Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 175: Dốc cạn vốn cũng phải nuôi



Dốc cạn vốn cũng phải nuôi.

Sau đó Mộc Tâm Vi ra sao Bạch Cửu cũng không biết, nó theo hai người Bạch Mặc rời khỏi Đan Thành.

Nó muốn nhanh chóng về gặp Bạch Dữ, giúp hắn chữa thương, đương nhiên không thể chậm trễ.

Mà họ cũng thuận lợi trở lại Long giới, không xảy ra thêm biến cố ngoài ý muốn nào cả.

"Tiểu chút chít!"

Bạch Thương nhiệt tình mà giang hai tay ra, muốn đón lấy tiểu chuột đang phóng đến như một mũi tên kia.

Nhưng...

Vụt!

Tiểu chuột xẹt qua bên người lão, xông thẳng vào trong thánh địa của Long giới. Nó đi tìm rồng của nó, chứ có phải tìm lão đâu.

Bạch Thương mặt đơ ra, giữa nguyên trạng thái tức cười đó một lúc lâu.

Hai phu thê Bạch Mặc muốn cười mà không dám.

Bạch Cửu ngốc manh một đường chạy thẳng vào động phủ nơi Bạch Dữ đang nằm. Nếu không phải cảm nhận đến ấu long trên người nó, đám long tổ đã ném nó đi rồi. Nhưng họ rất kinh ngạc, nên ánh mắt cứ hướng về nó tìm tòi không ngừng.

Vụt!

Tiểu chuột nhảy đến trên ngực nam nhân. Sau đó nó dùng mấy cái móng nhỏ, với lấy cằm nhọn của hắn mà leo lên.

Vụt!

Tiểu chuột nhảy đến trên ngực nam nhân. Sau đó nó dùng mấy cái móng nhỏ, với lấy cằm nhọn của hắn mà leo lên.

Chụt!



Trong ánh mắt trợn to của đám long tổ, tiểu chuột miệng nhỏ ở trên đôi môi mỏng của Bạch Dữ hôn nhẹ một cái.

Con vật nhỏ này... Sàm sỡ nha...

Đám long tổ cảm thán trong lòng. Nhưng họ đã cảm thấy khí tức long loại trên người nó giống với Bạch Dữ, nên cũng đoán được rồi lai lịch của nó. Nhưng cũng vì vậy mà họ càng kinh ngạc. Tên hậu bối thiên tài của long tộc, sao lại chọn một con vật nhỏ bé xíu xiu này đến lăn lộn? Mà nó là con đực, sao mang long loại được?

Tu chân giới thật lắm chuyện quái lạ nha.

"Chít chít!"

Tiểu chuột không biết mình bị dòm ngó, nó chít gọi nam nhân trên giường.

Bạch Dữ ở thời điểm nó đáp lên người mình, hắn đã tỉnh lại rồi. Chỉ là hắn muốn xem nó làm gì thôi. Không ngờ nó lại...

Bạch Dữ đưa tay bốc nó lên, cảm nhận đến ấu long cảm xúc truyền từ chỗ hai người tiếp xúc, môi mỏng nhếch lên, trong lòng cũng mềm nhũn.

"Chít chít!"

Tiểu chuột lách mình khỏi tay hắn. Nó nhảy xuống đất, biến trở lại thành người, đối với hắn nắm tay lên.

Bạch Dữ cũng không giãy ra, để cho nó xem.

"Gân mạch nứt ra... Sao ngươi sống được vậy?"

Vậy mà tiểu chuột còn chửi hắn.

"Ui!"

Y như rằng, cái trán nhỏ ăn đau.

"May mà long châu chưa nứt nhé. Nếu không thần tiên cũng cứu không nổi ngươi."

Vẫn còn ráng nói.

Bạch Dữ chán hết muốn phản ứng. Đây là xu thế mới bay lên trời?

Nhưng mà tiểu chuột vẫn không có ý thức được, lời ngay nghĩa chính của nó chói tai cỡ nào. Nó ngồi bên giường của hắn, lật xem đan phương.

"Long Cân Thảo, Huyết Long Đằng..."

Bạch Cửu lẩm bẩm trong miệng.

"Sao nhiều long vậy..."

Bạch Dữ nghe nó nói mà muốn cười.

Long tộc mạnh về gân cốt, kinh mạch. Thứ gì trên thân rồng cũng đều là đồ tốt. Mà những thứ Bạch Cửu đọc ra, chỉ có trong long mộ.

"Mấy cái này..."



Bạch Cửu đưa mắt nhìn Bạch Dữ, nói không hết lời.

Chẳng lẽ nó phải tự chạy vào long mộ của Long giới mà trộm hái ra? Nó đương nhiên là biết Long giới có Long mộ.

Nhưng nó không biết long mộ đang nằm ngay trên đầu nó.

"Ngươi đi tìm gia gia."

Bạch Dữ không biết nó có ý nghĩ đi thánh địa trộm dược. Nếu hắn mà biết, đảm bảo sẽ cười nhạo nó cho xem.

Bạch Cửu ngoan ngoãn gật đầu. Nó lấy ra một trương giấy, viết xuống mấy thứ nó không có. Sau đó nó cũng không đi ra ngoài, mà dùng bí pháp Bạch Dữ từng dạy cho nó, gấp giấy thành một con hạc, ném nó đi.

