Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 2: Rắc rối của đời trước



Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch, không một ai biết.

Phải nói thêm là ngoại trừ Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, Giang Yếm Ly và Giang Trừng, còn có vị y sư tâm phúc mà lúc đầu Giang Phong Miên kêu đến chẩn đoán cho hắn, không còn người nào khác biết.

Lúc hắn mới phân hoá, y sư đã chẩn đoán ra, hắn là một Khôn Trạch khiếm khuyết, tin hương nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy, kỳ mưa móc tới thất thường, có thể vài ngày, vài tháng, vài năm mới tới, thậm chí có thể cả đời cũng không tới, cho nên xác suất mang thai của Khôn Trạch khiếm khuyết rất là thấp.

Tác dụng của Khôn Trạch có thể nói chỉ là để sinh con đẻ cháu cho Càn Nguyên, mà Khôn Trạch khiếm khuyết, hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với Càn Nguyên. Tuy nói là gần như không khác gì nam tử Trung Dung, nhưng lại không thể kết hợp với nữ tử Trung Dung, nếu như một người bình thường chẩn đoán ra kết quả này, thì đã sớm buồn rầu mà chết, nhưng Nguỵ Vô Tiện thì khác, hắn cảm thấy rất tốt, ít ra là tốt hơn rất nhiều so với các Khôn Trạch khác.

Hắn vốn thiên tư thông tuệ, học hành kiếm thuật đều là người nổi bật trong cùng trang lứa, mà đột nhiên có một ngày nói với hắn, nhiệm vụ của hắn là mang thai đẻ con cho người khác, hắn thật sự vẫn không thể chấp nhận được, nghĩ đến là cảm thấy đáng sợ. Và bây giờ với kết quả này hắn rất hài lòng, Khôn Trạch không giống Khôn Trạch, hắn tự coi mình chính là một Trung Dung.

Dù sao muốn hắn sinh con cho người khác, đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Cũng đúng như lời vị y sư ưu tú kia đã nói, ngoại trừ lần phân hoá ra, kỳ mưa móc mãi không thấy xuất hiện nữa, lâu dần, hắn cũng quên mất chuyện này, ngay cả lời dặn dò phải luôn mang theo Thanh tâm đan theo người đề phòng trường hợp khẩn cấp, hắn cũng không biết đã sớm ném đi đâu rồi.

May mắn là chuyện này không ảnh hưởng gì lớn đến thân thể hắn, dù sao học hành tu luyện, vui chơi quậy phá vẫn y như cũ không giảm, năng lực vẫn xuất sắc như trước, chính là đứng hàng thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia. Thỉnh thoảng cũng có người tài năng trong số Trung Dung, cũng có thể nổi bật trong vài lĩnh vực, nhưng thông minh như Nguỵ Vô Tiện, thực sự rất hiếm.

Mà hắn cũng không yếu đuối như các Khôn Trạch khác, vóc dáng cũng không khác gì người bình thường. Mỗi khi gặp Khôn Trạch khác, nhìn thấy bộ dạng mềm mại yếu ớt trong tay người khác đó, rồi nhìn lại mình, nào có ai nghi ngờ hắn là một Khôn Trạch. Ngay cả hắn có thừa nhận, cũng không ai tin.

Khi Xạ Nhật Chi Chinh khởi chiến, Nguỵ Vô Tiện một cây sáo quay ngang thổi nhạc lên tận mây xanh, vạn quỷ thần phục, một mình đấu ngàn quân địch, được gọi là Trung Dung mạnh nhất.

Cuồng phong thét gào, thổi tung chiếc áo choàng đen kêu lên sột soạt, tiếng than khóc thảm thiết ồn ào bên tai. Những thi thể máu thịt bầy nhầy lại run rẩy lảo đảo đứng lên, hành động theo tiếng sáo thê lương, lệ quỷ hoá thành bóng đen, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm từ trên không trung, nhe răng múa vuốt rống lên với kẻ địch.

Nguỵ Vô Tiện đứng trên đài cao, thổi Trần Tình, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, làm nổi bật gương mặt tái nhợt quỷ mị, trong nhất thời khiến người ta cảm thấy, so với những hung thi tà linh kia, không biết là ai tà ác hơn.

