Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 49: Phiên ngoại 3



Từ cửa thành Lan Lăng, một đường thẳng đến cửa cổng Kim Lân Đài, xếp hàng dài đứng đầy toàn là các tu sĩ tiên môn trẻ tuổi, ôm hoa, cầm bảng, quơ quơ thư tín, nhiều vô kể, cực kỳ hoành tráng.

Người trong tiên môn thông thường đều có chút kiêu ngạo, hơi khác biệt so với bình dân bá tính, làm sao thấy được bọn họ ồn ào thành cái dạng này, vì thế có người tò mò, ở bên cạnh bàn tán, mấy vị tiên sư này là đang làm cái gì.

Cũng có người thích buôn chuyện, người khác mời một ấm trà, thấy cũng chưa đến giờ, nên đặt bó hoa trong tay xuống, tán gẫu cùng mọi người ngồi trong quán trà, nói: "Các ngươi không biết sao, Lam tam tiểu thư của Cô Tô Lam thị sắp tới đây đó".

Người hỏi câu này đều là những người bình dân bách tính, đối với chuyện trong tiên môn chỉ là nghe lời đồn với lại nghe kể từ trong sách, hiểu không sâu, chỉ hỏi: "Lam tam tiểu thư, hẳn là khuê nữ của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết, đồng thời là muội muội của Tuần Văn Quân Lam Niệm Tích phải không."

Tu sĩ đó gật đầu nói phải, lại nói: "Đúng là nàng, các ngươi còn không biết, cô nương này không đơn giản, tuổi còn nhỏ, mười ba tuổi đã đứng đầu bảng xếp hạng tiên tử thế gia đấy".

Người kia lại hỏi: "Mười ba? Đó không phải vẫn còn là một đứa trẻ con sao?"

"Ngươi không hiểu" Người đó lại nói với hắn: "Gia đình này khá là lợi hại, một nhà năm người đều là nhan sắc thần tiên, cô nương thế này, không chỉ diện mạo xinh đẹp, mà sự tích về nàng mới là lợi hại nha".

***

Lam tiểu thư của Cô Tô Lam thị, Lam Duyệt Hãn, lúc bắt đầu có lời đồn đại về nàng trong tiên môn, là khi nàng bảy tuổi. Lúc đó là vào một lần Hội Thanh Đàm, Lam Hi Thần dẫn bọn họ ra ngoài chơi, bởi vì tiểu Diêu công tử 12 tuổi, bắt nạt tiểu Lam nhị công tử 10 tuổi, không biết bắt nạt như thế nào, đột nhiên tiểu Lam nhị công tử khóc lên, mọi người đều biết vị Lam Khuynh Khanh công tử này rất thích khóc, một đám toàn là trẻ con nhãi ranh, lại đều là tiểu công tử tiên môn thế gia, bình thường được chiều chuộng thành thói, đứng đó cười thằng bé, trận cười này, khiến Lam Khuynh Khanh lo lắng, mà càng lo lắng thì càng khóc dữ, cầu cứu Lam Duyệt Hãn.

Không sai, Lam Khuynh Khanh 10 tuổi cầu cứu muội muội Lam Duyệt Hãn 7 tuổi.

Lam Duyệt Hãn ở gần đó, đến rất nhanh, đứng chắn trước người Lam Khuynh Khanh, mấy cái miệng nhiều chuyện kia, ỷ vào mình lớn tuổi hơn một chút, còn cùng nhau cười nhạo luôn cả cô bé.

"Lam Khuynh Khanh, tại sao ngươi lại trốn sau lưng con gái hả, không mất mặt hay sao?"

Tiểu Diêu nhị công tử đó càng ngông cuồng, cười nói: "Năm đó đại ca ngươi đánh đại ca ta, bao nhiêu là uy phong ha, còn ngươi sao lại nhát gan như thế, Lam Khuynh Khanh. Muội muội, khuyên ngươi đứng ra xa một chút, cẩn thận ta làm ngươi bị thương, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của ngươi không còn cần nữa hay sao?"

