Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 47: Phiên ngoại 1 (H)



Khi đi săn đêm nếu cắm trại ngoài trời phải nhớ làm tốt công tác điều tra và đặt cấm chế

Củi khô trong đống lửa chẳng mấy chốc đã cháy tí tách, ngọn lửa bập bùng, chiếu sáng mặt người, Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay một que gỗ, thỉnh thoảng lại chọc một cái vào đống lửa.

Bọn hắn đi đến địa phương mà Lam Niệm Tích muốn đến, là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, không phải đi một hai ngày là đến được, người tu tiên mặc dù có thể ngự kiếm, nhưng ra ngoài săn đêm vốn là để rèn luyện, nếu không phải tình huống khẩn cấp bình thường cũng không chọn cách ngự kiếm, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mang Lam Niệm Tích, đi dọc theo con đường mòn, gặp tà tuý thì thuận tay diệt trừ.

Đã là vùng hẻo lánh, nên đường lớn cũng không nhiều, thỉnh thoảng đi xuyên qua rừng núi cũng là chuyện bình thường. Lần này, liên tiếp mấy ngày, vẫn chưa đến được thành trấn, bọn hắn đều phải ngủ đêm ngoài trời. Trong lúc săn đêm tá túc bên ngoài cũng là chuyện thường gặp, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đương nhiên quen với chuyện đó, Lam Niệm Tích cũng đã theo sư huynh đi săn đêm một thời gian rồi, tất nhiên cũng không phải là một người yếu ớt.

Đêm nay, không thấy mặt trăng, bị các lớp mây đen che phủ, cả vùng núi âm u, tầm nhìn càng kém hơn. Lam Vong Cơ đi tuần tra xung quanh, tạo kết giới, chỉ còn lại Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích ở bên đống lửa đợi y.

Cả hai vẫn luôn im lặng, Lam Niệm Tích cảm thấy Nguỵ Vô Tiện đêm nay có chút kỳ quái, thường nó không nói gì, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ hi hi ha ha nói chuyện trên trời dưới đất, tìm các thể loại đề tài để nói, đến nỗi suốt cả chặng đường luôn rất náo nhiệt, chưa từng thấy hắn chán nản như vậy.

Hắn không nói, Lam Niệm Tích cũng không biết nói gì, chỉ đành im lặng theo. Nguỵ Vô Tiện trầm mặc chọc chọc vào đống lửa, lẩm bẩm: "Phụ thân ngươi lâu dữ ta".

Lam Niệm Tích tiếp lời: "Có lẽ địa hình phức tạp, thỉnh thoảng tốn nhiều thời gian cũng là bình thường mà".

Nghĩ một hồi, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên đứng lên, nói: "Ta đi tìm y". Dừng một chút, lại nói: "Nhóc con ngươi tuyệt đối đừng chạy lung tung".

Lam Niệm Tích nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi coi ta là con nít à, ta đương nhiên biết quy tắc săn đêm".

Nguỵ Vô Tiện cũng không nói nhiều thêm gì nữa, xoay người đi vào trong rừng.

Rừng núi nơi đây hoang vắng, không có người ở, sợ là có yêu thú, Lam Vong Cơ phải kiểm tra cẩn thận, sau đó hạ cấm chế, y làm rất nghiêm cẩn, cho nên hơi lâu.

Y đang hạ một cấm chế ở trên cây, đang định đi đến chỗ tiếp theo, thì bị một giọng nói quen thuộc kêu lại: "Lam Trạm".

Quay đầu, Nguỵ Vô Tiện chắp tay sau lưng nhàn nhã đi tới, y cũng lên tiếng gọi: "Nguỵ Anh?"

Giọng điệu Nguỵ Vô Tiện hoạt bát nhanh nhẹn, đi đến bên cạnh y, "Ngươi đi lâu quá, ta đi tìm ngươi, có chuyện gì ư?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, tỏ vẻ mọi thứ bình thường, Nguỵ Vô Tiện cười cười: "Vậy ta làm cùng ngươi, hành động nhanh hơn một chút".

Sau đó cả hai sóng bước bên nhau, tiếp tục kiểm tra, trên đường đi Nguỵ Vô Tiện cũng nghiêm túc kiểm tra, rất ít nói, trong rừng một mảnh tĩnh mịch, chỉ có vài tiếng bước chân.