Bọn hắn đang ở khu vực Lang Gia, chiến tuyến căng thẳng, giằng co một thời gian vẫn chưa giành chiến thắng. Môn sinh dưới trướng Ôn thị thật sự quá nhiều, mà nhân lực vật lực của bọn hắn lại yếu hơn không ít, nếu cứ kéo dài, sĩ khí sẽ càng lúc càng sa sút, đối với các bên rất là bất lợi. Trận tấn công hôm nay, nhất định phải một cú hạ gục cứ điểm quan trọng này.

Lấy ít giành lợi nhiều, Nguỵ Vô Tiện càng đóng một vai trò quan trọng, hắn càng không dám dừng lại một phút giây nào. Tuy nhiên chiến sự kéo dài, hắn hao tổn quá nhiều tinh thần, lúc này chỉ còn dựa vào sự kiên trì, đè nén cảm giác khó chịu, càng gấp rút thổi sáo lâu dài hơn.

Chỉ nghĩ một hồi nữa, cố kiên trì một hồi nữa, là bọn hắn sẽ giành chiến thắng rồi. Nhưng đầu bắt đầu đau lâm râm, hắn cũng chỉ thất thần trong một khoảnh khắc, một tên tu sĩ Ôn gia không biết từ đâu xông qua khỏi tuyến phòng thủ, nhảy tới trước mặt hắn, muốn đâm hắn một kiếm.

Người như thế có nhiều vô số. Nguỵ Vô Tiện là một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ, Ôn gia đương nhiên không ngừng sai tử sĩ tấn công hắn, Nguỵ Vô Tiện tất nhiên cũng có sự chuẩn bị, chỉ là vừa mới hơi mất cảnh giác đã bị lợi dụng. Vì thế cau mày, xoay người, cũng thật là nguy hiểm, đường kiếm đó sượt sát qua lồng ngực Nguỵ Vô Tiện, rạch đứt vạt áo hắn, nhưng không hề làm hắn bị thương, cũng may là thân thủ Nguỵ Vô Tiện cực tốt, không thì thật khó tránh khỏi trong khoảng cách gần như thế.

Nguỵ Vô Tiện đồng thời tấu lên một đoạn nhạc, vài bóng đen rơi xuống hai bên trái phải, đẩy tên tử sĩ kia ra ngoài, té đập thật mạnh xuống đất. Nhưng cơn sóng này vừa qua, lại một kẻ khác nhảy ra từ phía bên kia, lưỡi kiếm bạc phản chiếu ánh mặt trời, làm loá mắt hắn, lại cảm thấy một cơn đau đầu thoáng qua, trong lòng thầm kêu to: Chết tiệt, lần này không tránh được rồi!

Trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu một kiếm này, chợt thấy một luồng ánh sáng xanh loé lên, dòng chất lỏng nóng ấm phun ra ngay trước mắt hắn, văng khắp người khắp mặt hắn.

Kẻ đó thực sự đã bị chém làm đôi.

Máu chảy vào trong mắt hắn, làm hắn đau đến phát khóc, đưa tay lên dụi, miễn cưỡng mở mắt ra mới phát hiện một tay dính máu đỏ tươi, mà mùi hôi thôi khắp người ập đến, khiến hắn cảm thấy buồn nôn, cố hết sức mời không để mình nôn ra.

"Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện theo tiếng gọi nhìn qua, nhưng vẫn không thể nhìn rõ, trước mắt giống như che phủ một lớp sương mù mờ ảo màu đỏ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra bóng người mặc bạch y đó. Chỉ thấy bước chân Lam Vong Cơ dường như tăng nhanh lên rất nhiều, cũng không biết có nhìn lầm hay không, trên khuôn mặt bình thường đẹp trai lạnh lùng bình tĩnh, tựa hồ lóe lên một tia lo lắng.

Hắn muốn nhìn rõ hơn, nhưng máu trên trán lại chảy xuống, hắn không thể không đưa tay lên dụi mắt, một lần nữa lau đi dòng máu. Tiếp tục mở mắt ra, Lam Vong Cơ đã đến bên cạnh hắn, sắc mặt vẫn như mọi khi, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, quả nhiên là nhìn lầm rồi.

