Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 37: May mắn mọi việc đều hoàn hảo (a)



Mụ yêu quái đó tiếp tục mài dao, tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt, thỉnh thoảng còn ngâm nga mấy câu hát.

Tâm trạng của mụ càng lúc càng tốt, tâm trạng của Lam Niệm Tích càng lúc càng tệ, nó có một mình, nếu phải đánh nhau, cũng có thể chạy thoát được, nhưng còn có Bánh bao nhỏ ở đây, nó chắc chắn sẽ không vứt Bánh bao nhỏ lại, bỏ chạy một mình.

Đang suy nghĩ, Bánh bao nhỏ tỉnh lại, chớp mắt một cái, chất giọng non nớt kêu lên: "Niệm Tích ca ca".

Mụ yêu quái nghe thấy, xoay người lại, trong mắt mụ ta, Bánh bao nhỏ chính là một miếng thịt thơm ngon tuyệt vời, nhịn không được chảy nước miếng ra, cười khằng khặc, vừa cười một cái, gương mặt nhăn nheo cùng với hai chiếc răng nanh đó, trực tiếp doạ Bánh bao nhỏ sợ đến phát khóc.

Bánh bao nhỏ quá sợ hãi, hu hu khóc rống lên, mụ yêu quái cũng không bực bội, lại cười, lau lau nước miếng, nói: "Có thể khóc là tốt, có thể khóc là có sức lực, có sức lực chứng minh thân thể khoẻ mạnh, khoẻ mạnh thì ăn ngon! Ăn ngon!"

Dọa đến nỗi Bánh bao nhỏ không khóc được luôn, mặt mày trắng bệch, nó nhớ sáng sớm hôm nay trước khi mẫu thân đi, dặn dò nó, gần đây có người xấu ăn thịt trẻ con, kêu nó hết giờ học phải đợi người đến đón, ngàn vạn lần không được chạy lung tung. Nhưng hồi nãy tan học nó nhìn thấy mẫu thân đến đón, vậy mẫu thân đâu? Mẫu thân đi đâu rồi?

Đứa bé tuổi còn nhỏ, gặp việc đáng sợ đương nhiên là sẽ muốn tìm mẹ, lại khóc oà lên: "Oa oa oa oa, Mẹ!!! Mẹ!!"

Mụ yêu quái nghe thấy cười rộ lên, tiếp tục doạ đứa bé: "Đến chỗ này, ngươi sẽ không nhìn thấy mẹ nữa đâu, khục khục khục".

Trong lúc nói răng nanh cọ vào răng nanh, phát ra âm thanh ken két kỳ lạ, doạ Bánh bao nhỏ chỉ biết khóc càng to hơn.

"Bánh bao nhỏ" Lam Niệm Tích gọi đứa bé, nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn ngươi về tìm mẹ".

Bánh bao nhỏ sụt sịt, nước mắt ràn rụa, hỏi: "Thật sao?"

Lam Niệm Tích nhìn đứa bé, trong đôi mắt nhạt màu có sự kiên định khiến người ta yên tâm, nó mỉm cười, nói: "Ngươi không tin tưởng Niệm Tích ca ca à?"

Làm sao mà không tin, trong lòng Bánh bao nhỏ Niệm Tích ca ca chính là đối tượng mà nó sùng bái nhất, mạnh mẽ gật đầu: "Tin".

"Vậy thì đừng khóc nữa, nam tử hán không thể dễ dàng khóc như vậy". Bánh bao nhỏ nghe lời, giơ hai tay bị trói lên, dùng cánh tay lau nước mắt, Lam Niệm Tích thấy đứa nhỏ thật dễ thương, cười nói: "Đến bên cạnh Niệm Tích ca ca, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ ngươi".

Bánh bao nhỏ cực kỳ nghe lời, lăn đến bên người Lam Niệm Tích, dựa sát vào người ca ca, không biết vì sao, mới hồi nãy nó cảm thấy rất sợ, nhưng nghĩ đến ở cùng với Niệm Tích ca ca, nó liền không sợ nữa.

