Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 27: Nuối tiếc và hy vọng (a)



Từ khi ở bên ngoài nghe được tin tức Di Lăng Lão Tổ quay về lại trần gian, trong lòng Lam Niệm Tích kích động, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng khi nó nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, đột nhiên không biết nên đối mặt với người này như thế nào, cho nên nó lập tức bỏ chạy đi.

Cuộc sống của nó từ nhỏ đã thiếu đi người mẹ, cũng đã từng mong đợi, cũng đã từng mơ mộng, cũng đã từng hụt hẫng, nhưng khi người này thật sự xuất hiện, trong lòng nó thế nhưng lại cảm thấy lúng túng. Nó nên tiếp nhận một người cha đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của nó như thế nào đây, nó nhận ra bản thân mình không nghĩ ra đáp án.

Vì vậy bỏ trốn, lang thang khắp nơi ở bên ngoài, không lâu sau Lam Cảnh Nghi truyền tin cho nó, kêu nó về nhà, nói rằng Hàm Quang Quân và một người tên Nguỵ Vô Tiện đã đi chu du khắp chân trời góc biển, còn nói rằng có nhiều chuyện hay muốn kể cho nó nghe.

Hiện giờ chuyện mà mọi người từ trong tiên môn cho đến thường dân bách tính trong lúc trà dư tửu hậu nói tới, đều hoặc là chuyện bát quái về Kim Quang Dao, hoặc là chuyện bát quái về phụ thân và cha của nó, những ngày này ở bên ngoài nó nghe tới một ngàn tám trăm lần, tất nhiên cũng biết Lam Vong Cơ không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Niệm Tích đang nghĩ, mình bỏ nhà đi trên người đúng thật là cũng không có bao nhiêu bạc, bình thường ra ngoài săn đêm Lam Vong Cơ sẽ cho nó một khoản kinh phí, hoặc là đi chung với các sư huynh lớn tuổi hơn, các sư huynh lại thương nó, không để nó tiêu tiền, lần này bản thân vẫn là quá liều lĩnh, tốt hơn hết là nhân lúc Lam Vong Cơ không ở đó thì quay về lấy ít bạc.

Hơn nữa nó cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện Lam Cảnh Nghi nói sẽ kể, dù sao nó cũng đã vô cùng hối hận vì bỏ lỡ cuộc bao vây tiễu trừ Loạn Tán Cương lần thứ hai, bỏ lỡ vụ miếu Quan Âm, chuyện lần này vừa nghe là đã khiến người ta rất hào hứng, nó là một thiếu niên mới lớn, tính tò mò rất cao, làm sao mà không hứng thú.

Nó nghĩ, nếu không ổn thì cũng không phải chuyện lớn, lại bỏ chạy tiếp là được.

Vì vậy vô cùng phấn khởi trở về Cô Tô, nhưng, ngờ đâu Lam Cảnh Nghi là một tên đại lừa đảo!!!

Nó vừa trở về là đi tìm Lam Cảnh Nghi, Lam Cảnh Nghi liền chê nó dơ bẩn, nói Lam Vong Cơ mua quần áo mới cho nó để ở Tĩnh Thất, kêu nó đi lấy. Bình thường phụ thân không giỏi biểu đạt, đúng thật có lúc mua đồ mới cho nó thì đều để ở Tĩnh Thất để nó tự đi lấy, không ngờ cha về rồi mà phụ thân vẫn còn nhớ mua thêm quần áo mới cho nó, trong lòng ấm áp, liền đi đến Tĩnh Thất, nhưng vừa bước chân vào cửa Lam Cảnh Nghi đã dùng cấm chế Lam Vong Cơ đưa hắn để nhốt Lam Niệm Tích bên trong.

"Xin lỗi, Niệm Tích, ngươi cứ yên tâm ở trong Tĩnh Thất, đợi Hàm Quang Quân về đi". Lam Cảnh Nghi ngoài miệng xin lỗi nó, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có ý xin lỗi một chút nào.

"Lam Cảnh Nghi!! Ngươi lừa ta!!" Lam Niệm Tích bị hắn chọc cho nổi điên rồi, "Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như thế của chúng ta đâu!".

Lam Cảnh Nghi thản nhiên nói: "Tình nghĩa huynh đệ làm sao so được với mệnh lệnh của Hàm Quang Quân phải không, Niệm Tích, nếu ngươi chạy trốn, Hàm Quang Quân chắc chắn sẽ phạt nặng ta, ta thật sự không muốn lại chép phạt gia quy nữa".

Trong lòng Lam Niệm Tích chửi bậy một tiếng, huynh đệ gì chứ, còn không bằng gia quy!!! Hơn nữa trọng điểm là, làm gì có đồ mới nào đâu, Lam Cảnh Nghi là một tên đại lừa đảo!!!

Sau đó nó bị nhốt hơn một tháng, Lam Cảnh Nghi mỗi ngày mang ba bữa cơm đến, bởi vì Lam Cảnh Nghi hạ cấm chế, nên chỉ có Lam Cảnh Nghi có thể ra vào. Nó nói chán, Lam Cảnh Nghi liền đưa cho nó một đống sách vẽ, nó nói không muốn xem, Lam Cảnh Nghi liền đọc cho nó nghe.

Lam Niệm Tích nghĩ bụng, lợi hại, vẫn là phụ thân của nó lợi hại, sư huynh đệ khác trong Lam gia, Ôn Uyển hiền lành lương thiện, hàm dưỡng cực tốt, làm sao có thể nhốt được nó, nó có thể tuỳ tiện nói xạo mấy câu rồi bỏ chạy. Cố tình kêu cái tên Lam Cảnh Nghi ngoại trừ họ Lam ra thì không có một điểm nào giống với người Lam thị để đối phó nó, nó nói một câu có thể đáp trả mười câu, so với phạt chép gia quy gì đó còn khó chịu hơn nhiều.