Lam Vong Cơ đưa sang một tấm khăn tay trắng như tuyết, hỏi hắn: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Suy nghĩ một chút, Nguỵ Vô Tiện mới đưa tay nhận lấy, "Không sao không sao, cám ơn". Hắn lau mắt một hồi, mới lau hết được máu chảy trên mặt. Một vệt cuối cùng, dưới lớp máu đỏ, là làn da trắng nhợt đến mức không chân thật.

Lam Vong Cơ nhìn chỗ máu văng lên người hắn, lại nói: "Xin lỗi, vừa rồi ..."

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Hàm Quang Quân sao lại xin lỗi, ta còn phải cảm ơn ngươi vừa rồi cứu ta ấy chứ, nếu không ta phải chịu một kiếm đó rồi". Nói xong cong khoé miệng lên mỉm cười, "Cám ơn".

Lam Vong Cơ dường như rất lâu rồi không thấy Nguỵ Vô Tiện cười với mình, kể từ sau khi Nguỵ Vô Tiện biến mất và trở lại, tu theo con đường khác, hai người thường xuyên nói vài câu không hợp là cãi vã lên, thậm chỉ cả ra tay đánh nhau. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đã biến mất từ lâu, khiến Lam Vong Cơ thoáng thất thần.

Nguỵ Vô Tiện lau mặt xong, lại nói tiếp: "Lam Trạm, tại sao ngươi qua đây, thắng rồi à?"

Kế hoạch tác chiến hôm nay, là Nguỵ Vô Tiện dẫn người tới gây sự, giả vờ tấn công, thu hút binh lực của tu sĩ Ôn gia, Lam Vong Cơ âm thầm dẫn người xâm nhập từ một chỗ khác, rồi kết hợp ngoại công nội ứng phá vỡ tuyến phòng thủ. Nếu Lam Vong Cơ đã quay lại, thì kế hoạch chắc hẳn đã cực kỳ thành công rồi.

Lam Vong Cơ chỉ "Ừm" một tiếng.

"Không hổ là Hàm Quang Quân, rất nhanh ...." Còn chưa nói xong, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy một trận quay cuồng, thân thể lảo đảo.

Lam Vong Cơ vội vàng nắm lấy tay hắn giữ lại, mùi đàn hương thanh lãnh thoảng qua trong tích tắc, xua đi mùi máu tanh, khiến hắn chợt thấy tỉnh táo, đầu óc trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Nguỵ Anh, ngươi ..."

"Hả? Ta không sao." Nguỵ Vô Tiện ổn định tinh thần lại, thân thể hơi nghiêng đi, tránh khỏi sự nâng đỡ của Lam Vong Cơ, lại nói: "Không sao, chỉ là sáng sớm nay ngủ dậy có chút chóng mặt, có lẽ mấy hôm nay ngủ không ngon, ta trở về nghỉ ngơi một lúc là được".

Lam Vong Cơ mím mím môi không nói nữa, lát sau, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mùi đàn hương thanh lãnh đó trở nên càng nồng đậm hơn, lại liếc nhìn sang, thì ra Lam Vong Cơ đang cởi áo khoác ngoài của y, choàng lên vai hắn.

Đều là những người đã chiến đấu vất vả cả một ngày, Lam Vong Cơ cũng không thể gọn gàng thanh lịch như mọi khi, áo khoác thêu vân văn trắng tinh, cũng không tránh khỏi dính một ít vết máu và bụi đất, nhưng còn tốt hơn nhiều so với Nguỵ Vô Tiện toàn thân dính máu, nhếch nhác không chịu nổi. Máu gần như ướt đẫm cả người, quần áo ẩm ướt dính sát vào cơ thể, tà áo trước ngực còn bị rạch một đường, làn da trắng nõn lộ ra, máu nhỏ từ trên quần áo, chảy từng giọt xuống lồng ngực, trượt xuống dưới.

Lam Vong Cơ chuyển ánh mắt đi, không nhìn thêm nữa, mà Nguỵ Vô Tiện chỉ chú ý đến áo khoác của Lam Vong Cơ, mới vừa choàng lên người hắn, máu đỏ tươi liền thấm qua lập tức, từng đốm từng đốm, giống như hoa mận đỏ nở trong tuyết.

Hắn vội vàng nói: "Lam Trạm, ngươi đừng vậy, ta không cần". Nói rồi liền lấy áo khoác xuống.