Nguỵ Vô Tiện hạ xuống cấm chế cuối cùng, quay đầu lại nhìn y: "Đây là nơi cuối cùng?"

Lam Vong Cơ lại gật đầu, ánh trăng rọi xuống từ những kẽ hở của đám mây đen, lấp loé trong đôi mắt nhạt màu trong veo đó, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống nhìn hắn, lông mi khẽ run rẩy một chút. Nguỵ Vô Tiện cong đôi mắt sáng ngời, khoé môi câu lên cứ cười mãi với y.

Hắn nói: "Vậy chúng ta, trở về?". Nói xong đưa tay, để lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, khẽ gãi gãi. Cây cối xum xuê xào xạc, cành lá đong đưa, bóng cây loang lổ rung rinh, làm giật mình mấy con chim trong rừng. Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện bị đập vào một thân cây, lồng ngực săn chắc của Lam Vong Cơ đè lên, môi chặn lên môi hắn, mút mát chiếm đoạt trong miệng hắn.

Nguỵ Vô Tiện không hề quan tâm đến, lưng mình đè lên thân cây xù xì, câu lấy cổ Lam Vong Cơ, kéo y sát rạt về phía mình.

Hơi thở đan xen, nhiễu loạn, hai luồng tin hương quấn quýt, hoá thành hương thơm ngọt ngào trong không khí, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, hưởng thụ việc Lam Vong Cơ càn quét bên trong miệng hắn hết lần này đến lần khác, đầu lưỡi thô bạo khuấy động chỗ thịt mềm mại trong miệng hắn, quét qua hàm răng, nghiền mài cho đến khi ngay cả răng cũng muốn mềm nhũn. Nguỵ Vô Tiện thoải mái đến nỗi không ngăn được tiếng rầm rầm rì rì, chiếc lưỡi khéo léo cũng câu lên trên, cào cào từng trận từng trận, tham lam mút lấy nước bọt của nhau, đầu lưỡi dây dưa ma sát với nhau.

"Ha ..." Lam Vong Cơ hơi buông hắn ra, vẫn ngậm lấy môi dưới của hắn, trong đôi mắt nhạt màu chỉ có ánh lửa nóng bỏng, nhìn mà Nguỵ Vô Tiện không thể chịu nổi nữa, đôi môi bị hôn đến hơi sưng đỏ, thở hổn hển, "Hàm Quang Quân, kết giới làm xong, không phải nên về cùng với con trai hay sao?"

Lam Vong Cơ không trả lời hắn, một chân chen vào giữa hai chân hắn, tăng thêm lực đạo chọc vào cái nơi nguy hiểm đó, ma sát từng trận. Vùng bụng dưới Nguỵ Vô Tiện tê rần, nắm lấy cổ áo sau gáy Lam Vong Cơ, ngửa đầu lên: "A! Lam, Lam Trạm ..."

Cúi đầu khẽ cắn lên cái cằm hoàn mỹ đó, tiếp theo một đường trượt xuống chiếc cổ tinh tế, hôn lên hầu kết mong manh, Nguỵ Vô Tiện có chút khẩn trương, kêu lên: "Lam, Lam Trạm, đừng, đừng làm ở đây, sẽ bị nhìn thấy".

Hắn vừa nói, hầu kết nhô lên khẽ nhúc nhích, chạm vào đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, xúc cảm càng rõ ràng hơn, Lam Vong Cơ lưu luyến không muốn rời đi, nhẹ nhàng hôn lên nơi đó.

Bình thường Lam Vong Cơ muốn làm gì Nguỵ Vô Tiện hiếm khi ngăn cản y, nếu bị người khác nhìn thấy, thì thừa nhận, dù sao Lam Vong Cơ tốt như thế, là của hắn đó.

Nhưng lần này thực sự có hơi khác, nếu bị con trai nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện sẽ xấu hổ đến chết mất. Rốt cuộc nói là đi tìm người, mà lại làm chuyện này.

