ta có nói gì đâu.

Chúng ta lên đường thôi.”
“Huynh có thể cho ta xem bản đồ không?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Tất nhiên rồi, nàng muốn gì đều được cả.” Võ Thần lấy vội tấm bản đồ đưa cho Vũ Tuyết Lam, cả ba người cùng nhau xem.

Vũ Tuyết Lam nói tiếp: “Chúng ta chuẩn bị qua một khu rừng, con đường này ta có từng nghe nói là trong rừng có sương độc đấy, chúng ta phải cẩn thận.”
“Nàng cứ yêu tâm đi, có Võ Phong chuyên gia giải độc đây, còn có ta bảo vệ nàng nữa.

Chỉ có nàng mới làm ta trúng độc tình thôi chớ sương độc nào cũng chẳng là gì với ta.”
“Ta chỉ nói trước để đề phòng, dù tài giỏi tới đâu cũng khó mà thoát khỏi sương độc, ta nhớ không nhầm thì chúng chỉ xuất hiện vào ban ngày thôi, vào chiều tối chúng sẽ tan.”

“Cái này hơi quái dị nha, đệ đọc sách thì thường thấy sương sẽ bị tan vào ban ngày, còn chỗ này sao lại ban đêm.

Tỷ có nhầm không thế?”
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng như thế, giờ đến đó còn lâu chúng ta hỏi thăm thêm.”
Võ Thần hắn cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt Vũ Tuyết Lam trong lúc nàng nói chuyện nghiêm túc, hắn chả thèm quan tâm tới lời nói của nàng.
Vũ Tuyết Lam nhìn qua chạm ánh mắt hắn, hắn nháy nháy, chớp chớp như muốn thu hút nàng, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa, Vũ Tuyết Lam hỏi: “Võ Thần, mắt huynh bị sao thế, có cần để Võ Phong xem giúp không?”
“Ta không sao, có hạt cát bay vào mắt thôi.” Vũ Tuyết Lam lại gần đưa tay lên banh mắt hắn ra: “Đâu để ta xem thử, có những việc nhỏ coi nhẹ lại thành chuyện to đấy.”
Vũ Tuyết Lam đang xem thì: “Nàng có thấy trong mắt ta có gì không?”
“Chưa, ta chưa thấy gì?”
“Trong mắt ta chẳng có gì ngoài nàng cả.” Hắn nở nụ cười cố làm nàng vui.

Vũ Tuyết Lam quay người đi, giọng nàng bình thản: “Để ta lên phía trước xem có chỗ nào mát mẻ để nghỉ trưa không?” Nàng đi lên phía trước để lại hắn và Võ Phong.
“Đệ thấy huynh chẳng ra sao cả, suốt ngày chọc ghẹo cô nương nhà người ta.”
“Đệ thì biết cái gì, chỉ cần cái chớp mắt của ta cũng kiến nàng ấy đổ gục rồi, ta tin là trong lòng nàng ấy giờ đang rạo rực vì ta.”
“Bệnh ảo tưởng của huynh ngày một nặng hơn rồi.” Võ Phong lắc đầu bỏ lên phía trước cùng Vũ Tuyết Lam.
“Đợi ta, hai người định bỏ ta sao?” Võ Thần chạy theo đưa cánh tay với về phía trước như muốn được sự quan tâm của hai người kia, đợi Võ Thần lại gần, Vũ Tuyết Lam nói: “Chúng ta lại chỗ cây đằng kia nghỉ ngơi đi, giờ là giữa trưa cũng không nên đi.”
“Được, nghe tỷ.” Võ Phong cùng Vũ Tuyết Lam điến chỗ cây không quan tâm đến Võ Thần.

Hắn hét lên: “Hai người xem ta là vô hình đấy hả? Phong, đệ có còn là đệ của ta không? Tuyết Lam nàng có còn là nương tử của ta không?” Gào thét hắn cũng chẳng nghe được câu trả lời nào.
Vũ Tuyết Lam đang uống nước thì Võ Thần nhìn sang, hắn lại nháy mắt lia lịa, nhận thấy khuôn mặt cứng đơ của Vũ Tuyết Lam, hắn nghĩ: “Nàng là đang say mê ta chứ gì, ta biết mà, đôi mắt này, nụ cười này làm sao nàng cưỡng lại.”
Hắn đang chìm trong suy nghĩ ảo tưởng thì bị Võ Phong làm giật mình: “Ca ca, mắt huynh bị sao vậy? Có cần đệ xem cho không?” Võ Phong đưa mặt lại sát để quan sát.

Hắn lấy tay mình dạt đầu Võ Phong sang một bên: “Có đệ mới sao á, đừng phá đám ta, đi chỗ khác đi.”
Đẩy đầu Võ Phong đi ánh mắt hắn vẫn hướng về Vũ Tuyết Lam, hắn chẳng biết giữ chút thể diện nào, nhìn Vũ Tuyết Lam như muốn ăn nàng ngay lúc này.

Nhìn đã rồi không thấy có biểu hiện gì hắn tiến sát bên nàng: “Tuyết Lam à, nàng có thấy nóng không?”
“Ta thấy bình thường, như này ta thấy khá là mát mẻ ấy chứ.”
“Còn ta thì đang nóng đây.”