Bạch Thương ở ngoài tiếp lấy con hạc, lão không hiểu mà mở nó ra xem.

"Khụ khụ khụ!!!"

Phu thê Bạch Mặc không hiểu nhìn nhau, sau đó tò mò ghé mắt lại nhìn.

"Phụt!"

Cốc Mẫn Nguyệt thiếu điều cười nghiêng ngã.

Bạch Dữ nói ngài đến long mộ trộm ra mấy loại chỉ có trong đó, như là...

Đây là câu khiến cho Bạch Thương thất thố như vậy.

Đừng nói mà mấy người, đám long tổ đích thân nhìn nó viết mà còn tức cười. Cái con vật nhỏ ngây thơ nhưng láu cá này... Đúng là hết nói nổi.1

Tiểu chuột không biết bản thân vừa làm chuyện gì. Sau khi làm xong mọi thứ rồi, nó quen đường quen nẻo mà leo lên giường, đến nằm bên cạnh nam nhân, nhắm mắt tu luyện.

Ấu long nói nơi này nhiều linh khí, nó thích.

Hôm nay Bạch Cửu cũng chưa có cho nó ăn. Thế nên...

Đám long tổ bắt đầu thương lượng xem, họ có nên ném nó ra ngoài không. Nhưng chưa đợi họ làm gì, tràn cảnh khiến họ kinh ngạc đã diễn ra.

Bạch Dữ đang buồn cười cũng trợn to mắt lên.

Đây là bởi vì, hắn là lần đầu nhìn đến cảnh Bạch Cửu cho ấu long ăn no.

Phía trên bụng nhỏ của Bạch Cửu, một vòng xoáy linh khí lấy mắt thường có thể thấy, nhanh chóng bị cái bụng của nó hút đi.

Đám long tổ hai mặt nhìn nhau, trong mắt là chấn kinh.

Này là ấu long có thể thừa nhận đến linh khí? Sao có thể nhiều như vậy!!?

Nhưng đúng là nhiều như vậy, còn nhiều hơn vậy.



Phải tận nữa khắc sau, ấu long mới thôi không hút lấy linh khí nữa. Mà linh khí còn bồi hồi trong hư không, lúc này mới ùa đến thân tiểu chuột. Sau khi hút sạch, nó cũng không lôi kéo linh khí đến nữa.

Ấu long được ăn no, truyền đến cảm xúc thỏa mãn rồi im lặng xuống. Này là muốn đi ngủ rồi.

"Nó nói rất thích nơi này nha."

Bạch Cửu thu công, cảm thán nói.

Đám long tổ triệt để im lặng rồi. Hút hết lượng linh khí cho long tộc tu luyện một ngày rồi, không thích mới lạ.

Nhưng hai mẫu tử này là cái quái tài gì vậy...

Bọn họ rất muốn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, ấu long khi ra đời sẽ là cấp bậc gì... Nhưng mà... Liệu linh khí trong Long giới có đủ cho nó phung phí?

Nhưng nếu không cho nó ăn no thì nó sẽ không ra được...

Đám long tổ sầu thúi ruột. Đã bao lâu rồi họ không gặp phải vấn đề nan giải như vậy.

Bạch Dữ đương nhiên là nghĩ được giống họ. Nhưng đó là huyết mạch của hắn, dù có dốc cạn vốn hắn cũng phải cho nó ăn no.

...

Từ lúc Bạch Cửu trở lại Long giới đến nay đã được bảy ngày. Trong thời gian đó Bạch Thương vẫn không ngừng gom góp dược liệu cho Bạch Cửu. Còn Bạch Cửu thì cắm dùi ở trong thánh địa ở Long giới không chịu ra.

Rất nhiều lần long tổ đám người có xúc động muốn ném chuột ra. Nhưng họ chỉ là nghĩ mà thôi... Ấu long là huyết mạch của long tộc. Nó mạnh mẽ, họ vui còn không kịp, sao có thể tính toán với nó. Đám long tổ vừa vui vừa sầu, mới có mấy ngày mà tóc cũng muốn trắng thêm...1

Bạch Thương đến ngày thứ mười mới gom đủ số dược liệu Bạch Cửu cần. Long tộc đối với đan kiếp trên bầu trời nghi hoặc không thôi. Nhưng đan kiếp ở trong thánh địa, họ có tò mò cũng không có dám đến. Đám long tổ đi từ ngạc nhiên này đến kinh hãi khác, lúc này cũng không nhiều phản ứng nữa. Nói nó là con của thiên đạo họ cũng tin.

Sau khi trị thương cho Bạch Dữ, Bạch Cửu sống những ngày tháng bình yên khó được trong Long giới. Mỗi ngày nó chỉ có việc luyện chút đan chơi chơi, tu luyện, đút no ấu long. Nhưng thời gian cũng không ngừng lại, chớp mắt một cái, lại qua ba năm.1

Ba năm này, đại lục Bắc Thần khí tức càng thêm âm trầm. Kẻ đang làm ác vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Đám tông môn không những không giải quyết được vấn đề, mà còn có động thái giống như muốn co đầu rút cổ, tự lo thân mình. Này cũng là do đám tông môn không nhất trí được cách giải quyết vấn đề.

.................................................................