Biết hắn lo lắng cái gì, Lam Vong Cơ không nói gì, hai tay mở rộng vạt áo của hắn ra, gặm gắn lên xương quai xanh rõ ràng của hắn, trước ngực rải rác lốm đốm, dấu tích của mấy hôm trước đã dần nhạt đi, Lam Vong Cơ tất nhiên thấy bất mãn, lần lượt in lại từng dấu tích mới cho hắn.

Lam Vong Cơ cắn hắn, lúc nào cũng cắn vừa phải, để lại dấu răng rõ ràng, nhưng không quá sâu khiến có thể chảy máu, hơi hơi đau, nhưng lại không đau nhiều, cảm giác kích thích đó giống như bị móng mèo cào nhè nhẹ vào trong lòng một chút, xúc động tận trái tim, từng trận từng trận ngứa ngáy không chịu được.

Nguỵ Vô Tiện không chịu đựng nổi vặn vẹo cơ thể, hạ thân bị Lam Vong Cơ kẹp lấy, không thể nhúc nhích, chỉ có thể hơi cọ cọ một chút, cọ vào chỗ bẹn Lam Vong Cơ, làm cho mảnh khố tử tăng thêm phần ẩm ướt.

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, hắn khẽ cười, nói: "Hàm Quang Quân, đừng quậy nữa, thời gian không đủ đâu".

Người trước mặt thế mà lập tức buông hắn ra, Nguỵ Vô Tiện tưởng rằng Lam Vong Cơ cho là thật, vội vàng định kéo giữ y lại, ngờ đâu Lam Vong Cơ đột nhiên nắm cổ tay hắn, xoay thân hình hắn một cái, rồi ấn vào thân cây. Lồng ngực Nguỵ Vô Tiện đập vào thân cây "xuýt xoa" một tiếng, sau lưng Lam Vong Cơ đã phủ người tới, cắn nhẹ vào dái tai hắn, thấp giọng nói: "Dốc sức một chút, đủ".

Cũng không biết dốc sức này, là nói Nguỵ Vô Tiện, hay y tự nói mình.

Lúc Khôn Trạch động tình hậu huyệt trơn ướt nhiều nước, Nguỵ Vô Tiện càng là kiểu người cực kỳ mẫn cảm, vừa rồi phía trước bị ma sát một trận, hậu huyệt đã ướt đẫm một mảng, Lam Vong Cơ cực kỳ săn sóc giúp hắn cởi khố tử.

Phần áo lúc nãy kéo ra, vẫn còn lỏng lẻo vướng lại ở thân trên, Lam Vong Cơ xoa xoa nắn nắn chỗ thịt non mềm trên đùi hắn, sau đó nâng mông hắn lên, Nguỵ Vô Tiện phối hợp đổ người về phía trước, tay ôm lấy thân cây, cố gắng giữ vững tư thế.

Vạt dưới áo bị mở ra, vén sang một bên, cặp mông đầy đặn lộ ra, nhìn thấy là cảm giác rất tuyệt, Lam Vong Cơ sờ lên, ra sức xoa nắn, cảm nhận được xúc cảm non mềm của cặp mông. Lực tay Lam Vong Cơ mạnh, làm đến nỗi từng dấu ngón tay in hằn lên rõ ràng, trước khi sáp nhập, Lam Vong Cơ luôn thích xoa nắn hắn như thế, hắn biết thứ hắn mong đợi không còn xa nữa, trong lòng cũng càng lúc càng hưng phấn, bất giác khẽ đong đưa vùng thắt lưng.

Chạm vào vòng eo mảnh mai đến mức không thể hiểu nổi đó, Lam Vong Cơ cắn mạnh một miếng, vào chỗ xương cụt phía sau lưng hắn. "Á! Á!". Nguỵ Vô Tiện kêu lên hốt hoảng, đó là chỗ mẫn cảm của hắn, đột nhiên làm thế này, hắn sảng khoái phát run, phía trước cũng ngẩng cao đầu, chọc thẳng vào vạt áo dưới thành một hình dạng phồng to lên.

Dùng sức kéo banh hai cánh mông của hắn ra, làm cho tiểu huyệt riêng tư ẩn núp bên trong lộ ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện cả người run rẩy, khiến tiểu huyệt khẩu đó cũng run rẩy theo, khép mở khép mở, huyệt khẩu có màu hồng nhạt, vô cùng dụ người, ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ mơn trớn, xoa ấn theo những nếp gấp ở đó, bên trong chảy ra càng nhiều dịch trong, thấm ướt cả lòng bàn tay Lam Vong Cơ.