Mụ yêu quái ở bên cạnh, không cười nữa, vẻ mặt nhìn Lam Niệm Tích càng lúc càng nghiêm túc, sau đó nói: "Tên tiểu quỷ ngươi trái lại không bất ngờ về ta ha?" lại hỏi nó: "Đứa nhỏ như ngươi, tại sao muốn điều tra ta?"

Ánh mắt Lam Niệm Tích nhìn sang, không hiện ra bất kỳ vẻ sợ hãi nào, "Hứng thú".

"Ồ?" Trên mặt mụ yêu quái nở nụ cười tà ác, nói: "Gương mặt của ngươi, khiến ta nhớ đến một người".

***

Ba mươi năm trước, mụ cũng quấy phá trên đường phố Di Lăng, tiên môn bách gia gì đó đều là đám vô dụng, không một người nào có thể thu phục mụ, mụ gần như là ăn thoả thích mỗi ngày.

Có một đêm, mụ lại nhìn trúng một đứa bé, vừa định há miệng ăn thì một nữ nhân lao tới chĩa kiếm vào mụ, lúc đó mụ xoay người bỏ chạy, nữ nhân đó còn dẫn theo một nam nhân, đuổi theo bao vây mụ. Nữ nhân đó cực kỳ xinh đẹp, công phu rất cao, đạp lên ánh trăng, một kiếm khiến người ta chấn động, nam nhân nhìn hiền hậu, nhưng dùng kiếm chiêu nào chiêu nấy cũng khiến người ta khó đỡ, hai người truy đuổi mụ không tha, thật ra gần như chỉ một chút nữa, là đã có thể xử lý xong mụ ta, đáng tiếc nữ nhân đó thực sự bụng rất to, đột nhiên ngã ra đất, nam nhân kia không còn quan tâm đến việc truy bắt mụ nữa, quay qua đỡ vợ của mình lên.

Mụ yêu quái trên cành cây, cười ngạo bọn họ, khoác lác rằng nhất định sẽ quay trở lại để ăn thịt đứa con của bọn họ, sau đó trốn vào trong vùng rừng núi sâu thẳm. Tuy nhặt được một mạng, nhưng mụ bị trọng thương, phải ấn núp trong núi sâu hơn 30 năm, khôi phục lại nguyên khí, mới tái xuất để tác oai tác quái.

Một mặt là bản thân chịu đói hơn 30 năm, đói vật vã, một mặt là muốn trở lại Di Lăng, tìm đứa con của nữ nhân đó để báo thù, ăn thịt nó.

Mụ nhìn chằm chằm vào Lam Niệm Tích nói: "Nhìn kỹ gương mặt ngươi xinh đẹp như thế, rất giống nữ nhân kia nha".

Lam Niệm Tích nhanh mồm nhanh miệng: "Lâu như thế mà ngươi vẫn nhớ diện mạo người ta như thế nào sao? Sợ không phải ngươi tự thấy mình xấu xí, ghen tị với vẻ đẹp của người ta, cảm thấy người nào xinh đẹp cũng trông giống nhau đấy chứ".

Mụ yêu quái nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng có chút hợp lý, mụ ta đúng thật là cảm thấy người nào xinh đẹp cũng đều giống giống nhau, ghét bỏ như nhau. Lại hỏi nó: "Thật không phải mẹ của ngươi?"

Lam Niệm Tích nói: "Ta thề, không phải, đứa bé đó hơn 30 năm thì phải là một đại thúc rồi, ta trông có giống không?"

Trong lòng hứ một câu, là bà ngoại ta đó.

Thấy nó nói vô cùng có lý, mụ yêu quái không hỏi nữa, dường như tin lời nó, Lam Niệm Tích lại nói: "Không phải ngươi chỉ ăn trẻ con hay sao? Đại thúc ngươi cũng ăn à?"

Chuyện này khiến mụ ta khá bối rối, tuổi thọ của loài người rất ngắn, đúng là đã 30 năm trôi qua, vậy chắc chắn không còn là một đứa trẻ nữa. Lại nhìn nhìn đứa trẻ xinh đẹp này, nói: "Vậy không ăn thịt người kia nữa, ăn thịt ngươi. Dù sao ngươi cũng xinh đẹp".

