Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 28: Ba người cùng bước vào thế gian



Vân Thâm Bất Tri Xứ, gia yến.

Lam Vong Cơ đi bên phải Nguỵ Vô Tiện, đi bên trái là Lam Niệm Tích, ba người cùng đi, Lam Vong Cơ vẫn trong dáng vẻ thanh lãnh đó, Nguỵ Vô Tiện mặt mày tươi cười, Lam Niệm Tích lè lưỡi nghịch ngợm. Ba người này, một người tuấn nhã, một người mỹ lệ, còn có một thiếu niên cũng cực kỳ đẹp đẽ, nhìn như tranh vẽ, bỏ qua chút thân phận không thể bàn tới, thì thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Lần lượt từng người Lam gia ngồi vào vị trí, nhìn thấy bọn hắn đi vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn đến, Lam Niệm Tích thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn đang nhìn khắp xung quanh thì nhịn không được lên tiếng, nói: "Tại sao ngươi mặc màu đen đến đây vậy, rất là dễ gây chú ý á".

"Là do y phục hay sao, cha của ngươi mặc cái gì đến thì cũng đều gây chú ý hết". Nguỵ Vô Tiện đáp trả một câu.

"Ngươi! Ai thừa nhận ngươi là cha của ta!"

Sau đó hai người lại bắt đầu tranh cãi qua lại, nhưng bởi vì là gia yến, rất nhiều trưởng tộc tiền bối Lam thị ở đây, Lam Niệm Tích không dám quá phóng túng, chỉ nhỏ giọng oán trách. Còn Nguỵ Vô Tiện, đương nhiên là lợi dụng cơ hội nói thêm mấy câu chiếm tiện nghi của nó.

Sau đó thấy Lam Khải Nhân đi vào, Lam Vong Cơ hành lễ với ông: "Thúc phụ".

Lam Niệm Tích hành lễ: "Thúc tổ phụ".

"Lam ..." Nguỵ Vô Tiện đang mở miệng nói, thì hai người hai bên đồng loạt quay đầu nhìn hắn, hai đôi mắt nhạt màu giống y như đúc cùng nhìn hắn chằm chằm, đều muốn lấy mạng, vì vậy vội vàng sửa miệng, hành lễ: ".... Thúc phụ".

Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, thổi ra một hơi, "Ừm" một tiếng, lên trên ngồi. Lam Vong Cơ mang theo hai người, cùng nhau ngồi vào chỗ.

Đây là gia yến nội bộ của Lam thị, không khí trầm lắng, vừa đáng sợ vừa kéo dài, Nguỵ Vô Tiện hiếm khi ngồi thật đoan chính chịu đựng. Dù sao Lam Khải Nhân đã đồng ý cho hắn tham dự gia yến, coi như là thừa nhận hắn với thân phận đạo lữ của Lam Vong Cơ, hôm nay lần đầu tiên xuất hiện, cũng xem như là giới thiệu trước công chúng, cho dù rầu rĩ thế nào, hắn cũng phải ngồi xuống.

Lần lượt từng hàng người ăn mặc phục sức giống nhau, vẻ mặt lãnh đạm giống nhau, ngay cả không khí cũng trầm lắng, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, thực sự là một đám người mặc áo xô tang, bữa gia yến này trở nên giống một cái đám ma.

Ngồi xuống còn có thể miễn cưỡng chống chọi, nhưng mấy món ăn kia, thật sự là rễ cây vỏ cây, mấy năm qua, các món ăn mãi chỉ có một kiểu, lại còn đắng hơn. Món canh đó hắn vừa uống một ngụm, liền khiến hắn phải nhăn cả mặt vì đắng.

Lam Niệm Tích nhìn hắn, rõ ràng là không nuốt nổi, trong lòng có chút vui sướng, sau đó thấy Lam Vong Cơ cấp tốc giải quyết phần canh của mình, rồi âm thầm đổi chén cho Nguỵ Vô Tiện, tiếp tục ăn.

Xưa nay phụ thân ăn món gì cũng luôn rất từ tốn rất lịch sự, vì giúp Nguỵ Vô Tiện giải quyết mấy món ăn đó, mà tốc độ ăn các thứ tăng nhanh gấp nhiều lần. Từ lúc nó bắt đầu có trí nhớ, phụ thân luôn giữ kỷ luật bản thân nghiêm ngặt, một mực được ca ngợi là hình mẫu cho các con cháu, nó chưa bao giờ thấy phụ thân vi phạm gia quy, chứ đừng nói ở gia yến làm ra loại hành động này.

