Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 173: Người quen cũ



Vụt!!

"Đuổi theo!"

Bạch Mặc lập tức chạy theo giọt máu hóa long loại đang chạy đi kia.

Cốc Mẫn Nguyệt bám sát.

Hai người xuyên qua rừng rậm, chạy thẳng vào trung tâm Huyền Dữ sâm lâm.

Họ không ngờ tiểu chuột lại ở tận bên trong. Hai người cũng không quan tâm đây là địa bàn của yêu thú nào, cứ thế xông thẳng tới. Yêu thú gần đó cảm thấy khí tức thượng vị giả của họ cũng không dám hó hé tiếng nào.

Vụt!!

Âm thanh vật thể xé gió lao đi. Chẳng mấy chốc hai người đã chạy vào địa phận của yêu thú cao giai.

Huyết long như một mũi tên, không ngừng lao vút đi.

Khi nó lao vào lãnh địa của Thái Viên, hắn cũng giật mình tỉnh lại.

Huyết long xẹt một đường, đâm thẳng vào màn chắn mà Bạch Cửu dựng ra xung quanh mình, biến mất trong bụng nó. Tiểu chuột bị nó làm cho giật cả mình, vội vàng kiểm tra ấu long. Nhưng lạ là nó không tìm thấy con huyết long nào, mà ấu long cũng rất an ổn dán lên yêu đan của nó hô hô ngủ.

Vút vút!!

Hai người Bạch Mặc cũng đã đuổi đến nơi. Nhưng lạ là họ không hề nhìn thấy tiểu chuột.

"Các người là ai?"

Âm thanh của Thái Viên chấn động mặt hồ, cũng nhắc nhở Bạch Cửu đang bận rộn tìm huyết long. Nó vội vàng nhảy vọt lên không trung rồi mới quay đầu nhìn về phía người mới đến.

Hai người Bạch Mặc cũng không quan tâm hắn, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

"Tiểu Cửu?"

Cốc Mẫn Nguyệt đối với khoảng không gọi một tiếng.

Bạch Cửu lúc này cũng nhìn thấy họ. Nó mừng rỡ mà phất tay, thân mình nhỏ nhắn xuất hiện giữa không trung, lập tức nhào đến chỗ Cốc Mẫn Nguyệt.

"Chít chít!"

Tiểu chuột vui vẻ bám lên mặt bà, dụi dụi không ngừng.

Cốc Mẫn Nguyệt cũng vui lắm, đưa tay đỡ nó.



"Ta còn đang lo ngươi bị đám ngụy long ở đây ăn hiếp. Xem ra ta đã lo xa."

Bạch Mặc cười nói.

"Có! Có một con trùng xấu xa đến đây."

Bạch Cửu biến về, bĩu môi nói.

"Trùng?"

Cốc Mẫn Nguyệt lạnh mặt hỏi lại. Là con trùng nào đánh chủ ý lên người bảo bối của họ?

"Là Huyền Thường, Yêu Vương cấp hai sơ kỳ, nguyên hình là giao long."

Thái Viên giải đáp thắc mắc cho bà.

"Đúng là một con trùng. Nên cho hắn biết, là trùng thì nên an phận mà nằm dưới đất, bớt có ý nghĩ muốn biến thành long đi."

Bạch Mặc nói xong thì người cũng biến mất.

"Công công* chạy đi đâu vậy?"

*Ông nội. Cách xưng hô thân mật.1

Tiểu chuột ngốc manh hỏi.

"Đi đòi lại công đạo cho ngươi."

Cốc Mẫn Nguyệt cười cười.

"Mà sao ngươi có thể che giấu được khí tức của ấu long?

Bà khó hiểu nhìn nó.

"Ta dùng cái kết giới kia bao nó lại."

Tiểu chuột đắc ý nói.

"Tốt dùng như vậy?"

Cốc Mẫn Nguyệt kinh ngạc.

"Thái Viên, ta phải đi rồi. Đa tạ ngươi đã cho ta ở nhờ."

Tiểu chuột quay qua nói với Thái Viên.

"Ta chỉ trả lại ân tình cho ngài thôi."

Thái Viên lắc đầu.

Mấy người họ chờ cũng chẳng lâu đã thấy Bạch Mặc trở lại.

Khiến đám người không ngờ chính là, ông vậy mà giết luôn Huyền Thương...

"Cho ngươi. Có nó, ngươi sẽ sớm đột phá cấp mười."

Bạch Mặc ném viên yêu đan cho Thái Viên.

Hắn cầm viên yêu đan trong tay mà có chút giữ không được vẻ mặt. Một Yêu Vương... Cứ như vậy không có rồi... Đã nghe long tộc cực kỳ bao che khuyết điểm, không ngờ lại bá đạo như vậy.

"Đi thôi."

Bạch Mặc quay qua nói với Cốc Mẫn Nguyệt và Bạch Cửu.

Bạch Cửu biến trở về, bám lên áo bà, để bà mang đi.



Thái Viên nhìn ba người đi mất, thật lâu cũng không động đậy. Tiểu cự viên mất bạn, bám ở bên chân hắn ô ô kêu.

Thái Viên bế nó lên an ủi. Hắn kêu nó chăm chỉ tu luyện, có vậy sau này mới mong gặp được tiểu long. Tiểu cự viên bị phụ thân nó lừa bán, từ đó vùi đầu vào tu luyện. Nhưng nó cũng không có được nhìn thấy tiểu long, hại nó thương tâm thật lâu.1

...