Kết quả trọng điểm là xinh đẹp hay sao ... Lần đầu tiên Lam Niệm Tích phải than thở, cái gia đình này của mình ngay cả bà ngoại cũng là một mỹ nhân, thật sự là rắc rối nha.

"Vậy ngươi định khi nào sẽ ăn thịt ta? Hiện giờ ngươi chưa ăn ta thì có thể cho ta ăn cái gì đó không? Ta đói rồi". Lam Niệm Tích thử dò hỏi, trong lòng tính toán xem còn bao nhiêu thời gian.

Khiến cho mụ yêu quái vui vẻ lên, hỏi nó: "Ngươi ngược lại không sợ chút nào ha?"

Lam Niệm Tích vẻ mặt bất lực nói: "Sợ thì ngươi cũng không thả ta ra, còn không bằng chúng ta tán gẫu với nhau một chút".

Nhìn nó khá thú vị, mụ yêu quái ăn nhiều trẻ con như vậy rồi, đây là đứa nhỏ đầu tiên không sợ phát khóc, còn tìm mụ ta nói chuyện, vì vậy nổi lên hứng thú, nói với nó: "Bây giờ chưa ăn, đợi lúc cha mẹ không ở đây, sẽ đến nhà của ngươi để ăn".

Mụ ta vốn luôn nhắm trúng những đứa nhỏ không có cha mẹ ở nhà, biến thành cha mẹ của bọn chúng, cùng đi về nhà hoặc lừa bọn chúng mở cửa, sau đó ăn ngay tại chỗ. Mụ chọn mục tiêu ở Thanh Nhai học đường để hạ thủ, nhưng gần đầy có một đứa nhỏ đi khắp nơi dò hỏi tin tức của mụ ta, làm cho cha mẹ của những đứa trẻ trong học đường trông coi chặt chẽ hơn, rất khó hạ thủ, thật là quá phiền phức. Mụ liền nghĩ đứa nhỏ này mặc dù tuổi hơi lớn một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể ăn được, chỉ là lớn thì không dễ lừa, cho nên nhìn chằm chằm vào Bánh bao nhỏ bên cạnh nó, dùng Bánh bao nhỏ để dụ nó ra.

Lam Niệm Tích lại hỏi mụ: "Bắt được tại sao không ăn?  Không thể ăn ở đây à?"

Mụ yêu quái bày ra vẻ mặt không thể hiểu nổi trả lời hắn: "Ngươi không hiểu, đây là tình thú đó".

Lam Niệm Tích nghe câu này, suýt nữa mắt trợn ngược, hiện giờ là người là quỷ là yêu đều muốn bàn luận về tình thú với nó hay sao vậy trời?

***

Trời đã khuya, đến giờ ngủ của Bánh bao nhỏ rồi, quá buồn ngủ, Lam Niệm Tích để cho đứa bé dựa vào người nó ngủ, đứa bé còn nhỏ, không biết rõ tình hình, chỉ biết Lam Niệm Tích ở đó, thì không sợ.

Con dao của mụ yêu quái cũng đã mài xong, nhìn thấy cũng tới lúc rồi, định đi qua bắt Bánh bao nhỏ, Lam Niệm Tích lập tức đem Bánh bao nhỏ chắn ở sau lưng, hỏi mụ ta: "Ngươi muốn làm gì"

Mụ yêu quái cười lên, phát ra âm thanh kèn kẹt, "Mang nó về nhà để ăn, tránh ra".

Lam Niệm Tích không hề nhúc nhích, chắn một cách vững vàng, ánh mắt cũng không chút nhượng bộ, mụ yêu quái nhìn tướng mạo này của nó, vẫn luôn nghĩ đến nữ nhân làm mụ ta bị thương năm ấy, trong lòng nổi giận, yêu khí bộc phát ra, định dùng vũ lực bắt người, chụp lấy bả vai của nó, lập tức bị nóng đến mức phải buông tay ra, la lên một tiếng chói tai: "Ngươi, ngươi mang theo cái gì!"

Tròng mắt Lam Niệm Tích đảo một vòng, nói: "Nhiệt độ thân thể ta khá cao".