Càng quá đáng hơn chính là Nguỵ Vô Tiện cầm cái chén không lên, đưa lên môi hôn một cái, ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, rõ ràng là không quay đầu sang, nhưng Lam Niệm Tích thấy được hai người này đang liếc mắt đưa tình ngay dưới mí mắt Lam Khải Nhân.

Lam Niệm Tích kinh ngạc sững sờ, nó nghĩ, phụ thân nó thực sự đã thay đổi rồi.

***

Lam Niệm Tích ngoan ngoãn ở trong Tàng Thư Các chép gia quy, sau khi nghe Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, nó cũng không muốn bỏ chạy nữa. Dù sao nó cũng giống như thế, không thể chịu nổi khi nhìn thấy Lam Vong Cơ đau lòng, nó là người đã nhìn thấy dáng vẻ đau lòng chân chính của Lam Vong Cơ, chung quy nó không thể nào để mình trở thành người khiến phụ thân đau lòng được.

"Ồ, đây không phải là Lam tiểu công tử sao? Ta nghe nói ngươi không tôn trọng người lớn bị phạt chép gia quy, lại là thật à". Một nhóm sáu người, chính là sáu vị sư huynh đã từng bị Lam Niệm Tích lúc nhỏ đánh cho một trận, nhìn thấy nó ở Tàng Thư Các.

Sáu người này, dưới nắm đấm sắt của Lam Niệm Tích, sau đó đã trưởng thành hơn một chút, cũng không nhiều chuyện nữa, một phần là không dám, một phần là vì lớn rồi, chỉ thích tự coi mình là trưởng bối để cư xử, nên bắt đầu cảm thấy Lam Niệm Tích đáng thương.

Dù sao Hàm Quang Quân quanh năm đi săn đêm ở bên ngoài, trong nhà không có mẹ yêu thương nó, thật sự là tội nghiệp cho nó.

Lam Niệm Tích ngước đầu lên nhìn bọn họ một cái, tuỳ ý "Ừ" một tiếng coi như trả lời, dù sao nó cũng là con của Lam Vong Cơ, vẫn cần phải có giáo dưỡng.

Sau đó sáu người này lại thấy hứng thú, vây xung quanh, người dẫn đầu, nói: "Lam Niệm Tích, nghe nói Hàm Quang Quân đã tìm cho ngươi một người cha ha".

Cây bút trong tay Lam Niệm Tích hơi khựng lại một chút, rồi "Ừ" một tiếng.

Sư huynh đó lại nghiêng người qua, đè thấp giọng nói: "Ta nghe nói, chính là Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết đó".

Lam Niệm Tích không hiểu hắn có ý gì, ngước mắt lên, hỏi hắn: "Thì sao?"

Sư huynh đó lại bày ra vẻ mặt vô cùng tử tế nói: "Ngươi nghe lời khuyên của sư huynh, đừng có tranh đua với hắn ta, Di Lăng Lão Tổ là người thế nào chứ, một ngày nào đó không vui, đem ngươi ra hầm nhừ thì làm sao!"

"Hên xui." Lam Niệm Tích cũng lười trả lời hắn, tay tiếp tục viết.

Sư huynh đó, đột nhiên nắm lấy tay nó, sau đó nói với giọng điệu đặc biệt chân thành: "Lam Niệm Tích, lúc còn nhỏ là chúng ta không hiểu chuyện, chế giễu ngươi không có mẹ bị nhặt về, nhưng bây giờ chúng ta đều lớn rồi, mọi chuyện đã hiểu rõ, ngươi được nhặt về cũng không sao, nhưng mẹ kế của ngươi chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, ngươi nên đối xử với hắn tốt một chút, đợi sau này hắn có con của riêng mình, cũng không đến nỗi coi thường ngươi, ngươi phải nghĩ cho tương lai của mình nha!"

Năm người còn lại cùng gật đầu liên tục, miệng nói không ngừng: "Phải đó, phải đó, ngươi đừng ngốc như vậy nha".

