Những Tội Đồ Bất Tử

Chương 10: Pháp Sư



Khaan nhìn sang bên cạnh, Linda đang nằm bất động, cả tên người Krom cũng vậy. Có vẻ như chỉ còn mình hắn là có thể cử động. Khaan mon men nhích tay lại để với lấy bao đựng tên của mình.
Trong khi đó Osma đang đi lại xung quanh căn phòng như thể đang tìm một thứ gì đó.
“Khốn thật, đúng là có thủng ở đâu đó mà.”
Tìm một hồi không ra, hắn tặc lưỡi.
“Thôi vậy.”
Đột nhiên hắn đổi ý rồi quay lại chỗ ba “con chuột nhắt” đang nằm bất động.
“Cứ cho như là các ngươi đen đủi vậy.”
Osma ngửa bàn tay của mình ra, một con dao xuất hiện từ hư không và nằm gọn trên bàn tay hắn.
“Sự ban phước của Gendal sẽ chết cùng ngươi.”
Osma giơ con dao lên định đâm ngay cổ Linda.
“Cầu cho sự ban phước luôn ở bên con. Bùng cháy.”
Khaan đứng phắt dậy, cầm tay không ném một mũi tên lửa ngay chỗ bàn tay của Osma.
Osma giật mình, lộn ngược ra sau.
“Chà, có một con chuột nhắt vẫn còn định chạy.”
Lúc này, Khaan đã nhặt được chiếc cung lên, hắn lắp nhiều mũi tên vào một lúc, bắn liên hồi.
Osma lấy một viên đá trong túi rồi đập nó thật mạnh xuống đất. Chỉ trong tích tắc cả mảng sàn bị bung ra, lật lên thành bức tường chắn cho hắn.
“Ngươi không còn trò gì khác sao?”
Osma ló mặt lên khỏi bức tường, nhìn Khaan ngao ngán.
“Khốn nạn.”- Khaan lại càng lắp nhiều mũi tên hơn, lần này thì xông tới, vừa bắn vừa áp sát.
Osma cũng xông tới. Hắn thậm chí còn chả thèm né. Những mũi tên đâm xuyên qua người hắn như thể xuyên qua một làn nước vậy, không một dấu vết.
Khaan bỗng dung trở thành kẻ bị động, những mũi tên gần như vô dụng.
“Thứ phép thuật gì vậy?”
“Dhalin,”
Osma nắm tay hắn lại, một thanh kiếm hiện ra, chém đứt đôi một mũi tên của Khaan.
“Killin.”
Lần này thì là một cây giáo và một cái khiên. Hắn vừa đỡ vừa đâm, thu hẹp khoảng cách với tên á nhân đang cố hết sức chống trả.
Khaan biết đã gặp bất lợi, cứ bắn được một lần là lại phải lùi, trước khi Osma tiếp cận được và chém Khaan làm hai. Khaan nhìn vào bao đựng tên của mình, chẳng còn bao nhiêu, cũng chẳng thể chạy mãi được, mà Osma thì như đang chơi đùa vậy.
“Đừng chạy nữa, chuột nhắt, ngươi sẽ chết ở đây.”
Osma cứ đổi những vũ khí liên tục như một thú vui tiêu khiển, vờn cho đến khi Khaan bắn hết tên của mình.
“Mũi tên cuối cùng, cầu sự ban phước sẽ ở bên con.”- Khaan bắn đi mũi tên cuối cùng của mình trong vô vọng.
Sức hắn đã kiệt, tên cũng đã hết, tốc độ chậm dần lại.
“Mày làm lộn xộn hết sách rồi đấy.”
Một tiếng nói chợt phát ra ngay sau lưng.
Khaan giật mình, rút con dao cuối cùng ở thắt lưng, chém ngay vào kẻ đang đứng ngay sau lưng mình. Nhưng con dạo bị găm chặt vào một quyển sách, không thể đâm xuyên qua cũng không thể rút ra.