Sau đó mấy người tại đó cười điên cuồng, Lam Duyệt Hãn trực tiếp tiến lên, lập tức đánh tiểu Diêu nhị công tử thành cái đầu heo. Nhưng hắn bị một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình năm tuổi đánh một trận, cũng là khổ không nói nổi, đại ca của hắn năm đó còn nhận được phí thuốc men, còn hắn ngay cả đòi một lời giải thích cũng không thể, chỉ có thể coi như một đứa trẻ nghịch ngợm mà xử lý.

Chỉ là đám tiểu công tử các thế gia hôm đó chứng kiến trận đánh này, trong lòng đều chắc chắn một điều: Lam Duyệt Hãn của Cô Tô, không thể chọc được.

Sau đó, bảng xếp hạng tiên tử thế gia cũng giống như bảng xếp hạng công tử thế gia, 12 tuổi mới có thể đưa vào, Lam Duyệt Hãn 12 tuổi, gặp trong buổi hội tiên tử bách gia, mạt ngạch tung bay, sáo bạch ngọc ngang môi, thổi lên một khúc chấn động tứ phương, qua hôm sau người người chen chúc nhau trước cổng sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ muốn đưa canh thiếp cho nàng.

Thỉnh thoảng Lam Vong Cơ sẽ tham gia Hội Thanh Đàm giúp Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ đi theo, mấy ông già bà lão trong tiên môn đó, lúc đầu gặp hắn đều tự động cách ra xa một khoảng, hiện giờ hoàn toàn khác, cười tươi hớn hở đi tới, muốn kết thông gia.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Các vị có chút gấp gáp rồi phải không, Duyệt Hãn nhà chúng ta mới 12 tuổi, còn chưa phân hoá đâu, làm sao nói chuyện kết hôn".

Mấy người đó sớm đã nghĩ xong rồi, nói: "Lão tổ! Nguỵ công tử! Ngươi yên tâm, gia đình chúng ta Càn Nguyên, Trung Dung, Khôn Trạch đều có! Để dành sẵn cho khuê nữ của ngươi! Luôn có người phù hợp!"

Còn có thể để dành cái thứ này, Nguỵ Vô Tiện thật sự là mở mang tầm mắt, kêu to một tiếng: "Hàm Quang Quân!". Những người này đương nhiên cũng muốn tiếp cận Lam Vong Cơ, quay đầu lại, nhưng nào có thấy Lam Vong Cơ đâu? Quay nhìn trở lại, ngay cả Nguỵ Vô Tiện cũng không có.

Sau đó khi nàng 13 tuổi, ở cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn, nữ tu vốn ít khi tham gia hoạt động săn bắn, nhưng Lam Duyệt Hãn cưỡi ngựa trắng, cùng xuất hiện với Lam Niệm Tích, Lam Khuynh Khanh, anh tư hào sảng, đi vào khu vực thi đấu. Ba huynh muội Cô Tô Lam thị, phong thái khác nhau, nhưng đều là dung mạo thần tiên, đừng nói nam tu, nhiều nữ tu cũng đều bị nàng đâm xuyên qua trái tim bé nhỏ.

Nhưng lần đi săn này, vì môn sinh Nhiếp thị bất cẩn, sơ ý thả một con yêu thú quá mức hung dữ đi vào, vốn chỉ là hoạt động rèn luyện thân thủ của đám tiểu bối, tất cả đều là những yêu thú từ trung cấp trở xuống, lần này thật kinh khủng, làm bị thương rất nhiều người ngay trong khu vực săn bắn. Khi các trưởng bối nhận được tin tức vội vàng chạy đến, Lam Duyệt Hãn vì bảo vệ các tu sĩ khác, đã dùng Huyền Sát Thuật giết chết con yêu thú.

Ngay khi sự việc này lan truyền ra, thật không thể tin được, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại chen chúc người đến đưa canh thiếp, hơn nữa lần này đến toàn là hàng để dành, khiến cho đệ tử Vân Thâm Bất Tri Xứ khó mà đẩy đi, dở khóc dở cười.