“Huynh có bệnh trong người sao? Ta thiệt là nhìn không ra đấy.”
“Chính nàng đang thiêu đốt ta đấy.”
“Ca ca, xin tha cho cái lỗ tai của đệ, nó sắp chảy mủ vì những lời chảy nước đó của huynh rồi.”
“Đệ đúng là kẻ chuyên phá đám.”
“Ta cũng thấy Võ Phong nói đúng, huynh hình như hơi lố rồi, ta nhịn nãy giờ chứ cũng muốn nôn rồi.” Vũ Tuyết Lam nói.
Võ Thần cảm thấy hụt hẫng vì chẳng ai về đội mình, cầm bình nước lên hắn uống một hơi rồi đứng dậy: “Để ta đi quanh đây xem có con suối nào không, hai người ngồi đây đợi ta.”
Cầm bình nước đi, tâm trạng hắn không ổn lắm: “Mình phải làm gì với Tuyết Lam đây chứ, nàng ấy có phải là cô nương không vậy, sao chả thấy chút biểu cảm nào trong lời nói, hành động lẫn gương mặt thế, nàng ấy có khi nào là tượng đá không? Mình nản gì chứ, mới gặp chưa bao lâu mà, ngày tháng còn dài mình không sợ không có được nàng ấy.” Đang suy nghĩ thì hắn nhìn thấy con suối nhỏ, chạy đến hắn lấy đầy nước vào bình, nhìn thấy bông hoa màu trắng thật xinh đẹp bên bờ suối: “Hái cho nàng ấy chắc là nàng ấy sẽ vui.”
Hái hoa xong hắn thanh thản về, đến chỗ Võ Phong hắn đưa bình nước: “Ta lấy đầy nước rồi, đệ cất đi.” Bước sang chỗ Vũ Tuyết Lam: “Còn bông hoa này tặng nàng, nó đẹp giống như nàng vậy.”
Vũ Tuyết Lam có chút dao động trong ánh mắt khi nhìn bông hoa kia, đưa ta lên nàng cầm: “Cảm ơn huynh, nó rất đẹp.”
“Nàng thích không?”
“Ta rất thích, nhưng ta thích ngắm hoa khi chúng còn trên cây hơn là hái, vì chút nữa nó sẽ héo úa rồi.

Dù sao cũng cảm hơn huynh rất nhiều.”
“Vậy lần sau sẽ dẫn nàng đi ngắm.” Hắn lại ngồi sát chỗ Vũ Tuyết Lam, lớn tiếng hắn la lên: “Hình như ta bị say nắng rồi, cho ta tựa lưng một tí.” Vừa nói hắn cố ý ngã vào người Vũ Tuyết Lam nhưng nàng nhanh chóng đứng dậy thế là hắn ngã ra đất.

Nàng dấu nụ cười mỉm của mình.
Ngồi dậy hắn nhìn nàng với ánh mắt tỏ ra đáng thương: “Nàng đối với ta thật tàn nhẫn, chẳng bằng một bông hoa dại sao?”
“Huynh còn tự đem mình so sánh với hoa sao, đúng là chẳng biết xấu hổ.” Võ Phong nói.
“Bộ đệ thấy ta đẹp hơn hoa hả?”
“Huynh đẹp hơn hoa? Nếu là một bông hoa mục nát và bốc mùi thì được.”

“Đệ sao lúc nào cũng chống đối ta thế nhỉ?”
“Thôi hai huynh đệ đừng trêu nhau nữa, chúng ta lên đường kịp tìm chỗ nghỉ không thì đêm nay lại phải ngủ ngoài trời đấy.”
Cả ba người đi thêm 2 giờ nữa thì thấy một căn nhà gỗ bỏ hoang, trời đã tối, có tiếng sấm nhỏ, Võ Thần nói: “Chúng ta, nghỉ ở ngôi nhà kia được không? Trông có vẻ là nhà hoang.”
“Xem chừng thì trời sắp mưa rồi, chúng ta nên nghỉ lại.” Vũ Tuyết Lam nói.
Bước đến gần Võ Phong đưa tay mở cánh cửa, chỉ vừa đụng vào nó đã ngã sập vào trong nhà, khiến cả ba người có chút giật mình.

Võ Thần cố lợi dụng cơ hội nắm lấy tay Vũ Tuyết Lam.
“Huynh bỏ tay ta ra đi, làm gì thế, chỉ là cái cửa sập thôi, huynh đừng có diễn kịch.”
“Ta sợ thật mà.”
Võ Phong lấy trong tay nải cây nến nhỏ thắp lên, vừa quan sát trong nhà cậu vừa nói: “Ta có nghe huynh luôn mồm nói trời không sợ đất không sợ kia mà, đúng là huynh nên suy nghĩ lại cách chọn tình huống của mình đi, quá lộ liễu chẳng thành công được đâu.”
“Ta không muốn nói chuyện với kẻ phá đám.” Võ Thần lại rờ lên chiếc bàn cũ kỹ, bụi bám đầy, hắn nói: “Nhìn căn nhà này chắc bỏ hoang cũng được một năm rồi quá.”
“Chỉ cần lau dọn tí là ngủ được thôi.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Nhưng chúng ta không có nước.” Võ Thần dứt lời một cơn mưa như trút nước, sấm chớp liên hồi.
Vũ Tuyết Lam bình tĩnh: “Giờ thì có nước rồi.”.