Đó là một Osma khác, hắn đang ngồi đọc sách.
“Vội vậy.”- Tên Osma này nhíu mày lườm Khaan.
“Cái gì vậy?”- Khaan cố đến mấy cũng không rút được con dao ra khỏi quyển sách.
Trông Osma này rất từ tốn, hắn có đôi mắt bỉnh thản nhưng lại vô hồn.
“Ngồi im đi.”
Hắn với tay còn lại ra, búng một tiếng “tách”.
Khaan như bị một thứ gì đó chui vào người vậy, mắt của anh sụp xuống. Tất cả xảy ra nhanh như một cái chớp mắt.
Chỉ sau cái chớp mắt đó, Khaan đã thấy mình ngồi trên một chiếc ghế và bị trói chặt, bên cạnh là Linda và tên Krom cũng chịu chung số phận, còn chỗ tên Osma háu chiến kia thì biến thành một pho tượng, không hề nhúc nhích.
“Ừm…cần cải thiện thêm tốc độ. Ngươi chạy khá chậm nhưng hắn vẫn không đuổi kịp ngươi. Lúc ngươi hết tên thì hắn nên đổi thành cung rồi bắn hạ ngươi nhưng hắn vẫn chọn kiếm dù con dao ở thắt lưng của ngươi khá lộ. Đau đầu thật.”
Osma cứ ngồi lẩm nhẩm một mình, không ngừng lật đi lật lại những trang sách.
“Sao ngươi lại ở trong tòa tháp chứ, Osma, tên phản bội khốn kiếp.”- Khaan cố giãy giụa nhưng chỉ làm những sợi dây siết chặt hơn.
“Tòa tháp? Các ngươi chui lủi trong nhà ta mà còn dám hỏi ta sao?”
“Nhà của ngươi? Ở Midsom này chẳng còn nhà nào cho ngươi cả.”
Khaan vẫn không ngừng giãy giụa, dù cho sợ dây bắt đầu thít chặt đến mức khó thở.
“Ngươi là một tên rất ngu ngốc đấy, cái dây càng ngày càng chặt, trẻ con cũng nhận ra mà.”- Osma thở dài ngao ngán.
“Thôi vậy, chắc ta sẽ tiễn các ngươi luôn tại đây.”
Osma lại lấy trong túi ra một viên đá. Nó lăn từ từ trên mặt sàn cho đến khi ở dưới chân Linda.
“Nở đi.”- Osma hất ly nước vào viên đá đó, nói.
Từ trong viên đá, những chiếc dây leo từ từ mọc ra, chọc thủng dây trói của Linda, làm cô ngã xuống sàn, vẫn bất tỉnh.
“Khốn nạn, gì vậy, Osma, Osma?”
“Cái gì vậy, thứ phép thuật gì vậy?”
Khaan gào lên khi thấy đống dây leo đang đâm sâu vào trong da thịt của Linda, máu chảy ra từ khắp cơ thể.
“Một pháp sư không bao giờ để lộ phép thuật của mình.”
“Không giống như Gendal đi ban phát những thứ phép thuật yếu đuối cho các ngươi, để rồi các ngươi lầm tưởng mình có thể trở thành những pháp sư chỉ với vài đốm lửa vớ vẩn đó. Không hề.”
Osma vừa nói vừa nhìn những bông hoa đang nở ra trên làn da của Linda, từng bông từng bông một, trắng muốt như tuyết và nhụy vàng óng như nắng mặt trời.
“Không, không, Osma, khốn nạn, Osma.”
Chứng kiến cảnh tượng đó, Khaan nôn đầy ra người mình, nước mắt nước mũi ròng ròng, miệng không ngớt chửi rủa.
Linda giờ đã biến thành một thứu gì đó thực sự rất kinh khủng. Những dây leo thì liên tục hút máu, còn những bông hoa thì nở rách toác cả làn da.
“Hoa trắng nghĩa là một kẻ trong sáng. Còn nhụy vàng, có nghĩa là chết trước khi kịp nói một lời với một kẻ coi như tình nhân.”