Thành thật mà nói, Lam Niệm Tích rất muốn tát cho mấy người này tỉnh lại, nhưng thân phận của nó xác thật là Lam thị cho đến nay cũng chưa từng có phản hồi chính thức, nó có miệng mà không thể nói, ai mà biết nó thật sự là con ruột của Lam Vong Cơ đâu, ngươi kia cũng không phải mẹ kế gì đó.

Thân phận của nó vẫn luôn là một ẩn số, không thừa nhận với bên ngoài. Nó cũng biết thân phận Di Lăng Lão Tổ rất đặc thù, Lam gia và phụ thân, chắc chắn phải cân nhắc kỹ càng rồi mới tiết lộ ra bên ngoài, nhưng trong lòng nó nói chung cũng có chút tổn thương.

Mặc dù bọn họ đều ở đây, rõ ràng là cha mẹ của mình, thế nhưng lại không thể là cha mẹ của mình, cảm giác đó giống như mình là một sai lầm, không xứng đáng sống trên đời vậy.

Nhưng có tiếng ai đó cười to ha hả, mấy thiếu niên cùng nhìn qua, trên cây mộc lan ngoài cửa sổ, một người mặc hắc y đang đứng, nhìn sang bọn chúng và cười. Người nọ điểm mũi chân lên một cành cây, nhẹ nhàng nhảy vọt vào bên trong, mấy hôm nay bọn chúng đều nghe tin đồn, người mặc hắc y ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ có một người, vì vậy bất giác kêu lên: "Di Lăng Lão Tổ!!"

Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy tay với bọn chúng, tỏ ý chào hỏi, "Hê, không sai, là ta".

Bọn chúng lớn lên đều đã nghe qua đủ loại lời đồn máu me của người này, đương nhiên là thấy sợ hãi, lại nhớ tới những lời nói vừa rồi bị nghe thấy, lại càng run lẩy bẩy: "Chúng, chúng ta cũng là quan tâm Lam Niệm Tích".

"Hiểu hiểu mà" Nguỵ Vô Tiện cười cười, "Cũng cám ơn các ngươi luôn quan tâm chăm sóc con của ta nhiều năm như thế". Sau đó hắn bước qua, quàng tay lên vai Lam Niệm Tích, nói với mấy thiếu niên kia: "Nhưng Lam Niệm Tích không phải là được nhặt về, nó chính là con ruột của ta và Hàm Quang Quân, bây giờ cha của nó đã trở về, sau này không cần các ngươi phải quan tâm nhiều nữa".

Cây bút nắm trong tay Lam Niệm Tích rơi xuống mặt bàn, mấy thiếu niên kia kinh ngạc đến độ không ngậm miệng lại được.

"Ngươi sao có thể đem chuyện này nói ra một cách dễ dàng như thế hả!!!" Những đệ tử đang quét dọn ngoài sân Tàng Thư Các đều bị tiếng hét này làm cho hoảng hồn, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xưa nay chưa từng có âm thanh nào lớn như vậy.

Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Nhưng ngươi đúng là do ta sinh mà. Gia quy Lam thị, không cho nói dối".

Nói xong chỉ chỉ vào Nhã Chính tập ở trước mặt nó, sáu thiếu niên kia vất vả mãi mới bình tĩnh lại, lập tức bỏ chạy ra khỏi Tàng Thư Các, nghe được bí mật kinh thiên động địa, gia quy gì cũng quên ráo.

Lam Niệm Tích hỏi hắn: "Tại sao muốn thừa nhận? Ngươi chưa từng nghĩ phải che giấu thế nào sao?"

"Niệm Tích" rất hiếm khi Nguỵ Vô Tiện gọi tên của nó, nói: "Ta và phụ thân ngươi không nói công khai rộng rãi, nhưng chúng ta thật sự rất hạnh phúc vì sự tồn tại của ngươi".

Lam Niệm Tích hết cả giận, mắt đảo một vòng, thầm nói, thôi bỏ đi, không quan tâm nữa.