Nhưng Lam Vong Cơ giữ tay hắn lại, cột chặt dây ở cổ áo, "Ngươi mặc vào". Ngừng một chút lại nói: "Nếu thực sự bị bệnh, cuộc chiến sau này phải như thế nào".

Đúng thật là vậy, tương lai cuộc chiến sẽ ngày càng căng thẳng, hắn không thể gục ngã được, hiện giờ cũng không phải lúc để khoe mạnh, vì vậy từ chối nữa cũng không hay, lại khoác áo vào, nói tiếng cám ơn.

Lam Vong Cơ hơi do dự, ngập ngừng mãi mới mở miệng: "Nguỵ Anh, ngươi ... có phải là ..."

Chưa kịp nói xong, một môn sinh vội vã chạy lên trên đài, tay cầm bức thư, thở hổn hển nói: "Nguỵ, Nguỵ công tử! Tin, tin tức chiến sự ..." Có lẽ không nghĩ rằng Lam Vong Cơ cũng ở đó, sững người một chút, mới hành lễ: "Hàm, Hàm Quang Quân".

Trận chiến hôm nay đã kết thúc, việc còn lại chỉ là xem tin tức chiến sự, thu dọn chiến trường mà thôi. Chẳng qua việc dọn dẹp chiến trường cũng không nhẹ nhàng, chiến tranh đâu có đơn giản như vậy, bất kể là kẻ địch hay đồng minh, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, một đống xương cốt thi hài chờ bọn họ xử lý. Nguỵ Vô Tiện định thần lại, vừa định nhận thư, thì Lam Vong Cơ ở bên cạnh lên tiếng trước: "Đưa cho ta đi".

Đây vốn là chiến trường cho Giang thị phụ trách chính, Lam Vong Cơ hôm qua mới mang quân đến chi viện, không có lý nào để cho y xử lý những việc phía sau, nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Không sao. Ngươi về nghỉ ngơi trước đi".

Lại nhớ đến những gì Lam Vong Cơ nói trước đó, biết rằng y suy nghĩ cho đại cục, trong lòng cũng thôi, không cần câu nệ mấy chuyện nhỏ này nữa. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm ơn, rồi rời đi.

Nguỵ Vô Tiện không có bội kiếm, chiến trường cách nơi đóng trại cũng không tính là gần. Hắn cưỡi ngựa, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể không hiểu sao lại nóng lên, đầu óc xoay mòng mòng, nếu không có mùi đàn hương ở trên người còn khiến hắn tỉnh táo một chút, thì hắn cảm thấy sắp ngã ngựa tới nơi, nên càng giơ roi thúc ngựa, phi nhanh hơn một chút.

Trở về trại, sắc trời đã tối. Mọi người nhìn thấy một người mặc bạch y vội vàng xuống ngựa, định thần nhìn lại thì nhận ra là Nguỵ Vô Tiện, các ánh mắt nhìn tới càng thêm tò mò.

Ai cũng biết Nguỵ công tử của Vân Mộng Giang thị và Lam nhị công tử của Cô Tô Lam thị cực kỳ không hợp nhau, hai người thường xuyên cãi nhau. Hôm này thật lạ lùng, tại sao Nguỵ Vô Tiện lại mặc áo của người Lam gia trở về?

Nguỵ Vô Tiện người này, đi tới đâu cũng là tiêu điểm, bình thường nhận được nhiều sự chú ý, hiện giờ lại càng đương nhiên có vài người chú ý. Xuống khỏi ngựa, hắn gần như chạy như điên về lều của mình. Vào trong lều, nhanh chóng ném vài lá bùa dán lên cửa, xác định đã hạ cấm chế hắn mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, gần như mềm nhũn ngã vật lên giường.

Lúc cưỡi ngựa hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là bệnh bình thường.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm đưa tay ra phía sau thăm dò, quả nhiên trơn ướt dinh dính, quần đều đã ướt đẫm một mảng lớn .... Đây không phải thấm ướt do máu người, đây là kỳ mưa móc đã tới rồi ha.

Từ sau lần đầu tiên phân hoá, kỳ mưa móc của hắn không hề trở lại, đã mấy năm trôi qua, trên người hắn không có chuẩn bị thuốc. Mà hiện giờ chỉ có hai người biết hắn là Khôn Trạch, Giang Yếm Ly vẫn ở Mi Sơn, Giang Trừng thì dẫn quân đến Thanh Hà chi viện, lần này thật sự là kêu trời trời không thấu gọi đất đất không hay rồi.