Nếu như nói đến trừ tuý, thân thủ người Lam gia không có gì phải bàn, nhưng nói đến đuổi người, người Lam gia thực sự không giỏi, dù sao cũng quá mức có giáo dưỡng, không đấu được với phường vô lại. Không còn cách nào, chỉ đành để Nguỵ Vô Tiện ra tay, Nguỵ Vô Tiện dưới mấy cái hôn hôn ấp ấp của Lam Vong Cơ, vất vả mới dậy sớm được một chút, phải đi phát huy bộ dạng bá đạo ngang ngược trong thời kỳ làm Di Lăng Lão Tổ đó của hắn, quá lâu rồi không thể hiện, nghĩ nghĩ hắn vẫn là có chút hưng phấn, vì vậy hào hứng phấn khởi chạy đến cổng sơn môn, nhưng ở đó còn có người nào đâu.

Thấy lạ, nên hỏi môn sinh canh giữ sơn môn: "Đám người kia đâu?"

Tiểu môn sinh đó hành lễ với hắn, nói: "Sáng sớm Duyệt Hãn tiểu thư, đã đến xử lý".

Thì ra Lam Duyệt Hãn sợ bọn họ ồn ào, sáng sớm tự mình tới đây, thu nhận toàn bộ canh thiếp của bọn họ, một tấm cũng không sót, sau đó ở trước sơn môn, trước mặt những người đó, chất thành một đống nhỏ, đốt vài tấm Minh hoả phù, thiêu rụi hết.

Những người đó dù gì cũng là tu sĩ tiên môn, còn đều là trưởng bối, đương nhiên loại hành động này là không thể dung thứ, tất cả đang từ thái độ đến muốn kết hôn, trở thành hùng hổ hăm doạ đòi giải thích.

Chỉ thấy ánh mắt Lam Duyệt Hãn lạnh lùng nhìn qua, lời cũng được nói ra một cách lạnh lùng, không hề có âm điệu, nàng nói: "Nhiều ngày nay các ngươi quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiên phủ trăm năm của Lam thị ta, mặt mũi ở đâu mà đòi giải thích, nếu có lần nữa, thứ mà ta đốt sẽ là người đấy".

Thật ra gương mặt nàng giống với Nguỵ Vô Tiện bây giờ hơn, cũng là đôi mắt đen như mực, nói chung chỉ giống Lam Vong Cơ ba phần, nhưng tính khí thì mười phần giống Lam Vong Cơ, cảm giác lạnh lẽo đó, đứng gần trong phạm vi ba thước đều sẽ đóng băng. Nhưng thái độ Hàm Quang Quân tuy lãnh đạm, tính tình thanh lãnh, nhưng việc gì cũng đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh, Lam Duyệt Hãn lại có điểm khác với y, biểu hiện của Lam Duyệt Hãn, không chỉ là sự lãnh đạm, còn có sát khí, điểm này, sau khi mấy tu sĩ lớn tuổi một chút nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Khí thế này rõ ràng giống y chang với Di Lăng Lão Tổ hồi trước".

Đã nói như vậy, ai còn dám đến, lời đồn gì đó lúc trước của Di Lăng Lão Tổ đều không bằng nha, đốt vài người thì có tính là gì. Hơn nữa Lam thị từng sinh ra một vị nữ gia chủ, Lam Dực, sáng tạo ra Huyền Sát Thuật có độ sát thương cực mạnh vô cùng độc đáo, cũng được mệnh danh là gia chủ hung ác nhất trong lịch sử Lam thị, cho nên khiến người ta bất giác cảm thấy, nữ nhân Lam thị, không dễ chọc.

Nhưng dù người đã đi, hành động này của nàng, tất nhiên dẫn đến việc một số thế gia có thực lực không vui lắm, cảm thấy mất thể diện, trực tiếp đến chỗ Lam Hi Thần báo cáo. Lam Hi Thần luôn yêu thương bọn họ, đặc biệt là Tam muội muội vô cùng giống với đệ đệ nhà mình này, xưa nay vẫn luôn đối xử với nàng tốt nhất, vì thế chỉ nói mấy câu, bắt viết vài lần gia quy là xong.