Người này, có thể thừa nhận tất cả mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy, khiến Lam Niệm Tích cảm thấy bản thân mình phiền não bao lâu nay, giống như một thằng ngốc. Trong nháy mắt cảm thấy mình ở độ tuổi này không nên chịu quá nhiều phiền não như thế, cho dù sự việc là do Nguỵ Vô Tiện gây ra, cho dù người này có định chọc thủng bầu trời, phụ thân cũng sẽ chống đỡ cho hắn, còn lâu mới phải cần đến mình hao tâm tốn sức.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy nó lại cầm bút lên, thay một tờ giấy, tiếp tục chép gia quy. Tờ trước vì cây bút rơi xuống, dính một đốm mực lớn, không dùng được nữa, đành để sang một bên. Nguỵ Vô Tiện đưa tay cầm lên xem, nét bút tuy viết ẩu, nhưng cũng không mất đi cốt cách, có phong thái của hắn, mỉm cười, nói: "Nè, nhóc con, đừng chép nữa, chúng ta ra sau núi chơi được không? Ngươi chắc chắn đã từng đến sau núi rồi đúng không, dẫn ta đi dạo đi".

"Không đi, ta còn chưa thừa nhận ngươi đâu". Lam Niệm Tích từ chối.

"Chuyện ngươi không nhận ta với chuyện chúng ta cùng đi chơi đâu có liên quan gì, đi mà, đi mà". Nguỵ Vô Tiện tiếp tục thuyết phục.

Lam Niệm Tích không hề nhúc nhích, nói: "Không đi, ta phải chép gia quy".

Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh án kỷ, chống đầu, hỏi nó: "Thật không đi? Đi chơi vui hơn nhiều á, chép gia quy làm cái gì chứ".

Lam Niệm Tích bất lực liếc hắn một cái, nói: "Không đi. Phạm lỗi, thì phải chịu phạt, đã chịu phạt, thì phải hoàn thành xong xuôi mới nói tới chuyện khác".

Phải nói, bộ dạng nghiêm túc khi giáo huấn người khác này, thực sự có cảm giác của Lam Vong Cơ lúc thời niên thiếu: "Cứ nghĩ rằng ngươi giống ta, nhưng phát hiện ra ngươi giống Lam Trạm. Đã có trí thông minh của ta lại có cả sự cẩn thận của Lam Trạm, ái chà, Lam Trạm dạy dỗ ngươi thật là tốt".

Đang định đáp trả hắn "Đúng vậy", Lam Niệm Tích nhìn sang, thấy Nguỵ Vô Tiện đang nhìn nó cười, trong đôi mắt đầy vẻ dịu dàng, Lam Niệm Tích ngẩn người, rõ ràng không mang theo cái chuông bạc kia, nhưng dường như trong lòng đang vang lên, leng keng leng keng, trái tim cũng theo đó mà rung động.

Nguỵ Vô Tiện thật ra rất muốn xoa xoa đầu của nó như khi nó còn nhỏ, nhưng vẫn nhẫn nhịn, đứng lên, đi đến bên khung cửa sổ nhảy qua ngọn cây, hái xuống một đống hoa mộc lan, lại nhảy trở về, Lam Niệm Tích không hiểu, hỏi hắn: "Ngươi làm gì vậy? Nhảy qua nhảy lại chơi à".

Nguỵ Vô Tiện ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho nó đi qua, Lam Niệm Tích tính tò mò rất nặng, cũng đặt bút xuống đi tới bên cửa sổ, nghe hắn nói: "Đợi chút ngươi sẽ biết".

Sau đó nhìn thấy xa xa có một người mặc bạch y đi tới, Lam Vong Cơ bạch y mạt ngạch phấp phới, chậm rãi bước đi.

"Phụ thân? Làm sao ngươi biết phụ thân sẽ đi ngang qua?" Lam Niệm Tích tò mò hỏi hắn.

Nguỵ Vô Tiện tách các cánh hoa ra, đưa cho nó một nắm, nói: "Ngươi ngốc à, Lam Trạm là Càn Nguyên của ta, tin hương mạnh như thế, từ xa ta đã biết rồi".

Lam Niệm Tích lúc này mới nhận ra, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã kết khế, là danh chính ngôn thuận rồi.

Lam Vong Cơ đi ngang qua bên ngoài Tàng Thư Các, đột nhiên một trận mưa hoa rơi xuống, phút chốc ngào ngạt hương hoa mộc lan.

"Lam Trạm! Nhìn chúng ta, mau nhìn chúng ta!!"

Ngẩng đầu, Nguỵ Vô Tiện cười rạng rỡ vẫy tay với y, Lam Niệm Tích ở bên cạnh cũng cười gọi y: "Phụ thân!"