Bạch Cửu kêu hai người ghé qua Đan thành, nó muốn mua dược liệu.

Họ vừa vào Đan thành đã nhìn thấy thông cáo thật to trên cổng thành. Phía trên họa chính là hình dạng của kẻ Bạch Mặc hai người nhìn thấy lần đó. Họ không nghĩ đám tông môn lại làm ra cái trò này, có chút nói không nên lời nhìn nhau. Chẳng lẽ làm vậy là có thể ngăn được bước chân của kẻ đó?

Người này... Nhìn quen quá.

Bỗng nhiên họ nghe tiểu chuột ngờ vực nói.

"Ngươi đã từng thấy?"

Cốc Mẫn Nguyệt hỏi nó.

Cái tay kia ta có ấn tượng rất sâu sắc, cũng không biết có phải là hắn không?

Bạch Cửu đã nhớ ra, nhưng không chắc chắn lắm.

Nó kể cho hai người nghe chuyện lần đó, lúc đó đến Đan thành tham gia đại hội luyện đan gặp được Mâu Mân.

Bạch phu thê hai người nhìn nhau.

Lần đó Nhiếp Minh đại sư đã đuổi theo hắn. Có lẽ lão sẽ nhớ ra đi.

Bạch Cửu nghẹo đầu nói. Nhưng kẻ này có lai lịch gì, đến cả Bạch Dữ còn rất nghi ngờ. Họ còn suy đoán rằng, hắn là thành quả của sự kết hợp thất bại giữa người và thú.1

Ba người không thể tìm đến ngọn nguồn, cũng thôi không nghĩ nữa, cất bước đi vào Đan thành.

Khi họ đi vào hiệp hội luyện đan sư thì nhìn thấy một bức họa thật lớn.

Bạch Cửu khi nhìn đến nó thì rất kinh ngạc, đôi mắt đậu đen trợn to lên, bất ngờ vô cùng.

"Đây là... Ngươi đi?"

Cốc Mẫn Nguyệt quái lạ nhìn nó hỏi.

Nhìn rất giống ta nha...

Tiểu chuột nghẹo đầu đáng yêu nói.

Bạch phu thê hai người nhìn nhau, trong mắt là ý cười.

"Đây là Bạch đại sư a... Cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy ngài rồi."

Lúc này có một thiếu niên niên kỷ khá nhỏ chạy đến, đôi mắt sùng bái nhìn bức họa của Bạch Cửu, há miệng cảm thán.

"Bạch đại sư là ai?"

Cốc Mẫn Nguyệt thú vị hỏi thiếu niên.

"Các ngươi không biết?"

Thiếu niên kinh ngạc nhìn họ, giống như việc họ không biết người trong bức họa là ai là điều khó tin cỡ nào ấy.

"Đó là Bạch đại sư - Bạch Cửu, người đã lưu truyền phương pháp luyện chế cực phẩm đan cho đại lục a! Chỉ vì được nhìn thấy ngài một lần mà ta đã lặn lội đường xa đến đây đó. Chỉ có ở Đan thành hiệp hội mới có bức họa của đại sư thôi."

Thiếu niên thao thao bất tuyệt, ba người nhà họ Bạch kinh ngạc không thôi.

"Cảm tạ ngươi đã khai sáng."



Cốc Mẫn Nguyệt cười nói, sau đó cùng Bạch Mặc rời đi.

"Thì ra ngươi nổi tiếng vậy đó!"

Bà trêu ghẹo tiểu chuột.

Ta nào có biết đâu.

Bạch Cửu cũng ngốc á. Không ngờ hiệp hội lại ca ngợi nó như vậy.

"Vậy ngươi có định hiện thân, cho họ đến chiêm ngưỡng dung nhan?"

Cốc Mẫn Nguyệt cười hỏi.

Thôi đi.

Tiểu chuột lắc đầu quả quyết nói. Nó cũng không muốn bị người bao vây đâu.

Cốc Mẫn Nguyệt cười ha hả. Bà tất nhiên chỉ trêu nó thôi.

"Ngươi muốn mua cái gì?"

Bạch Mặc hỏi nó.

Tiểu chuột ném ra một trương giấy chi chít chữ. Sau nhiều năm, cuối cùng chữ của nó cũng đẹp hơn một chút. Thật sự, chỉ một chút thôi.

Cốc Mẫn Nguyệt nhìn mà không nhịn được cười. Bà có nên dạy lại cho tức phụ nhi viết chữ?

Việc mua dược liệu giao cho Bạch phụ, hai người ở một bên nói chuyện phiếm. Tất nhiên là nói về quãng thời gian tiểu chuột và Bạch Dữ hành tẩu giang hồ, tai họa tu chân giới rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện thì từ cửa hiệp hội đi vào một người thiếu nữ.

"Mộc đại sư!"

"Mộc đại sư!"

Đám người bên trong hiệp hội vừa nhìn đến Mộc Tâm Vi thì nhiệt tình lại nghiêm cẩn chào hỏi.

Bạch Cửu theo bản năng quay đầu nhìn lại, không hiểu sao lại cùng Mộc Tâm Vi đối mắt. Nó ngẩn ra.

Đối phương không phải nhìn ra nó đó chứ?

Chắc không đâu. Nàng cũng đâu biết nó là yêu thú.