Trong lúc run rẩy như thể là hôn lên, giống như lời mời gọi từ huyệt khẩu hồng hào, Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi sự cọ sát của y, vỗ vào tay của y, tự mình sờ lên, mở rộng cánh mông, để huyệt khẩu được kéo rộng ra, nghiêng đầu quay lại, khoé mắt ửng đỏ, trong mắt ngập ánh nước, hổn hển thấp giọng nói: "Lam Trạm tốt, trực tiếp đến đi, ta chịu được, nhanh cho ta đi".

Lam Vong Cơ mím môi, một giây sau, đã lấy dương vật ra, xuyên toàn bộ đi vào, nói là chịu được, hai người quậy tung trời đất suốt ngày, thân thể sớm đã vô cùng hoà hợp, nhưng vật đó của Lam Vong Cơ thật sự kinh người, đột nhiên đi vào vẫn là trầy trật, Nguỵ Vô Tiện vẫn là nhịn không nổi hét lên một tiếng, Lam Vong Cơ sợ tiếng kêu của hắn quá lớn, vội dùng tay bụm miệng hắn lại, tiếng kêu của hắn toàn bộ bị kẹt lại trong cổ họng.

Hét không thể hét, kêu không thể kêu, Nguỵ Vô Tiện không có cách nào phát tiết, thân thể run rẩy cả lên, bị ép đến mức lệ tràn ra khỏi khoé mắt, chỉ đành phát ra tiếng "Ưm ưm" bị bóp nghẹt. Sợ hắn bị bụm miệng khó chịu, Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch ra, quấn một vòng quanh chỗ miệng Nguỵ Vô Tiện, cột chặt, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe dụ dỗ bên tai hắn: "Nguỵ Anh, cắn đi".

Cả đầu Nguỵ Vô Tiện đều trống rỗng, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lam Vong Cơ nắm lấy eo hắn, bắt đầu va đập bên trong cơ thể hắn. Huyệt khẩu mở rộng, các nếp gấp đều bị kéo căng phẳng, phun nuốt cự vật của Lam Vong Cơ, bị những đường gân xanh nổi lên trên bề mặt ma sát dần dần trở nên chín rục đỏ sẫm, Lam Vong Cơ đỉnh về phía trước, kéo cặp mông của Nguỵ Vô Tiện về phía mình, khiến hai người dán sát vào nhau, đi vào rất sâu, túi nang va đập vào mông, hận không thể chen vào cùng. Mỗi lần đỉnh vào đều đâm đến một vị trí, chỗ thịt mềm nhô lên trong thành ruột, hung hăng nghiền qua, làm cho Nguỵ Vô Tiện toàn thân mềm nhũn, sức lực còn lại của cơ thể đều dùng hết vào đôi tay đang ôm giữ thân cây, nắm chặt đến nỗi trắng bệch, lại không thể rời khỏi điểm chống đỡ này, chỉ có thể miễn cưỡng giữ chặt, ngẩng đầu, nước mắt nước bọt cùng rơi xuống, thấm ướt mạt ngạch trắng tinh.

"Ưm ưm! Ư, ư!" Nguỵ Vô Tiện muốn nói gì đó, nhưng bị mạt ngạch cột ngay miệng, nói không được, cảm giác đó trong thân thể đã bên bờ bùng nổ, thật sự rất gấp, đành bỏ một tay xuống, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, đưa tới phía trước thân mình. Phía trước đã đứng sững cứng ngắc ở bụng dưới, lòng bàn tay Lam Vong Cơ ấm áp, vừa sờ lên cảm nhận được rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện suýt nữa bùng nổ luôn, vì thế ngẩng đầu, liều chết lắc đầu.

Lam Vong Cơ hiểu ý, một tay nhấc vạt áo trước lên cho hắn, một tay chơi đùa với dương vật của hắn, cự vật trong hậu huyệt cũng không ngừng lại, từng cú từng cú va chạm vào bên trong, cho hắn hai luồng kích thích, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, bụng dưới run lên, phóng tinh trong tay Lam Vong Cơ, bạch trọc bắn tung toé lên thân cây cổ thụ.