Ánh nắng lướt qua khuôn mặt, loé lên trong đôi mắt nhạt màu, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn bọn hắn, dịu dàng miên man không lời nào tả nỗi.

Lam Niệm Tích nghĩ, có lẽ, Lam Vong Cơ vẫn luôn không hề thay đổi, gia quy cũng vậy, kỷ luật cũng thế, đều không quan trọng, chỉ là trước kia người có thể khiến y làm như vậy, không có ở đây mà thôi.

***

Gia quy Lam thị, không được nói chuyện thị phi sau lưng người khác. Đối với những chuyện bát quái lớn chân chính, đều coi là giả.

Ngày hôm sau, sự việc Lam Niệm Tích là con ruột của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đã lan truyền khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ba ngày sau đã lan truyền khắp thiên hạ, thậm chí còn xuất hiện truyện kể cùng với đủ thể loại lời đồn bát quái về Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ những năm đó, năm ngày sau thì ngay cả truyện tranh cũng đã nhanh chóng ra mắt.

Tiên môn bách gia ở khắp nơi nói là đến chúc mừng, thật ra người đến để nghe ngóng chuyện bát quái nhiều vô số kể, nói cho cùng Nguỵ Vô Tiện đời trước là một Trung Dung, còn được biết đến là người mạnh nhất, làm thế nào có thể sinh con? Tất nhiên là khơi dậy lòng tò mò của quần chúng.

Mười ngày sau, Lam Khải Nhân thật sự rất đau đầu, tìm Lam Vong Cơ, ném cho y một tấm bản đồ, trên đó ghi lại vài nơi có tà tuý xuất hiện dạo gần đây, đã có người đến cửa xin giúp đỡ, nói: "Vong Cơ, hay là các ngươi ra ngoài săn đêm đi".

Từ các ngươi đó, đương nhiên là nói cả Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích. (Cả nhà bị đuổi ha ha ...)

Ý tứ của Lam Khải Nhân không thể rõ ràng hơn, kêu y mau chóng mang vợ con đi đi, ông cần yên tĩnh, sau đó phải chỉnh đốn gia phong một phen mới được.

Lam Vong Cơ hiểu ý, sửa soạn hành lý, Nguỵ Vô Tiện đi dắt Tiểu Bình Quả, y đi kêu Lam Niệm Tích, cùng nhau đi ra ngoài.

Vân Thâm Bất Tri Xứ buồn chán như thế, có thể xuống núi, Nguỵ Vô Tiện không biết vui sướng như thế nào, còn Lam Niệm Tích, suốt ngày nghe nói Lam Vong Cơ vô cùng lợi hại bất khả chiến bại, nhưng nó chưa từng có cơ hội tận mắt chứng kiến, khỏi nói có bao nhiêu hưng phấn.

Một lớn một nhỏ, hào hứng phấn khởi, thiếu điều hát vang lên, đi ngang qua sơn môn, giữ cổng vẫn là tiểu môn sinh xui xẻo ngày trước, thấy ba người đi đến, hành lễ và nói: "Hàm Quang Quân, Tiểu Lam công tử". Sau đó nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, cân nhắc một chút rồi nói: "Lam nhị phu nhân".

Doạ Nguỵ Vô Tiện sợ đến nỗi chân bị vấp một cái, Lam Vong Cơ nhanh chóng đỡ hắn, không để hắn té, sau đó lạnh mắt nhìn qua, đang định mở miệng, Lam Niệm Tích đã giành trước, nói: "Ngươi có ngốc không, có ai gọi nam nhân là phu nhân đâu, gọi là tiền bối".

Tiểu môn sinh sợ đến nỗi giật nảy người, nói cho cùng Lam Niệm Tích chính là cơn ác mộng của hắn, vội vàng sửa lời: "Nguỵ tiền bối".

Nguỵ Vô Tiện ôm lấy bả vai Lam Niệm Tích, cười thật là cao hứng, "Hay quá, cám ơn tiểu Lam công tử đã lên tiếng bảo vệ".

Lam Niệm Tích lắc người một cái, không làm cho cánh tay của hắn rơi khỏi vai được, cũng không giãy giụa nữa, nói: "Ta làm vậy là vì không sẵn lòng thừa nhận ngươi".