Sư huynh Tư Truy cũng cùng phe với bọn họ, chỉ đứng ngoài cửa khuyên can nó, chứ không cứu nó, đột nhiên Lam Niệm Tích cảm thấy mình thật là thảm, Nguỵ Vô Tiện trở về, phụ thân huynh đệ của mình đều không đối xử tốt với mình nữa, nó chỉ càng cảm thấy Nguỵ Vô Tiện đáng ghét hơn.

Vì vậy khi Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cùng nhau trở về Tĩnh Thất, nó tất nhiên nghĩ là Lam Cảnh Nghi, nên mới mắng chửi một câu.

Thế là theo lý đương nhiên bị chép phạt 10 lần gia quy.

***

"Nhị ca ca, tên nhóc Niệm Tích tại sao không ở Tĩnh Thất cùng với ngươi vậy?" vừa mới tắm xong, Nguỵ Vô Tiện mềm mại cọ cọ trong lòng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ôm lấy đạo lữ nóng bỏng nhà mình, nói: "Lúc Niệm Tích còn nhỏ, ta thường ra ngoài săn đêm". Ngừng một chút lại nói: "Thúc phụ nói Niệm Tích tính tình nghịch ngợm, lớn lên cùng với các đệ tử, sẽ bảo ban nhau tốt hơn một chút".

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới danh tiếng Phùng loạn tất xuất của Hàm Quang Quân, cũng không phải có thể đạt được trong một sớm một chiều, nghĩ quanh năm chắc chắn là ở ngoài phần nhiều, lấy đâu ra thời gian chăm sóc con, đa phần cũng là Lam Khải Nhân trông coi. Nhưng chỉ vài ánh mắt vài câu nói, hắn đại khái đã nhìn ra đứa nhóc này có tính cách gì rồi, Lam lão đầu chắc hẳn cũng rất đau đầu, mới đưa ra quyết định này.

Nguỵ Vô Tiện ở trong vòng tay Lam Vong Cơ, thấp gọng nói: "Lam Trạm, ta sinh con ra mà không nói với ngươi, ngươi không trách ta chứ?"

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ siết chặt vòng tay hơn, nói: "Ta cám ơn ngươi".

Tuy bọn hắn đã nói sẽ không nói cám ơn và xin lỗi với nhau nữa, nhưng chỉ riêng việc này, Lam Vong Cơ cực kỳ muốn cám ơn Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện chết rồi, nhưng Lam Vong Cơ vẫn còn sống. Y đã không còn là Lam Trạm của bất kỳ ai nữa, nhưng y vẫn là Lam Vong Cơ của thúc phụ và huynh trưởng, là Lam nhị công tử của Cô Tô Lam thị, là Hàm Quang Quân Phùng loạn tất xuất. Y kiên định với lý tưởng của mình, tiếp tục đi trên đường, lạnh lùng cô độc lại càng lạnh lùng cô độc hơn.

May mắn thay Nguỵ Vô Tiện đã mang con trai của bọn hắn đến với thế gian này, mang vào cuộc đời y, trở thành ngọn đèn trong suốt 13 năm u ám đó của y, mới khiến cho những năm tháng đó của y, trên con đường không đến nỗi chỉ toàn là hai màu đen trắng.

Cho nên, CÁM ƠN.

"Ca ca ngốc, sao lại phải cám ơn, đây cũng là con của ta mà". Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu lên, mỉm cười, đặt một nụ hôn ngọt ngào mềm mại lên đôi môi của Lam Vong Cơ, lại nói: "Đứa nhóc đó giờ thế nào rồi?"

Lam Vong Cơ trả lời: "Gia quy 10 lần".

"Phạt nặng như thế?"

"Bỏ nhà đi, lớn giọng ồn ào, không tôn trọng người lớn".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rơi lộp độp, Lam Vong Cơ vẫn là Lam Vong Cơ, đối với con của mình cũng nhất nhất theo quy cũ như vậy, lại hỏi: "Đứa nhóc này có thể ngoan ngoãn chép phạt sao? Ta thấy chắc chắn là lại bỏ chạy".

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn qua, hỏi hắn: "Giống ai?"

Nguỵ Vô Tiện lập tức nhớ tới lần trước rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, bản thân vẫn còn trêu ghẹo Lam Vong Cơ, nói con của y không biết giống ai, hiện giờ mặt mình đã bị vả sưng luôn rồi, vì vậy cười giả lả: "Ha ha ha ha ha ha, ta nói thật, Lam Trạm, ngươi yên tâm để nó một mình à?"

"Ngọc lệnh thông hành đã thu hồi". Không có ngọc lệnh thông hành, Lam Niệm Tích chẳng thể đi đâu được.

Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng, Lam Vong Cơ đã cúi đầu tới, hôn lên cổ hắn, làm cho hắn hơi ngứa ngáy, mùi đàn hương thanh lãnh bay đến, trong lòng theo đó cũng run rẩy lên từng đợt.

"Lam, Lam Trạm ...." Trong nói hắn nói Lam Vong Cơ đã cởi bỏ áo khoác ngoài của hắn, đưa tay sờ soạng vòng eo của hắn một hồi.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thầm nghĩ, chuyện con cái để ban ngày giải quyết, buổi tối là thời gian dành cho người lớn. Vì thế ôm qua, lăn xuống trên mặt giường.

Qua khỏi giờ hợi, Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện, thở đều đặn. Nguỵ Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra, cánh tay Nguỵ Vô Tiện để trên người y âm thầm di chuyển, lại nằm một lát, thấy Lam Vong Cơ không có động tĩnh, đôi mắt đen nhánh sáng trưng đảo một vòng, bò dậy.