Một lát nữa hắn còn quay về, nên ngàn vạn lần không thể làm bẩn y phục, sẽ bị Lam Niệm Tích phát hiện ra. Vì vậy Lam Vong Cơ cẩn thận, dùng tay giữ dương vật của hắn, lau sạch mấy thứ hắn bắn ra, rồi mới buông tay.

Vừa mới phát tiết ra, cả người Nguỵ Vô Tiện tê dại mềm nhũn, cực kỳ miễn cưỡng dựa vào thân cây mà chống đỡ, nhưng Lam Vong Cơ không có ý định buông tha cho hắn, trực tiếp đỉnh một cú thật sâu, "Ưm!" Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào rên rỉ, thân thể lắc lư phản đối, nhưng những vặn vẹo này, lại giống như cố ý chào đón, ngược lại khiến Lam Vong Cơ càng trở nên hưng phấn hơn, sát phạt trong cơ thể hắn không theo một quy luật nào, nắm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, buộc Nguỵ Vô Tiện phải vặn người phối hợp.

Mây tan trăng sáng, ánh sáng bàng bạc rơi xuống, làn da Nguỵ Vô Tiện trắng nõn, dấu răng chỗ thắt lưng càng hiện lên rõ ràng. Lực đạo chỗ này không được khống chế tốt, cắn hơi mạnh một chút, hơi có chút máu rịn ra. Lam Vong Cơ nhìn thấy, lại có chút đau lòng, ngón tay thon dài sờ lên, nhẹ nhàng xoa theo dấu răng, trên ngón tay có một lớp chai mỏng, hơi thô ráp ma sát lên chỗ mẫn cảm ở xương sống, cả người tê rần như bị điện giật, Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ "Ưm ưm ưm".

Đột nhiên tay Lam Vong Cơ lại che lên miệng hắn, cúi thấp người xuống, ngực dán vào lưng hắn, ở bên tai hắn, khẽ nói: "Suỵt" một tiếng.

Tai của Nguỵ Vô Tiện cũng rất thính, rất nhanh đã nghe thấy có tiếng bước chân người, trong nháy mắt bị doạ đến nỗi im bặt.

Bước chân đó đi tới gần, trong lòng Nguỵ Vô Tiện khẩn trương, cả người cứng đờ lại, hậu huyệt cũng bất giác siết chặt, Lam Vong Cơ còn chưa rút ra, bị hắn hút lấy mà khẽ thở hổn hển bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng kẹp".

Hắn cũng không cố ý, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, hiện giờ hắn sợ muốn chết rồi, Lam Vong Cơ đã không giúp hắn còn nhắc nhở hắn, nhưng nghĩ lại, Lam Vong Cơ da mặt mỏng hơn hắn nha, nghĩ chắc chắn là bây giờ y càng lo lắng hơn, lại nảy ra ý muốn làm chuyện xấu, cho nên lại xấu xa co thắt một cái.

Ánh mắt lén lút gian tà liếc qua, quả như mong đợi nhìn thấy đầu mày Lam Vong Cơ nhíu chặt lại, Nguỵ Vô Tiện trong lòng có chút vui sướng, Lam Vong Cơ đã nhìn thấy ánh mắt của hắn, hạ thân đỉnh vào phía huyệt tâm một cái, đúng chính xác ngay chỗ mẫn cảm của Nguỵ Vô Tiện, hắn căn bản nhịn không được, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt.

Lam Niệm Tích đợi quá lâu không thấy hai người quay lại, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi ra tìm bọn hắn, cũng chưa thấy người đâu, hình như nghe thấy bên này có vài tiếng động, nhưng nó không thể xác định có phải là Lam Vong Cơ hay Nguỵ Vô Tiện không, cũng có thể là một loại yêu thú, nó cực kỳ cảnh giác, không hấp tấp nhào qua, nó lên tiếng gọi: "Phụ thân?" không có ai trả lời, lại gọi tiếng nữa: "Nguỵ Vô Tiện?"

Vẫn không có ai trả lời, nó cảnh giác, từ từ đi về phía này.

Nguỵ Vô Tiện bị nó doạ cho sợ đến mức tim nhảy lên tận cổ họng rồi, trong lòng thầm cầu mong, nhóc con ngươi ngàn vạn lần đừng bước tới nữa!!!

Mặc dù hồi nãy hắn nghĩ rằng Lam Vong Cơ da mặt mỏng, nên có lẽ sợ hơn hắn, nhưng với tình cảnh trước mắt này, hắn đang bị Lam Vong Cơ đè lên thân cây với cặp mông trần trụi, Lam Vong Cơ thì toàn thân vẫn đoan phương nhã chính ăn mặc chỉnh tề chớ, nếu thực sự bị nhìn thấy, bản thân hắn coi như không thể làm người nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện kẹp lấy vật đó của Lam Vong Cơ càng lúc càng chặt hơn, hắn thật sự trắng bệch cả mặt mũi, trong lòng đều nghĩ rằng, lần này thôi xong rồi, không còn hy vọng nhận thân với con trai nữa, nhóc con sau khi nhìn thấy hắn xấu hổ đến chết mất, còn nhận thân gì nữa.

Lam Niệm Tích cầm chặt Bất Uổng, kiếm đã rời vỏ một thốn (khoảng 2,5cm), kiếm quang màu hồng tím lưu chuyển bên trên, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào, nhanh chóng vượt qua mấy cây cổ thụ, đến nơi phát ra tiếng động, nhìn một cái, thế mà lại không có gì.

Nó nhìn trái nhìn phải chỗ đó, kỳ lạ quái lạ, mới vừa rồi rõ ràng là tiếng động phát ra từ chỗ này.

Mặt trăng màu bạc ở trên trời lại bị đám mây đen che phủ, tầm nhìn trong bóng tối quả thật rất kém. Lam Vong Cơ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, ngồi trên một nhánh cây to của gốc cây cổ thụ mới vừa rồi bọn hắn hồ nháo, bên dưới chính là Lam Niệm Tích đang đi tới đi lui.

Lam Vong Cơ ôm hắn ngồi trên chân, từ phía sau khẽ hôn lên dái tai hắn, để hắn thả lỏng. Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh trở lại, hậu huyệt vẫn nuốt lấy vật đó của Lam Vong Cơ, cũng biết bị mình co thắt sẽ khó chịu đựng, nên cố gắng phối hợp, thả lỏng để Lam Vong Cơ dễ chịu một chút.

May mà Lam Vong Cơ phản ứng nhanh, kịp thời ôm hắn nhảy lên cây, may mà không để Lam Niệm Tích nhìn thấy gì, không đúng! Đột nhiên hậu huyệt của hắn siết mạnh vào, lần này càng dữ dội hơn, suýt nữa là khiến Lam Vong Cơ kết thúc ngay trong cơ thể hắn. Nhưng mà không đúng!! Khố tử của hắn, khố tử của hắn vẫn còn đang ở bên dưới á!!!

Trăng ơi, cầu xin ngươi hãy trốn lâu lâu một chút, nhóc con ơi, cầu xin ngươi nhanh đi đi, lần sau cha nhất định sẽ không chọc ghẹo ngươi nữa. Nguỵ Vô Tiện liên tục thầm niệm, tim nhảy điên cuồng, trải qua đoạn thời gian ngắn ngủi dài nhất trong cuộc đời.

May mà Lam Niệm Tích cũng nhìn xung quanh xong, tối đen thùi lùi, không phát hiện được thứ gì, cũng không tìm kiếm sâu, đi sang nơi khác để tìm bọn hắn.

Cho đến khi người đi mất, tiếng bước chân xa dần, Nguỵ Vô Tiện mới thấy nhẹ nhõm, lần này thật sự bị thằng nhóc con doạ sợ không nhẹ, bây giờ vừa thả lỏng, cả người ngã gục vào trong lòng Lam Vong Cơ.

Đột nhiên Lam Vong Cơ ôm hắn lên, dùng lực để hắn bắt đầu lên xuống, gấp gáp đến mức không cho hắn thời gian để hoàn hồn, chuyển động điên cuồng trong cơ thể hắn, đỉnh đến mức đốt xương cùng của hắn tê dại.