Nguỵ Vô Tiện cũng không bực mình, tiếp tục quàng vai nó, hai người hi hi ha ha đi về phía trước, Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, dắt Tiểu Bình Quả đi sau bọn họ, tiểu môn sinh kia nhìn bọn họ dần khuất trong tầm mắt, trong lòng thở dài, thật tốt nha, hắn cũng có chút nhớ cha mẹ mình rồi.

Thân thể hiện tại này của Nguỵ Vô Tiện, thể lực không được tốt, Lam Vong Cơ sợ hắn mệt, nên đi đến đoạn đường bằng phẳng liền ôm eo hắn, đặt lên lưng Tiểu Bình Quả. Nguỵ Vô Tiện thuận thế hôn "bẹp" một cái rõ to lên mặt y, Lam Niệm Tích dứt khoát không thèm nhìn, bất quá nó thật sự cũng đã hơi quen với sự không biết xấu hổ này của Nguỵ Vô Tiện, không còn sốc nữa, quay đầu qua bên kia không nhìn là xong.

Sau đó nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Để thằng bé ngồi đi, ta đi bộ".

"Ta còn lâu mới thèm ngồi" Lam Niệm Tích cự tuyệt, lại nói: "Ngươi xem việc huấn luyện hàng ngày của Cô Tô Lam thị chúng ta là chuyện chơi à, thể lực của ta khoẻ thế này, ngươi tự ngồi một mình đi".

Nghe vậy, Lam Vong Cơ vỗ vỗ đầu nó, nói: "Rất tốt".

Được y khen ngợi, Lam Niệm Tích nhoẻn miệng cười, không cần phải nói vui mừng như thế nào, vì thế Nguỵ Vô Tiện ngồi trên Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ dắt dây cương, Lam Niệm Tích đi một bên, ba người cứ thế thong thả bước đi

Bức tranh đã trùng với quá khứ, lần này, cuối cùng đã không còn điểm khác biệt nhỏ nữa.

"Sao vậy?" Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi hắn, Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra mình lại sơ ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình, vì thế cười nói: "Không có gì không có gì, ta tự nói với mình thôi, à, chúng ta đi đâu?"

Lam Vong Cơ lấy tấm bản đồ ra đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện không nhìn một cái, ném cho Lam Niệm Tích, nói: "Nhóc con xem xem ngươi muốn đi đâu?"

"Hỏi ta sao?" Lam Niệm Tích chụp lấy tấm bản đồ, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Suy cho cùng trước đây Lam Vong Cơ bởi vì suy nghĩ cho sự an toàn của nó, toàn để cho các sư huynh lớn tuổi hơn dẫn nó đi săn đêm, có việc gì nhận việc đó, muốn đi đâu làm gì, thường là chấp nhận số mệnh theo quyết định của nhóm người, không được gây ra lỗi lầm. Các sư huynh kinh nghiệm phong phú, nó chỉ cần đi theo, chưa bao giờ có người nào hỏi xem nó muốn đi đâu, đột nhiên có quyền quyết định nó có chút kích động, hỏi: "Thật sự cho ta quyết định? Đi đâu cũng được?"

Nguỵ Vô Tiện trên lưng Tiểu Bình Quả mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng hai người bên cạnh ngươi là ai hả? Tiểu Lam công tử cứ yên tâm chọn, muốn đi đâu thì đi đó. Đúng không ha Nhị ca ca?"

Nghe xong Lam Niệm Tích lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấy Lam Vong Cơ phụ hoạ theo lời Nguỵ Vô Tiện, gật đầu "Ừm" một tiếng.

Lam Niệm Tích hào hứng mở bản đồ, trên loại bản đồ này sẽ đánh dấu mấy nơi có tà tuý quấy phá, tà tuý bình thường thì vẽ vòng tròn, mạnh hơn thì vẽ chữ thập, đặc biệt mạnh sẽ vẽ vòng tròn, bên trong vẽ thêm chữ thập, siêu siêu mạnh, chỗ đó không khuyến khích tu sĩ bình thường đến sẽ vẽ một vòng tròn thật lớn, bên trong vẽ chữ thập.

Sau đó Lam Niệm Tích chỉ vào vòng tròn lớn nhất có thêm chữ thập bên trong ở trên bản đồ, "Vậy thì đi đến đây!"

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn, khoé miệng cong lên: "Được, đi chỗ này".