Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 51: Phiên ngoại 5



Thân thể nặng nề, đầu cũng nặng nề, Lam Duyệt Hãn cảm thấy rất rất nóng, nhưng nhúc nhích không được, trong lúc mơ mơ hồ hồ một vật mát lạnh dán lên trán nàng, nhẹ nhàng êm ái, rất thoải mái, nghe thấy giọng ai đó khẽ gọi nàng: "Duyệt Hãn ..."

Nàng cố mở mắt ra, Nguỵ Vô Tiện ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay nàng, gương mặt đầy lo lắng, hỏi nàng: "Tam muội muội, tỉnh rồi? Vẫn ổn chứ?"

Thật ra rất không ổn, toàn thân đều đau, đầu cũng choáng váng, nhiệt độ cơ thể rất cao, chỗ nào cũng không thoải mái, nhưng Lam Duyệt Hãn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, không nói gì. Cố gắng nhớ lại mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ buổi chiều cùng Lam Khuynh Khanh nói chuyện, hình như đột nhiên nàng ngã xuống, hình ảnh cuối cùng trong ký ức là dáng vẻ sốt ruột hiếm thấy của người lạc quan bẩm sinh như Lam Khuynh Khanh, nàng nghĩ đến, mình thế này, là phân hoá rồi đi, vì thế chậm rãi hỏi: "Cha, ta đây là, phân hoá thành Khôn Trạch rồi phải không?"

"Ừ" Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sao, đã uống thuốc, y sư nói mới phân hoá sẽ có chút chưa thích ứng, nghỉ ngơi sẽ ổn".

Đang nói chuyện cửa phòng bị mở ra, Lam Vong Cơ ôm chậu nước đi vào, cũng đến bên cạnh giường, thay khăn ướt cho nàng, thấp giọng nói: "Duyệt Hãn, ngủ đi, chúng ta ở đây".

Lần đầu tiên nàng ngửi được tin hương của bọn họ, tin hương của phụ thân là mùi đàn hương khiến người ta cảm thấy tỉnh táo, tin hương của cha là mùi hoa sen nhàn nhạt, hai mùi này hoà quyện vào nhau, rất thơm, khiến người ta an tâm, tấm khăn mát mát lạnh lạnh trên trán, khiến nàng thoải mái rất nhiều, vì vậy nhắm mắt, lại ngủ thiếp đi.

Khôn Trạch mới phân hoá là như vậy, tuy mỗi người có phản ứng khác nhau, nhưng đối với thân thể đều sẽ tạo thành gánh nặng, đều sẽ khó chịu, mà tin hương của cha mẹ, có thể xoa dịu sự đau đớn của nàng, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, vì thế luôn ở bên cạnh trông chừng nàng.

***

Từ khi Lam Duyệt Hãn có ký ức đến nay, đều ở chung cùng với Lam Khuynh Khanh và Lam Niệm Tích. Từ rất nhỏ Lam Niệm Tích ẵm nàng, dắt Lam Khuynh Khanh, sau đó ẵm Lam Khuynh Khanh dắt nàng, sau đó lớn hơn một chút, Lam Niệm Tích bắt đầu bận rộn, phải đi săn đêm, phải giúp xử lý công việc trong gia tộc, quanh năm không ở đây, chỉ còn lại hai người là nàng và Lam Khuynh Khanh. Nhưng Lam Khuynh Khanh tới đây suốt, luôn xuất hiện trên cành cây đó, nàng cũng luôn ở đó, không hề cô đơn.

Lam Khuynh Khanh có cái gì cũng đều thích tìm đến nàng, có được bội kiếm tìm nàng, đặt một cái tên tìm nàng, dù sao đi nữa luôn có đủ loại lý do khác nhau để tìm nàng. Nhưng khi Lam Duyệt Hãn có được bội kiếm, lúc đó đã đặt được một cái tên hay, đưa Lam Vong Cơ khắc tên, sau khi Lam Khuynh Khanh biết được thì thanh kiếm đó đã treo trên tường mấy ngày rồi, Lam Khuynh Khanh liền tức giận, hét lớn: "Tam muội muội là đồ ngốc!" rồi bỏ chạy đi.

Tức giận một cái, mấy ngày không đến, Lam Duyệt Hãn ở hành lang tập đàn, luyện chữ, nghe thấy cành mộc lan rung rinh, ngước đầu nhìn qua, không thấy hình bóng quen thuộc, mới hiểu ra, chỉ là cơn gió thổi qua mà thôi.

Mấy ngày rồi, đều như thế, đến chiều tối ngày thứ năm, Lam Khuynh Khanh cuối cùng nhịn không được, leo lên cây mộc lan, gọi nàng: "Tam muội muội, cùng ta đến Tĩnh Thất ăn cơm tối, phụ thân làm món ngon".

Làm như cơn tức giận khó chịu ầm ĩ trước đó đều là giả vậy, Lam Khuynh Khanh vẫn luôn như thế, tự mình tức giận, lại tự mình vượt qua, ném ra tín hiệu hoà giải.

Lam Duyệt Hãn cũng như thường lệ, lên tiếng: "Nhị ca, mời đi bằng cửa", đây cũng chính là nàng ném ra tín hiệu hoà giải.

Kỳ thật là ngầm hiểu lẫn nhau, Lam Khuynh Khanh cười lên, Lam Duyệt Hãn đặt bút xuống, nhảy lên cành cây, rồi cùng cậu nhảy xuống cây, đi về hướng Tĩnh Thất. Trên đường đi, Lam Khuynh Khanh luôn nói rất nhiều, kể cho nàng nghe mấy chuyện thú vị ở bên học đường nam tu, thật ra Lam Duyệt Hãn không có hứng thú, nhưng nghe cũng không thấy phiền, chỉ xem như là, giọng Lam Khuynh Khanh khá hay để nghe. Đi một hồi, hiếm khi Lam Khuynh Khanh đột nhiên ngập ngừng một chút, Lam Duyệt Hãn thấy kỳ lạ, hỏi: "Nhị ca, sao vậy?"

Lam Khuynh Khanh chớp chớp mắt một cái, nói: "Tam muội muội, vừa rồi, ta đã phân hoá".

Tuổi Lam Duyệt Hãn chưa tới, nhưng kiến thức về phân hoá phải học từ nhỏ, việc đột nhiên phân hoá này không hề đáng lo gì cả, Lam Khuynh Khanh hẳn là Càn Nguyên. Vì thế tăng nhanh bước chân đi về hướng Tĩnh Thất, sau đó được Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện xác nhận, mặc dù không như Lam Niệm Tích, nhưng cũng xem như là một Càn Nguyên ưu tú.

Lam thị lại có thêm một công tử Càn Nguyên, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ đều rất vui mừng, thậm chí mở gia yến. Năm đó Lam Niệm Tích phân hoá, y phân hoá lúc đang ra ngoài săn đêm, khi trở về thì sớm đã xong xuôi, nên không có mở tiệc, vì vậy chỉ có tiểu Lam nhị công tử được trời ưu ái này, mới có được đãi ngộ như thế.

Lam Duyệt Hãn thật ra không có cảm xúc gì đối với mấy chuyện này, im lặng ăn xong, im lặng trở về Thanh Viện, lại qua mấy ngày, trên cành mộc lan lại ló ra một cái đầu khác, cong đôi mắt hoa đào sáng ngời cười nói với nàng: "Tam muội muội, lại đây, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ".

Lam Niệm Tích nghe thấy Lam Khuynh Khanh phân hoá thành Càn Nguyên, rất là vui mừng, từ nơi rất xa chạy trở về, mua một đống đồ lớn. Nguỵ Vô Tiện quyết định cả nhà phải họp mặt ăn mừng đàng hoàng một phen ở Tĩnh Thất.

"Đát đát! Ngươi trở về rồi!" Lam Khuynh Khanh nghe thấy Lam Niệm Tích trở về, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, gia quy hả? Đó là cái gì? Hắn mới không thèm quan tâm. Vân Thâm Bất Tri Xứ ai cũng không phạt được tiểu Lam nhị công tử, tiểu Lam nhị công tử có kỹ năng đặc biệt, nhõng nhẽo lên thì không ai chịu nổi.

Lam Niệm Tích đi qua, xem xét hắn bên trái, rồi bên phải, quàng vai hắn, "Khuynh Khanh của chúng ta hiện giờ là Càn Nguyên rồi nha, thật tuyệt vời, sau này cùng huynh trưởng đi ra ngoài săn đêm, hai huynh đệ chúng ta tung hoành khắp nơi".

"Ta còn lâu mới muốn nha". Lam Khuynh Khanh cười nói: "Tư Truy sư huynh và Cảnh Nghi sư huynh nói, đát đát vừa nhìn thấy sư thúc tổ là phải đuổi theo ngay, đống lộn xộn đều là bọn họ thu dọn, cùng ai đi săn đêm cũng không đi cùng đát đát".