Yêu khí của mụ yêu quái vừa bùng nổ, liền có cảm giác bị một sức mạnh vô hình chống lại, nhưng dù sao đây cũng không phải là một yêu quái có tu vi thấp, vì vậy mụ mỉm cười, nói: "Thứ trên người ngươi không tồi, nhưng cũng không bảo vệ được hai người các người".

Lam Niệm Tích ngẫm nghĩ, điều này có lý, mụ yêu quái không cần sử dụng yêu lực cưỡng chế mang Bánh bao nhỏ đi, thì hiện giờ nó sợ là cũng rất khó ngăn cản, hơn nữa tu vi của mụ yêu quái này không thấp, muốn dùng sức mạnh phá chú thuật cũng chỉ là vấn đề thời gian. Lam Niệm Tích nghĩ cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, may là mụ yêu quái này dùng cách trói chéo, tay nó vẫn có thể hơi cử động được, vì vậy cố sức đưa tay vào trong người, lấy ra một tấm bùa, nhét vào trong quần áo của Bánh báo nhỏ.

Ngay ngày đầu tiên đến học đường, Nguỵ Vô Tiện đã ép buộc nhét thứ này cho nó, nếu nó không cầm, Nguỵ Vô Tiện đe doạ nói là sẽ đưa đón nó đi học, để tránh cho sự việc đáng sợ đó xảy ra, nó đành miễn cưỡng nhận lấy.

Không ngờ Nguỵ Vô Tiện, một người bộ dạng cà lơ phất phơ như thế, lại vẽ ra lá bùa này có hiệu quả rất tốt.

Nó để lá bùa cho Bánh bao nhỏ, sau đó nói: "Ngươi muốn ăn, thì ăn ta đi".

"Ha, đứa nhỏ nhà ngươi" Mụ yêu quái cười: "Tại sao cứ vội đi chết vậy? Cũng được, ngươi ở đâu? Trong nhà ngươi có người không?"

"Ta sống trong khách điếm. Ở một mình". Lam Niệm Tích thành thật trả lời.

"Khách điếm? Vậy không được, ta muốn cảm giác gia đình, ta muốn cái cảm giác tuyệt vọng khi cha mẹ ngươi nhìn thấy thi thể máu thịt be bét của ngươi". Chỉ cần tưởng tượng, những biểu tình tuyệt vọng đó của con người, là đã khiến mụ ta vô cùng hưng phấn.

Lam Niệm Tích nhìn mụ ta cười với vẻ mặt si ngốc, lòng thầm nghĩ thật là một kẻ biến thái, lại nói: "Phụ thân và cha ta ở sát vách, ngươi đến báo cho bọn họ, cũng có thể nhìn thấy họ luôn".

"Ngươi là do Khôn Trạch sinh ra à, vậy thì nhất định rất thơm, trước đây ta đã từng ăn hai đứa con của Khôn Trạch". Khiến cho hai con mắt của mụ yêu quái đều phát sáng lên, mụ ta nói: "Còn nam tử Khôn Trạch, rõ ràng là nam nhân, dáng vẻ lại yếu ớt mong manh như thế, nhìn thấy con của mình bị ta xé xác phải kêu thét lên đau đớn, không phải quá tốt sao".

Lam Niệm Tích nhìn sang kẻ biến thái này, mặt đầy hắc tuyến, nói: "Dạng người của cha ta, ngươi có lẽ là chưa nhìn thấy, hơn nữa, ta cảm thấy ngươi bắt ta không được tốt lắm đâu, ngươi vẫn nên ước rằng không gặp cha của ta thì tốt hơn."

"Nghe ngươi nói vậy, cha ngươi vẫn là con người chứ hả?"

Lam Niệm Tích nghĩ một chút, nói: "Ở Di Lăng cũng coi như là một người nổi tiếng đi".

"Ngay cả con của quan phủ cao cấp hoặc phú thương, tu sĩ tiên môn gì đó ta đều đã ăn qua, ở Di Lăng còn có đứa nhỏ nào ta không thể ăn?" Mụ yêu quái lại cười lên ken két, "Cha ngươi là ai?"

"Cha của nó là ta".