Osma đứng dậy, ngắt một đóa hoa rồi bỏ vào túi.
“Chọn đi, chuột nhắt, ngươi muốn chết như thế nào?”
Khaan sụp đổ hoàn toàn, những đóa hoa đã mọc kín người Linda đến mức anh chẳng thể thấy nổi cô ấy nữa. Hai hàm răng Khaan bắt đầu đập vào nhau, anh run lên như một con mồi sợ hãi.
“Gendal à, ông cho những kẻ yếu đuối ảo mộng rằng chúng mạnh mẽ. Để đến khi chúng bị đè bẹp, chúng lại khóc lóc như này đây.”
Osma lại lấy một viên đá nữa ra, đặt dưới chân Khaan.

“Đủ rồi, dừng lại đi.”- Một ngọn lửa ngay lập tức thiêu rụi viên đá dưới chân Khaan.
“Lộ rồi sao?”- Osma khẽ nhếch mép.
“Lần này ngươi về Midsom để làm gì?”
Tấm trần của căn phòng biến mất, thay vào đó là một tấm kính trong suốt có thể nhìn sang tận bên kia. Phía đối diện, đó là một căn phòng giống hệt, từ cách bài trí đến những chiếc tủ sách bay. Chỉ là ở sàn nhà phía bên kia, các pháp sư của Gendal đang đứng, ngửa cổ lên nhìn thẳng vào Osma.
“Lâu rồi không gặp.”-Osma cũng ngửa lên nhìn, vẫy tay chào.
Đó là khoảng năm người, đều trùm khăn trắng quanh người, che kín mặt.
“Ờ, lâu rồi không gặp.”- Một trong năm người cũng vẫy tay lại.
“Chèn thêm một tầng vào tòa tháp, đúng là chỉ có ngươi mới làm được, Osma.”- Một kẻ to lớn hơn hẳn so với bốn người còn lại lên tiếng.
“Không ngờ có một ngày ta lại bị lộ chỉ vì một đám chuột nhắt vô tình lọt vào được.”- Osma thở dài.
“Ông vừa diễn trò này đúng không nhỉ?”
Một kẻ trong số năm người kia giơ tay lên, và “tách”.
Một cái búng tay giống y hệt điều mà Osma đã làm, chỉ có điều lần này Osma là kẻ bị nháy mắt. Chỉ một tích tắc đó thôi, că năm người đã đứng ngay cạnh Osma, bao vây lấy hắn.
“Bạn cũ à, đừng vội đi chứ.”
“Yu à, chắc chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa đâu.”
Osma bất ngờ kéo tay áo lên, để lộ những hình chạm khắc kín cả cánh tay. Hắn đặt thật nhanh bàn tay của mình lên đất, trước khi cả năm người kia kịp phản ứng.
“Giãn ra.”
Cả căn phòng như nở thêm ra, những miếng gạch bất thình lình như được lát thêm vào làm chỗ đứng của cả năm người còn lại bị đẩy ra xa, thoáng cái đã mỗi người một góc phòng, cách xa Osma đến cả chục thước.
Năm pháp sư áo trắng cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, họ nhanh chóng đặt tay mình lại xuống sàn và thu nhỏ lại sàn nhà nhưu trước, tiến sát lại Osma.
“Ra đi.”
Osma cũng chẳng đứng im chịu trói, hắn rút trong túi ra nhiều viên đá cùng một lúc, đập xuống sàn, rồi ngửa bàn tay ra. Những con Golem từ dưới đất chui lên, cực kì to lớn, chồm lấy các pháp sư áo trắng. Còn tay hắn thì hiện ra một bình hoa nhỏ.
“Lordin. Lo lũ này. Filna, cô cởi trói cho hai tên kia đi. Yu và tôi sẽ bắt Osma.”
“Còn Authur, giữ đừng để hắn dịch chuyển căn phòng đi.”
“Rõ.”

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên