Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 10: Động tâm mà không biết



(Đời này)

Lam Vong Cơ tỉnh dậy sau cơn say, không hề nhớ mình đã làm gì khi say, Nguỵ Vô Tiện chỉ cần nghĩ tới Lam Vong Cơ lúc say rượu là vô cùng vui vẻ, sau khi ra sức khiêu khích, hai người được chỉ dẫn đi đến Nghĩa Thành.

Bên trong Nghĩa Thành, gặp được Tư Truy, Cảnh Nghi và Kim Lăng cùng với đám tỉểu bối thế gia bị dẫn dụ đến đó, còn kết bạn với một tiểu bằng hữu mới là Âu Dương Tử Chân. Hai người giải quyết xong Tiết Dương, lại đi tìm cánh tay phải của "Hảo huynh đệ", mặc dù kẻ đào mộ đã bỏ trốn, nhưng vẫn thu được một số manh mối.

Hai người dẫn đám tiểu bối ra khỏi thành, đến một tửu lâu ăn cơm nghỉ ngơi. Nguỵ Vô Tiện lại trêu chọc Lam Vong Cơ uống rượu, Lam Vong Cơ chưa từng từ chối, lại một ngụm uống hết, sau đó ngủ thiếp đi. Nguỵ Vô Tiện phát hiện người này sao lại đáng yêu như thế, mùi đàn hương nhàn nhạt đó bay đến, hoà với mùi rượu, khiến hắn không thể không cảm thấy nóng người lên, nhịn không nổi lại dựa qua, khi sắp sửa chạm vào Lam Vong Cơ, thì Ôn Ninh kêu hắn.

Còn chưa nói được mấy câu với Ôn Ninh, Lam Vong Cơ say rượu lại tìm đến hắn, bó tay với y, đành phải một lần nữa kêu Ôn Ninh rời đi. Cảm thấy Lam Vong Cơ say rượu rất nghe lời, thói xấu của hắn lại nổi lên, bàn tay xấu xa sờ tới sợi mạt ngạch quý giá nhất của Lam Vong Cơ, nhưng một thoáng sơ ý, bị Lam Vong Cơ dùng mạt ngạch trói chặt hai tay lại, vùng vẫy cũng vô dụng, còn bị Lam Vong Cơ kéo đến trước mặt đám tiểu bối để thể hiện một trận.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nếu sau khi Lam Vong Cơ tỉnh lại mà nhớ ra mọi chuyện, sợ là sau này sẽ không còn mặt mũi gặp ai, sau đó bị y lôi vào trong phòng riêng. Sau một hồi rượt đuổi náo loạn, bị mùi đàn hương dễ ngửi đó mê hoặc, Nguỵ Vô Tiện bất giác, hôn lên đôi môi Lam Vong Cơ. Chỉ chạm vào một cái rất nhẹ, rồi tách ra ngay lập tức, cả hai đều bị chấn động, Lam Vong Cơ giơ tay lên, vỗ mạnh vào đầu mình, vỗ đến mức tự mình ngất xỉu, trực tiếp ngã vật ra giường.

Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, nghĩ đến Lam Vong Cơ chắc hẳn là sợ mình câu dẫn y giống như đời trước, hai người sẽ lại làm chuyện sai lầm, cho nên thà tự đánh cho mình ngất xỉu sau đó thà chết cũng không làm.

Một con bướm màu tím bay đến, lượn vào trong phòng, vỗ cánh phành phạch trong không trung, toả ra huỳnh quang, là Truyền tin phù của Cô Tô Lam thị. Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã học qua, đương nhiên là biết, Lam Khải Nhân là con bướm màu xám, Lam Hi Thần là con bướm màu xanh da trời, mà màu tím này, không biết là của ai. Nhưng Lam Vong Cơ đã ngủ mất rồi, nếu thời gian lâu không ai nhận, con bướm sẽ biến mất, truyền tin thất bại. Để tránh bỏ lỡ chuyện quan trọng, Nguỵ Vô Tiện đành giúp y nhận tin.

Hắn đưa tay qua, vừa chạm vào, con bướm màu tím đó hoá thành luồng ánh sáng màu tím ấm áp, lượn mấy vòng trên không trung, biến thành một lá thư rơi vào tay Nguỵ Vô Tiện, hắn nhận lấy ngó qua, trên phong thư viết rất rành mạch: Gửi phụ thân. Hai chữ nhỏ ký tên bên dưới: Lam Kỳ.

Nguỵ Vô Tiện thoạt đầu thấy sửng sốt, sau đó mới nhận ra đây là con trai của Lam Vong Cơ viết, nghĩ thầm thì ra con trai Lam Trạm tên là Lam Kỳ, một cái tên thật đẹp.

Nét chữ rồng bay phượng múa đó, không giống chút nào với nét chữ thanh lịch nghiêm túc của Lam Vong Cơ, hơi có vẻ lộn xộn, nhưng cũng khá khí phách. Hắn cầm phong thư trong tay bất giác gia tăng lực đạo, khiến cho phong thư bị siết đến nhăn nhúm, phản ứng lại thấy không tốt, mới vội vàng dùng tay vuốt thẳng, để phong thư lên án kỷ.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy có chút yếu ớt, nhưng lại có chút chột dạ không giải thích được, không dám chạy đến ngủ chen chúc trên giường với Lam Vong Cơ như trước nữa, ngồi xuống đất, dựa vào giường.

Trước mặt là khuôn mặt quá mức đẹp đẽ của Lam Vong Cơ, mùi đàn hương thoang thoảng bay đến, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được giơ tay chọc vào gò má tinh xảo đó của Lam Vong Cơ. Gương mặt này thoạt nhìn thấy lạnh lùng, nhưng cũng như lòng bàn tay to lớn đó, sờ lên rất là ấm áp.

Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang ngủ kia, trong lòng thầm lên tiếng: Lam Trạm, ngươi có biết không, chúng ta cũng đã từng có một đứa con.

(Đời trước)

Săn đêm ở Bách Phượng Sơn.

Đội kỵ binh Cô Tô Lam thị đi vào đấu trường, trong nháy mắt cơn mưa hoa ngập trời đổ xuống, tiếng hoan hô từ trên khán đài rung chuyển bầu trời, tiếng la hét không ngừng bên tai. Cũng không có gì kỳ lạ, phong thái của Lam thị Song Bích như thế, tiên tử của các nhà tất nhiên là phát cuồng lên rồi. Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười ôn hoà với mọi người, Lam Vong Cơ thì lạnh lùng nhìn, không hề bị lay động.

Nhưng đột nhiên giơ tay lên bắt lấy một đoá hoa từ phía sau ném tới, Lam Vong Cơ quay đầu, hỏi dàn kỵ binh Vân Mộng Giang thị ở phía sau: "Nguỵ Anh, có phải là ngươi?"

Nguỵ Vô Tiện đang nói chuyện phiếm với hai nữ tu, lúc đầu còn giả vờ không phải, sau khi bị nữ tu bên cạnh vạch trần, lại không biết xấu hổ mà làm trò chọc cười, Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, rồi cưỡi ngựa phóng đi, nhưng không ai biết, y cầm bông hoa đó, siết thật chặt trong tay.

Đến lượt đội kỵ binh Vân Mộng Giang thị đi vào đấu trường, độ hoan nghênh phải nói là không kém gì Cô Tô Lam thị, Nguỵ Vô Tiện khôi ngô tuấn tú, Giang Trừng cũng là một công tử nhanh nhẹn, cũng là nhân vật tiếng tăm trong miệng của tiên tử các nhà. Trong cơn mưa hoa, Giang Yếm Ly ném xuống hai đoá hoa nhỏ màu tím, hai người chụp được, cài trên ngực áo, khiến cho cả đám tiên tử đều ghen tị với Giang Yếm Ly.

"Vong Cơ?" Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ dừng lại ở đó, gọi y một tiếng, "Sao thế?"

Nghe thấy tiếng gọi của Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ quay đầu qua, nói: "Không có gì". Quất ngựa rời đi, không nhìn đội kỵ binh Vân Mộng Giang thị thêm một lần nào nữa.

Trước khi vào đấu trường, Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Huân đã đấu võ miệng, Kim Tử Huân người này ngạo mạn xấc xược, đúng lúc hôm nay Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao cảm thấy rất buồn bực, gã đã muốn gây sự, tất nhiên là Nguỵ Vô Tiện sẽ không khách sáo với gã.

Nguỵ Vô Tiện quay sang Lam Vong Cơ mượn mạt ngạch, Lam Vong Cơ phớt lờ hắn, hắn đành tháo dải băng quấn cổ tay của mình, cột lên mắt, bắn ra ba mũi tên cùng lúc, mỗi mũi tên đều trúng ngay hồng tâm. Một tràng pháo tay bùng nổ, Nguỵ Vô Tiện có thể nói là hết sức nổi bật, Kim Tử Huân rất là bất mãn, sau vài câu chế giễu, Nguỵ Vô Tiện thoả mãn ý muốn của gã, bịt mắt đi vào trong khu vực săn bắn.

Hắn tìm một cây cổ thụ chắc chắn, ngồi trên cây, cầm Trần Tình thổi một bài. Thổi xong, làn gió nhẹ hây hây thổi qua, rất là dễ chịu, nếu không phải trái tim hắn đang đập càng lúc càng nhanh hơn, thì lúc này ngủ một giấc, chắc chắn là rất thư giãn.

Có tiếng động vang lên ở cách đó không xa, hắn biết có người đến gần, mắt vẫn bịt dải băng màu đen, hắn hơi nghiêng đầu, nói: "Ngươi cũng đến đây tham gia săn đêm?"

Đối phương không đáp.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi không thể săn được thứ gì trong khu vực gần ta đâu".

Đối phương không nói một lời đi về phía hắn, đột nhiên đẩy mạnh hắn một cái, lưng hắn đập vào thân cây, vặn cổ tay hắn đè cả hai tay hắn lên thân cây, động tác vô cùng cứng rắn.

Nguỵ Vô Tiện không hề sợ hãi, bởi vì hắn sớm đã ngửi thấy mùi đàn hương dễ chịu kia, biết người đến là ai, hắn cực kỳ ung dung cong khoé miệng lên, khẽ cười với người mới đến, "Lam Trạm".

Cảm thấy Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng, hắn lại cười, nói: "Ngươi đến tìm ta?"

"Không phải ngươi dẫn dụ ta tới hay sao?"

Cuối cùng nghe thấy Lam Vong Cơ lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính đó, đã lâu không nghe, cảm giác như càng dễ nghe hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, ngửa mặt về phía trước, đưa chiếc lưỡi mềm mại ra liếm liếm khoé môi, nói: "Ngươi nói gì cơ? Hàm Quang Quân".

Hiện tại Nguỵ Vô Tiện không có cảm giác về khoảng cách, khuôn mặt đó tiến đến rất gần, gần đến mức hơi thở hắn phà hết lên mặt Lam Vong Cơ, xẹt ra một tia lửa ấm áp.

Giây tiếp theo, Lam Vong Cơ đè hắn vào thân cây, hôn xuống. Xúc cảm đôi môi vừa ướt át vừa ấm áp, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, chính là cảm giác này, cuốn trôi đi cảm giác buồn bực trong đầu, vì vậy tận tình đáp trả. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ liếm liếm đôi môi của hắn, hắn biết Lam Vong Cơ muốn làm gì, ngoan ngoãn hé miệng ra, để Lam Vong Cơ dễ dàng thâm nhập, chiếc lưỡi dài đi vào, liếm qua hàng nướu răng của hắn, dùng mặt lưỡi hơi thô ráp, ma sát nóc họng nhạy cảm của hắn, kích thích đến mức cả người Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn ra, chỉ có thể tựa vào thân cây, phát ra những tiếng rầm rầm rì rì.

Lam Vong Cơ tham lam mút lấy nước bọt trong miệng hắn, hôn đến vang lên tiếng "tắc tắc", Nguỵ Vô Tiện bị nụ hôn thô bạo của y làm cho sắp thở không nổi nữa, nhưng đầu lưỡi bị Lam Vong Cơ quấn lấy, dây dưa cùng nhau, căn bản không thể phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể miễn cưỡng kêu mấy tiếng "Ưm! Ưm!", nhắc nhở y rằng mình sắp chết ngạt rồi.

Đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi vẫn không muốn tách ra, vươn tới quấn lấy mà liếm mà mút, Lam Vong Cơ khẽ mở mắt nhìn dáng vẻ Nguỵ Vô Tiện bị mình hôn đến cả mặt đỏ bừng, trái tim cũng theo đó đập cuồng loạn lên.

Càng không nỡ rời khỏi lại gặm chiếc lưỡi xinh xắn của hắn thêm một trận, cuối cùng thấy người nọ thật sự thở không nổi nữa, cắn môi dưới của hắn một cái, rồi mới buông hắn ra. Cú cắn khá mạnh, để lại một dấu răng nho nhỏ trên cánh môi đỏ mọng đó, mà đôi môi của Nguỵ Vô Tiện bị hôn bị ăn đến nỗi ướt đẫm, lấp loáng ánh nước, những hình ảnh này đều vô cùng dụ người.

Hương thơm thanh nhã toả ra, hoa sen đỏ trong lòng Lam Vong Cơ khẽ run rẩy, rung động lòng người.

Lam Vong Cơ nói với vẻ bất lực: "Ngươi thế này còn đi săn sao?"

Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển một hồi, hô hấp chậm lại, liếm liếm nước bọt còn dính ở khoé miệng, mỉm cười, "Không phải bị thế này rồi còn đến đây, mà là đến đây rồi mới bị thế này". Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Lam Trạm, ngươi thật thơm á".

Hai mùi tin hương trộn lẫn với nhau, trở nên vừa thơm vừa ngọt, hơi thở ngọt ngấy đến tận tâm can, thân thể vừa khô vừa nóng, tim đập như trống trận, vang lên thình thịch.

Lúc hắn đến đây vẫn rất ổn, bình thường muốn chết. Nói đúng hơn là sau khi Lam Vong Cơ làm xong lần trước, một thời gian dài như thế vẫn luôn rất ổn, kỳ mưa móc cũng không đến nữa. Nhưng mới vừa nãy, hắn nhìn thấy đội kỵ binh của Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ cưỡi ngựa dẫn đầu, bạch y mạt ngạch tung bay theo gió, không biết sao tim lại rung động, ném một đoá hoa qua. Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn sang, gọi hắn một tiếng, rồi cưỡi ngựa rời đi. Rất lâu không gặp, dường như Lam Vong Cơ lại đẹp trai hơn một chút, ngắm đến nỗi hắn hơi xuất thần, rồi hắn ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh bay tới, trái tim cũng theo đó mà nhảy nhót.

Hắn đã có kinh nghiệm rồi, kỳ mưa móc chết tiệt, lại sắp đến. Vì vậy hắn đến mượn Lam Vong Cơ mạt ngạch, hắn muốn biết Lam Vong Cơ có giống như hắn không, cảm thấy tin hương của hắn đặc biệt, nếu đúng như vậy, Lam Vong Cơ sẽ biết kỳ mưa móc của hắn sắp đến. Hắn còn muốn biết, Lam Vong Cơ sẽ phủ nhận, hay sẽ giống như trước đây, không mặc kệ để hắn một mình.

Hắn ngồi trên cây, chờ đợi. Sau đó Lam Vong Cơ đến, quả nhiên bọn hắn là người phù hợp của nhau, hắn cũng không thể không thừa nhận, bản thân mình đặc biệt có cảm giác đối với tin hương của Lam Vong Cơ, mà thân thể mình, khao khát Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đè tay hắn xuống, cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, da thịt nóng kinh người, biết kỳ mưa móc của hắn đến, chân mày nhíu lại, nói: "Thuốc đâu? Ngươi nên uống thuốc rồi".

Nguỵ Vô Tiện tựa đầu vào thân cây, bắt đầu thở dồn dập, "Không mang".

"Ngươi ..." Lam Vong Cơ không nói nên lời, y chưa bao giờ gặp Khôn Trạch như thế này, ăn khổ nhiều lần như vậy, vẫn không lần nào mang thuốc, thậm chí còn chạy lung tung. Y bất lực nói, "Ta đi lấy".

Y buông tay, nhưng Nguỵ Vô Tiện kéo giữ y lại, không cho y đi, nói: "Đừng vội đi Hàm Quang Quân, ngươi để ta một mình ở đây, nhỡ có người khác đến thì làm sao? Hôm nay người tới đây săn đêm, có rất nhiều Càn Nguyên". Hắn mỉm cười khinh miệt, "Ngươi cảm thấy có bao nhiêu người tự chủ tốt được như Hàm Quang Quân, dùng lễ nghĩa đối xử với ta?"

Nguỵ Vô Tiện nói rất đúng, hiện giờ những triệu chứng kỳ mưa móc của hắn đã xuất hiện, sau đó tin hương sẽ phát tán càng lúc càng nồng đậm, nếu như lan toả ra sẽ thu hút những Càn Nguyên khác đến. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, bị người khác biết thân phận cũng là chuyện nhỏ, nếu như Càn Nguyên khác phát hiện ra có một Khôn Trạch trong kỳ mưa móc, tất nhiên sẽ không buông tha cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện hấp dẫn chết người như thế nào trong kỳ mưa móc, Lam Vong Cơ là người biết rõ nhất, dáng vẻ lẳng lơ như thế, nếu để cho Càn Nguyên khác nhìn thấy .... Không, y không cho phép.

Lam Vong Cơ mím chặt môi, hai tay dùng hết sức siết chặt thành quyền, y không thể để Nguỵ Vô Tiện ở lại một mình.

Nguỵ Vô Tiện thấy y không đi nữa, khẽ mỉm cười, thân thể ngã về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thấy hắn vẫn còn bịt mắt, sợ hắn té xuống gốc cây, vội vàng đỡ lấy hắn, hắn thuận thế ngã vào trong lòng Lam Vong Cơ. Hơi ngẩng đầu là có thể dâng đến ngay cổ Lam Vong Cơ, mùi đàn hương khiến lòng người rung động đó, chọc cho tình dịch phía sau hắn chảy ra dầm dề không thể ngăn lại, cảm thấy một mảng mát lạnh ở đáy quần.

Hắn dụi vào cổ Lam Vong Cơ, hơi thở ấm áp phả lên đó, miệng phát ra tiếng thở hổn hển ưm ưm a a. Lam Vong Cơ chỉ biết ôm lấy hắn lắc lắc, hơi khiển trách mà nói: "Ngươi nên mang theo thuốc, nếu không gặp Càn Nguyên khác, ngươi cũng thế này hay sao?"

Người này lại thế rồi, Nguỵ Vô Tiện phải hoài nghi rằng Lam Vong Cơ cố ý, cố ý không làm gì cả, cố ý đợi cho hắn chịu hết nổi nữa phải van xin. Hắn bám vào cổ Lam Vong Cơ, đôi môi tiến sát lên, hôn lên cằm y, theo đường nét của khuôn mặt, nhẹ nhàng liếm qua để tìm cánh môi y. Hắn nhớ đôi môi mỏng có hình dáng hoàn mỹ đó, rất mềm mại, xúc cảm mát lạnh, mỗi lần bị y hôn, đều có cảm giác thật thoải mái.

Hắn vẫn không biết làm như thế nào như trước, cứ hăng hái mổ nhẹ nhàng lên môi Lam Vong Cơ, vừa thở hổn hển nóng bỏng, vừa thì thầm nói với y: "Là người khác thì không được, hồi nãy là ta dẫn dụ ngươi đến mà, Hàm Quang Quân tại sao không hiểu phong tình gì hết vậy".

Ngươi chứ không phải cây cỏ, Lam Vong Cơ cuối cùng chịu hết nổi, giữ lấy sau gáy hắn, làm sâu thêm nụ hôn này.

Nguỵ Vô Tiện toàn thân mềm nhũn, ngã gục trong vòng tay y, hưởng thụ nụ hôn của Lam Vong Cơ, cơ thể cũng không chịu được mà khẽ uốn éo. Lam Vong Cơ đưa tay lên, luồn vào trong vạt áo hắn, chạm vào làn da nóng hổi của hắn, dùng bàn tay có lớp chai mỏng xoa nắn điểm nhỏ nhô ra trên ngực hắn, chọc cho Nguỵ Vô Tiện muốn kêu lên, nhưng vì vẫn đang bị hôn, cho nên âm thanh bị chặn lại giữa môi răng, chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm!!"

Thân thể Khôn Trạch cực kỳ mẫn cảm, hơi chạm vào hạt đậu nhỏ đó là động tình ngay tức thì, Lam Vong Cơ miết lên đó, chơi đùa giữa những ngón tay thon dài, gia tăng lực đạo vừa nhéo vừa xoa, khiến cho Nguỵ Vô Tiện không thể không phát ra tiếng rên rỉ.

Nguỵ Vô Tiện bị y tấn công đến mất cả hồn phách, thân thể vặn vẹo tới lui, một lúc lâu sau Lam Vong Cơ cuối cùng mới buông đôi môi tội nghiệp của hắn ra, hôn quá lâu đến nỗi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, treo trong không khí kéo càng lúc càng dài đến cuối cùng đứt ra, nhỏ giọt rơi xuống. Đáy quần càng lúc càng ướt át, cảm giác khao khát ở hậu huyệt càng lúc càng mãnh liệt, ngọn tà hoả ở bụng dưới bùng cháy dữ dội.

"Lam Trạm, ngươi mang ta đi đi". Gương mặt đỏ bừng của Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển ngước lên, đôi môi ghé sát đến mức cọ qua mặt Lam Vong Cơ, hắn khẽ nói: "Tìm một chỗ nào không có ai".