Thông thường kỳ mưa móc của Khôn Trạch khoảng ba đến năm ngày, thay đổi tuỳ người, nhưng Nguỵ Vô Tiện không biết hắn sẽ bị mấy ngày. Theo lời y sư đã từng nói, kỳ mưa móc của Khôn Trạch khiếm khuyết không xác định được, cũng không thể biết sẽ kéo dài mấy ngày. Trong lòng cảm thấy càng thêm kinh khủng, nếu Khôn Trạch không uống thuốc trong kỳ mưa móc, cũng không giao hợp với Càn Nguyên, nghe nói sẽ khổ sở sống không bằng chết, hơn nữa còn không biết phải chịu đựng mấy ngày.

Cảm thấy tim mình đập điên cuồng, như xuyên thủng lồng ngực, da nóng như lửa đốt, không thể ngăn được dòng thuỷ dịch chảy ra càng lúc càng nhiều ở phía sau. Trong lòng lại cảm thấy vừa trống rỗng vừa ngứa ngáy không chịu được, hắn vô thức ôm chặt tấm áo khoác mà Lam Vong Cơ đưa hắn, ngửi được mùi đàn hương thanh lãnh đó dường như khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng không cứu được thân thể càng lúc càng nóng rực của hắn, hắn cắn chặt môi dưới của mình, để mình không phát ra một âm thanh nào, nhưng sau khi vô thức xoa xoa phần hạ thể mấy cái qua lớp quần áo, thì nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu đựng, như thể có vạn con kiến cắn trong xương, vừa tê vừa ngứa trong lòng, tự mình sờ hoàn toàn không thể nào giảm bớt ham muốn khó nhịn. Trong lòng hắn hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo mình, chịu đựng vượt qua, nhất định phải vượt qua. Kỳ mưa móc thôi mà, sẽ không thể khó chịu đựng hơn ba tháng ở Loạn Tán Cương, hắn có thể vượt qua được.

Nhưng càng lúc tinh thần hắn càng mơ hồ, mồ hôi thấm đẫm bộ quần áo vốn chưa khô, càng thêm ướt nhẹp, dính vào làn da nóng như lửa, không hề có tác dụng mang lại sự giải toả cho hắn, cái cảm giác nhớp nháp đó càng làm cho hắn khó chịu đựng hơn, hắn chịu không nổi phải nghẹn ngào nức nở nước mắt tuôn trào. Không biết qua bao lâu, cơn tình triều dịu đi một chút, hô hấp của hắn cũng hơi bình thường lại, lại nghe thấy có ai đó chạm vào cấm chế, gõ gõ vào khung cửa.

Nguỵ Vô Tiện lập tức tỉnh táo, đè ép xuống mọi âm thanh, để người ta không nghe ra bất kỳ điều khác lạ gì mới mở miệng nói: "Ai?"

Không ai trả lời, hắn vốn tưởng là môn sinh mang cơm tối tới, nhưng bây giờ hình như không phải, hắn lại lên tiếng hỏi: "Là ai? Ta không ăn cơm tối, mang đi đi".

Vẫn không có ai trả lời, nhưng lại chạm vào cấm chế của hắn, gõ cửa một lần nữa.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy rất kỳ lạ, bình thường những người này rất sợ hắn, cho dù là thật sự mang cơm tới, nhìn thấy hắn hạ cấm chế, thì sẽ ngoan ngoãn mang đi không làm phiền hắn, làm gì còn dám chạm vào cấm chế của hắn hết lần này đến lần khác.

Vì vậy cố gắng đứng dậy, đi tới bên cửa, nắm chặt Trần Tình trong tay, khẽ mở cửa ra.

Nhưng ngoài cửa nào có ai, chỉ có hai lọ sứ nhỏ màu trắng để trên mặt đất trước khung cửa, ánh trăng chiếu lên hắt ra ánh sáng lạnh lẽo băng giá, đến nỗi Nguỵ Vô Tiện thấy lạnh cả người từ đầu đến chân. Nguỵ Vô Tiện là một Khôn Trạch, hắn cho rằng không ai biết.