Cành cây lắc lư dữ dội, vang lên xào xạc, Nguỵ Vô Tiện cắn chặt mạt ngạch, phát ra từng loạt tiếng rên trầm thấp.

Lam Vong Cơ hôn vào nơi phát nóng ở sau gáy hắn, lên tiếng gọi hắn: "Nguỵ Anh, mở ra".

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được sự nhẫn nhịn trong giọng nói của y, cố gắng thả lỏng, mở cung khẩu ra, dương vật gấp không thể chờ nổi nữa đâm vào trong, cung khang ấm áp trơn ướt, dịu dàng bao bọc lấy y, Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển ở phía sau tai hắn, dùng sức đâm mạnh, chôn vào thật sâu, phóng thích vào trong cơ thể hắn.

Khi tạo thành kết Lam Vong Cơ dựa vào thân cây, ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, tháo mạt ngạch ra cho hắn, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng hắn. Nguỵ Vô Tiện nằm trong lòng y thở dốc, nói: "Thằng nhóc con này, thật sự doạ chết người ta, khố tử của ta vẫn còn bên dưới đó, nếu bị nhìn thấy ta sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa".

Lam Vong Cơ vỗ vỗ hắn, "Ngươi cũng biết xấu hổ?"

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt trừng y một cái, uỷ khuất nói: "Nhị ca ca, đều tại ngươi, không phải là làm kết giới sao? Làm thế nào lại làm ta luôn".

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn qua, nói: "Ngươi bắt đầu".

Đôi mắt đẹp kia luôn nhìn thấu lòng người, Nguỵ Vô Tiện thật sự chịu không nổi, "Được thôi, là ta bắt đầu". Phụt một tiếng, dựa gần qua hôn lên lần nữa. Giẫm lên cành cây lá khô, bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lam Niệm Tích theo âm thanh nhìn qua, thấy Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cùng nhau trở về, nó vui mừng nói: "Phụ thân! Hai người đã trở về rồi!"

Lam Vong Cơ khẽ "Ừm" một tiếng, đỡ Nguỵ Vô Tiện đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa, bản thân mình thì ngồi bên cạnh hắn, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, dựa lên người của y.

"Ủa? Phụ thân, mạt ngạch của người đâu?" Lam Niệm Tích nhận thấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ biến mất, chuyện này thật đáng kinh ngạc, tuy rằng trước mặt bọn hắn tháo mạt ngạch xuống cũng không có vấn đề gì, nhưng nó rất hiếm khi thấy dáng vẻ phụ thân không đeo mạt ngạch.

Lam Vong Cơ ngừng một chút, nói: "Làm dơ rồi".

Nguỵ Vô Tiện dựa vào người y cười suốt.

Lam Niệm Tích nhìn người này lúc nào cũng trong bộ dạng không xương, bất mãn nói: "Tại sao ngươi lại xem phụ thân như tấm nệm vậy hả, phụ thân đi kiểm tra và làm kết giới rất mệt, ngươi không thể tự ngồi được à?"

Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới để ý tới nó, tiếp tục dựa dẫm, "Nhóc con hiểu cái gì, ta mới là mệt nè".

"Ngươi có thể mệt cái gì, đi có vài bước chân mà thôi". Lam Niệm Tích lẩm bẩm, lại hỏi: "Phụ thân, ngươi đi khá lâu, gặp phải việc gì sao?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, không trả lời, Lam Niệm Tích lại hỏi: "Có sao không? Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng động vang lên trong rừng".

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân hình của Lam Vong Cơ rõ ràng rung lên một cái, hắn cười thành tiếng, thay Lam Vong Cơ trả lời: "Là có việc, việc gấp, việc gấp cần phải làm ngay tức khắc, cho nên đi làm".

Lam Niệm Tích cũng không hiểu, nhưng phụ thân làm việc luôn có lý do riêng, vì vậy "Ồ" lên một tiếng.

Lại thấy Nguỵ Vô Tiện dựa dần vào Lam Vong Cơ, dán sát vào bên tai người nọ khẽ nói: "Phải không ha, Nhị ca ca".

Lam Vong Cơ vành tai ửng đỏ, hơi gật đầu "Ừm" một tiếng.

Mây đen che phủ mặt trăng, ban đêm nhìn không rõ, tối nay, nhất định ngủ ngon.