Lam Duyệt Hãn mang một án kỷ đến hành lang dài, trên hành lang dài treo một hàng đèn lồng, vốn cũng không tối lắm, nhưng để tầm nhìn tốt hơn, nàng lại đốt thêm một ngọn đèn, ngay bên ngoài bức tường phía trước là một cây mộc lan, lớn lên không tốt lắm, hơi bị nghiêng, nửa thân cây mọc hướng vào trong sân. Nguỵ Vô Tiện nói khi bọn chúng còn nhỏ thường leo sang một bên, cho nên mới bị nghiêng, cũng không biết có phải là lý lẽ nguỵ biện của hắn không.

Đây là nơi ở của nàng, Thanh viện. Khi Lam Duyệt Hãn sáu tuổi, đã tự mình xin một nơi ở riêng, mặc dù nam tu và nữ tu Lam thị cần phải sinh hoạt và học tập riêng biệt, nhưng nàng là đệ tử trực hệ, cũng không cần phải tách ra sớm như vậy, nhưng Lam Duyệt Hãn từ nhỏ đã rất có chủ kiến, người khác cũng không thể ngăn cản nàng. Khi nàng sáu tuổi, Lam Niệm Tích muốn rời khỏi cuộc sống chung với các đệ tử khác, dời đến chỗ ở riêng, nàng nhân đó cũng xin Lam Hi Thần một tiểu viện. Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cũng đã đồng ý, vì vậy Lam Hi Thần đem Thanh viện nho nhỏ giao cho nàng.

Trong viện này nhỏ, không lớn như Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện trồng một cây mộc lan bên ngoài bức tường cho nàng, mỉm cười xoa đầu nàng, nói: "Tam muội muội nhớ chúng ta thì ngắm cây mộc lan này, hoặc nhìn thấy cây mộc lan nghĩ đến chúng ta thì nhớ trở về Tĩnh Thất chơi nha."

Đêm đó nàng dọn đến Thanh viện, Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh lại leo lên cây mộc lan này, ôm chặt cành cây không chịu đi. Lam Khuynh Khanh càng khóc dữ đến nước mắt nước mũi tèm lem, liên tục kêu nàng: "Tam muội muội ... Tam muội muội ... hic....."

Nhị ca này của nàng, rõ ràng lớn hơn nàng ba tuổi, lúc nhỏ còn ẵm nàng, không được mấy năm, sau khi lớn một chút, ngược lại không biết ai là ca ca ai là muội muội nữa.

Hai người vốn cùng lớn lên trong Tĩnh Thất, hiện giờ nàng ra ngoài ở một mình, chỉ còn lại một mình Lam Khuynh Khanh, tất nhiên là luyến tiếc, hơn nữa nam nữ tu của Lam gia phải tách ra, như vậy càng khó gặp hơn, nghĩ tới nghĩ lui lại bật khóc.

Lam Niệm Tích dù sao cũng lớn hơn rất nhiều, vẫn kềm chế được, không khóc, nhưng đưa một đống đồ ăn vật dụng, chứa trong túi càn khôn cực to mang đến cho nàng, "Duyệt Hãn à, ngươi có thiếu cái gì cứ nói với huynh trưởng nha. Ngươi ở một mình ta không yên tâm, nếu không tối nay huynh trưởng ở trên cây, ngươi cần gì thì gọi ta".

Lam Duyệt Hãn vẻ mặt không vui không buồn, chỉ nói: "Huynh trưởng, Nhị ca, các ngươi không thể đi hay sao?"

Cửa chỉ cách cây mộc lan đại khoái khoảng ba thước. Nhưng hai người này cứ phải leo cây cơ, Lam Khuynh Khanh lại vừa khóc vừa nói: "Tam muội muội, nam tu nữ tu cần phải tách ra, sau này chúng ta chỉ có thể len lén gặp ngươi thôi".

Nhưng bọn chúng là người một nhà, quy củ này vốn không áp dụng, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lam Niệm Tích đứng đó bụm miệng cười trộm, Nhị ca của nàng vẫn đang ngốc nghếch nén những giọt nước mắt buồn rầu, đột nhiên, Lam Duyệt Hãn lại không nỡ nói cho hắn nghe sự thật.

Sau đó, cứ dăm ba bữa lại có người leo lên cây mộc lan tìm nàng. Lúc Lam Niệm Tích ở nhà thì là hai người đi chung, lúc Lam Niệm Tích không ở nhà thì chỉ có một mình Lam Khuynh Khanh, leo riết, cành mộc lan dần dần lớn lên, cứ thế thành một cây mộc lan mọc nghiêng.

Có gió thổi qua, ngọn đèn lay động, Lam Duyệt Hãn đưa tay chắn gió một hồi, nhìn nhìn ánh trăng, cảm giác thời gian cũng sắp đến rồi, quả như dự đoán, qua một lát, nghe thấy tiếng động bên ngoài bức tường, cây mộc lan vang lên một loạt tiếng lào xào, sau một khắc nhô lên một cái đầu: "Tam muội muội!" Lam Khuynh Khanh cười tít mắt: "Ta nghe nói ngươi bị đại bá phạt, cơm tối đã ăn chưa? Ta mang cho ngươi đồ ăn ngon nè!"

Nói xong vẫy tay kêu nàng đi tới, từ trên cây đưa cho nàng. Từ nhỏ đến lớn Lam Khuynh Khanh đến đây rất nhiều lần, mang cho nàng rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ từ trên cây leo xuống đi vào Thanh viện. Lúc nhỏ hắn hiểu lầm là nam tu nữ tu phải tách ra, cho nên huynh muội cũng phải tách ra, Lam Niệm Tích chơi xấu cố ý không nói cho hắn biết, hắn biết Lam Duyệt Hãn là người khắc kỷ thủ lễ, tuân thủ gia quy nhất, nên chưa từng xuống khỏi cái cây, sau này lớn lên rồi, biết đều là Lam Niệm Tích lừa hắn, nhưng cũng thành thói quen rồi.

Hơn nữa Lam Duyệt Hãn, không hề mời hắn xuống dưới một lần nào, chỉ xem như Tam muội muội thích yên tĩnh, không vui, nên hắn cứ ở trên cây như vậy, cũng không sao cả.

Mở hộp thức ăn ra, là mùi vị quen thuộc. Lại nghe Lam Khuynh Khanh nói: "Đát đát không ở đây, phụ thân làm không nhiều, ta để dành cho ngươi một ít".

Lam Duyệt Hãn hỏi: "Phụ thân và cha có khoẻ không?"

"Khoẻ chứ, đừng lo lắng, ngươi ăn trước đi". Lam Khuynh Khanh nằm dài trên cây, trả lời nàng.

Lúc Lam Khuynh Khanh 10 tuổi, đã chuyển đến sống cùng với các đệ tử khác, tính cách hắn mềm mại, cũng hy vọng có thể rèn luyện hắn một chút, nhưng Lam Khuynh Khanh được chiều quen rồi, miệng hư, ăn ở nhà ăn không quen, vẫn thường trở về Tĩnh Thất nhõng nhẽo muốn ăn đồ ăn Lam Vong Cơ làm, cho nên hắn là người ở cùng phụ thân và cha thường xuyên nhất.

Đợi nàng ăn xong, trả lại hộp thức ăn, thấy thời gian sắp đến rồi, dù sao cũng ở cùng một chỗ với đám đệ tử đồng trang lứa khác, Lam Khuynh Khanh cần phải trở về trước giờ giới nghiêm, lại nói: "Tam muội muội, ta phải đi rồi, buổi chiều ta truyền tin kể sự việc cho đát đát, đát đát hỏi là ngươi có biết lão già nào dám kể tội ngươi không? Đát đát nói sẽ đi dạy dỗ lão ta".

Lam Duyệt Hãn bất lực nhìn hắn một cái, nói: "Không cần thiết". Lại quay về bàn chép phạt gia quy, Lam Khuynh Khanh nói chúc ngủ ngon, rồi đi mất. Sau một hồi náo loạn bên ngoài bức tường, Lam Duyệt Hãn thở dài một hơi, thầm nói: Thật là hai ca ca ngốc.

Nàng tiếp tục cầm bút, giờ hợi chưa đến, vẫn còn có thể viết thêm một lát. Không bao lâu, lại nghe thấy động tĩnh bên ngoài bức tường, cành mộc lan vang lên, một giọng nói nhanh nhẹn gọi nàng: "Tam muội muội, tam muội muội".

Không cần ngẩng đầu, Lam Duyệt Hãn nói: "Cha, mời đi bằng cửa".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Lam tam tiểu thư, ngươi là muốn chúng ta đi xuống hả? Hay là ngươi tự mình leo lên?"

Nói đến chữ chúng ta, Lam Duyệt Hãn ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng ở đó, đang ngồi cùng với Nguỵ Vô Tiện, nàng đứng dậy, hành lễ: "Phụ thân, cha".

Sau đó rất nhẹ nhàng, mượn lực từ bức tường, cũng leo lên cây ngồi, hỏi: "Có việc sao?"

Nàng ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Ơ, nha đầu này, không có việc thì bọn ta không thể đến à?". Nói xong đưa cho nàng một gói đồ, nói: "Ban ngày phụ thân ngươi mua đem về, thằng nhãi Lam Khuynh Khanh ăn một chút là hết liền, sợ ngươi sẽ mềm lòng lại cho hắn, giờ này đoán chừng hắn đi rồi chúng ta mới tới".

Lam Duyệt Hãn nhận lấy, là một túi đồ ăn vặt, nhưng nàng ăn hai bữa cơm tối, đã không thể ăn nổi nữa.

"Ta ..." Lam Duyệt Hãn còn chưa nói tiếp, Nguỵ Vô Tiện đã ngắt lời nàng: "Tiểu tử đó có, còn nhiều nữa, ngươi ăn một mình đi".

Nghe hắn nói vậy, Lam Duyệt Hãn cầm viên kẹo trái cây, an an tĩnh tĩnh ăn một lát, lại nói: "Phụ thân, cha, các người không trách mắng ta sao?"

Sáng sớm nàng đe doạ người của tiên môn bách gia, lần này Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện chắc chắn lại bị bàn tán sau lưng, nhưng Nguỵ Vô Tiện nói: "Trách ngươi? Vì cái gì? Chẳng qua là ngươi làm trước những gì ta muốn làm mà thôi."

Lam Duyệt Hãn rũ mắt, im lặng không nói, Lam Vong Cơ mở miệng, hỏi nàng: "Duyệt Hãn, tại sao làm vậy?"

"Bọn họ ..." Dừng một chút, nàng nói: "Bọn họ quấy nhiễu cuộc sống của mọi người".

Nguỵ Vô Tiện cười lên, vỗ vỗ vào trán nàng, nói: "Cho nên là không đúng phải không, chép gia quy gì chứ, không cần chép nữa".

Nhưng Lam Duyệt Hãn nói: "Không sao. Chép nhiều nhớ nhiều, ta nguyện ý chép".

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, gương mặt vô biểu tình của hai cha con này, ở đó nhìn nhau, nhưng dường như có rất nhiều sự tán thưởng lẫn nhau, sự giao tiếp với nhau.

Ở giữa còn cách một Nguỵ Vô Tiện mà, hắn làm sao chịu nổi, "Nè! Các ngươi một đại cũ kỷ, một tiểu cũ kỷ! Không nhìn thấy ta hay sao!"

Chỉ nghe Lam Vong Cơ và Lam Duyệt Hãn hai miệng một lời: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào".

May mà Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt ôm hắn lại, nếu không hắn đã bị một đại một tiểu cũ kỷ chọc tức choáng váng rơi khỏi cây rồi.

Sau đó, sự việc lan truyền ra, trước sơn môn không còn các ông già bà lão chen chúc ở đó đưa canh thiếp nữa, nhưng chỉ cần Lam Duyệt Hãn xuất hiện ở chỗ nào, thì chỗ đó sẽ xuất hiện một làn sóng các tu sĩ trẻ tuổi mang đủ các thứ tặng cho Thanh viên của nàng, giống như tình hình hiện giờ ở Lan Lăng vậy.