Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 86



Nhiếp chính vương đăng cơ Hoàng đế.
Biên tập: Thị Mộc
Đây là chương kín. Các bạn vui lòng truy cập Wordpress nhà Mộc để đọc tiếp. Pass kín chỉ có tại group:
Moties - Đọc giả nhà Mộc
fb.com/groups/hthaongoo/
Vui lòng không chia sẻ mật khẩu. Các bạn tuân thủ nội quy chính là giúp truyện của Mộc tránh khỏi tình trạng bị mang đi nơi khác. ^^
Trích đoạn:
Chớp mắt đã sang năm mới.
Nguỵ Đình và Kiều Dư trở về Tây Kinh để đoàn tụ với hai đứa nhỏ, cùng nhau đón Tết.
Dù vậy, chiến sự vẫn không ngừng lại.
Tiểu Thế tử Nguỵ Tầm và tiểu Quận chúa Nguỵ Mộ Kiều thật sự lớn rất nhanh. Dưới sự dạy dỗ của Kiều Dư, bọn nhỏ đã học được cách phát âm vài từ đơn giản như 'phụ thân', 'mẫu thân'.
Chỉ là mỗi khi bọn nhỏ kêu 'mẫu thân', Kiều Dư sẽ nhiệt tình đáp lại tụi nó. Nhưng khi kêu 'phụ thân' thì chẳng ai í ới gì với tụi nó cả.
Dần dần, hai đứa nhỏ chỉ biết vui vẻ gọi 'mẫu thân', còn 'phụ thân' là cái gì cũng không biết.
Không bao lâu nữa là sinh nhật của bọn nhỏ, Nguỵ Đình liền đi hốt về cả một rương đồ chơi dành cho trẻ em rồi đưa tới chỗ Kiều Dư.
Hắn cũng chuẩn bị đồ cho tụi nó bốc trong lễ Chọn vật đoán trước tương lai.
Ngày 3 tháng Ba, tiểu Thế tử Nguỵ Tầm và tiểu Quận chúa Nguỵ Mộ Kiều tròn một tuổi.
Kiều Dư đặt tụi nó lên bàn lễ Chọn vật đoán trước tương lai, đồng thời mời vài bạn bè thân thiết tới chứng kiến.
Nguỵ Đình lấy một con dấu hình rồng ra, đặt vào vị trí dễ thấy nhất trên bàn lễ.
Mọi người âm thầm nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Tiểu Hoàng đế đã ở Vân Châu được chín tháng, lúc đầu tuy mọi người có hơi hoảng sợ, cho rằng đây là việc lớn. Nhưng thời gian qua lâu như vậy, họ liền nhận ra cuộc sống của mình chẳng khác gì với trước đây, cho nên cũng nhanh chóng quẳng chuyện của tiểu Hoàng đế ra sau đầu.
Thật ra, chỉ cần mỗi ngày an bình trôi qua, cuộc sống yên ổn, không có thiên tai, cũng không có giặc ngoại xâm thì ai là người ngồi trên ngai vàng, mọi người cũng không quan tâm lắm.
Tiểu Thế tử Nguỵ Tầm lập tức chú ý tới món đồ chơi đặc biệt ấy, trước ánh mắt của mọi người, bé không chút do dự đặng cầm con dấu hình rồng lên.
Thấy vậy, ai nấy đều luôn miệng khen ngợi.
Không bao lâu sau, Tây Kinh truyền ra tin tức Nhiếp chính vương đã chiếm được Vân Châu.
Gia tộc Trình thị không cam tâm chịu trói nên đã phóng hoả phủ Thứ sử, thiêu cháy toàn bộ những gì vốn có. Còn Tiêu Như Mặc, khi thấy tình huống không ổn đã hốt hoảng dẫn tiểu Hoàng đế chạy thoát. Y tìm tới Thứ Sử của Tịnh Châu – Lưu Vạn Kiệt để nương nhờ sự che chở.
Lúc này, Nguỵ Đình không định khải hoàn trở về kinh thành.
Hắn chỉ vào non sông rộng lớn phương Nam và hỏi binh sĩ dưới trướng của mình, "Mấy năm nay triều ta đã liên tục xảy ra chiến tranh, cứ như vậy thì tới bao giờ mới kết thúc? Bổn vương cho rằng, chuyện nên làm bây giờ chính là chỉ huy toàn quân, thống nhất các châu, lấy lại thái bình cho thiên hạ, cũng lấy lại sự an lòng cho dân chúng."
Bấy giờ, trong tay Nguỵ Đình đã có Trung Châu, Thanh Châu, Định Châu, Vân Châu, Cẩm Châu và Ung Châu – nơi có kinh thành Tây Kinh, tổng cộng sáu châu, binh sĩ dưới trướng đã tăng lên con số tám mươi ba vạn đại quân.