"Khuynh Khanh, ngươi lại muốn lĩnh giáo thần công của vi huynh phải không". Nói rồi, mặc kệ nói gì cứ ôm lấy, ra sức xoa nắn Lam Khuynh Khanh, làm cho Lam Khuynh Khanh bật cười ha hả, hai huynh đệ đều đã lớn không nhỏ nữa, trò ồn ào con nít này vẫn chơi không chán.

Những âm thanh này nghe rất vui vẻ, Lam Duyệt Hãn đứng phía sau tấm bình phong phòng tắm, mặt vô biểu tình lắng nghe, Nguỵ Vô Tiện giao cho nàng nhiệm vụ, nhưng nàng không biết khi nào thì nên đi ra.

Lam Duyệt Hãn từ nhỏ đã không thể nắm bắt được bầu không khí, nàng thích yên tĩnh, trong các lớp học nữ tu cũng đều là độc lai độc vãng, có hoạt động gì đó mà nếu Lam Khuynh Khanh không lôi kéo nàng, thì nàng căn bản sẽ không đến. Cho nên vừa rồi Nguỵ Vô Tiện kêu nàng đợi khi bầu không khí được đốt nóng lên thì đi ra, cho Lam Khuynh Khanh một kinh hỉ, nàng chưa kịp hỏi, bầu khí được đốt nóng là khi nào, nàng không hiểu rõ cảm giác đó.

Cho nên nàng cứ đứng mãi, chẳng nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện ở bên ngoài tấm bình phong có chút sốt ruột, đã định đi gõ vào tấm bình phong kêu nàng đi ra rồi, hai huynh đệ ầm ĩ một trận, Lam Khuynh Khanh nói: "Cha, Tam muội muội đâu, không phải cha nói để cha đi kêu muội ấy sao?"

Lam Duyệt Hãn không biết bầu không khí lúc nào mới gọi là được đốt nóng lên, nhưng nàng biết khi Lam Khuynh Khanh nói như thế, chính là muốn gặp nàng, nàng vòng qua tấm bình phong, cầm ống tre mà Nguỵ Vô Tiện đưa cho nàng, phun các cánh hoa mộc lan lên khắp người Lam Khuynh Khanh.

Bởi vì Lam Khuynh Khanh đột nhiên phân hoá, không có chuẩn bị, Nguỵ Vô Tiện vặt sạch hoa trên cây mộc lan ngoài Tàng Thư Các đến nỗi nó trơ trụi, gom mấy cánh hoa này lại.

Nhưng Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh trước đó đã bị Nguỵ Vô Tiện dùng thứ đó phun không biết bao nhiêu lần rồi, sớm đã quen, cũng không bị hết hồn nữa, nhưng lần này có hơi khác, chỉ thấy Lam Duyệt Hãn rất nỗ lực cong khoé môi lên cười một chút, nói: "Nhị ca, chúc mừng ngươi phân hoá".

Lam Khuynh Khanh nhìn thấy kinh hỉ mà nàng mang lại, trực tiếp khóc hu hu lên: "Tam muội muội! Hic ... Ta vui mừng quá!"

Lam Niệm Tích ôm một đống cánh hoa tung lên, "Duyệt Hãn cười nè, Duyệt Hãn của chúng ta thật là đẹp!"

Nguỵ Vô Tiện đứng đó cười to lên, thật sự rất rất là náo nhiệt. Sau đó Lam Vong Cơ bày món ăn xong, cả nhà cùng ngồi vào bàn, phụ thân và cha đút qua đút lại, hai vị ca ca thì ăn như hổ đói, khắp nhà đầy cánh hoa mộc lan, từng làn hương thơm bay qua.

Ngày hôm đó, trong ấn tượng của Lam Duyệt Hãn rất là tốt đẹp.

Đến nỗi Lam Duyệt Hãn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lam Khuynh Khanh, đều không cách gì mở miệng được.

Lại qua mấy ngày nữa, Lam Khuynh Khanh không đến, với tình huống không tức giận, Lam Khuynh Khanh chưa bao giờ không đến lâu như vậy. Lam Duyệt Hãn mỗi ngày thổi sáo, đánh đàn, luyện chữ ở dưới mái hiên, cuối cùng thêm một lúc nữa, cành mộc lan đó lại nhảy ra một bóng người, "Tam muội muội, ta đến nè!"

Lam Khuynh Khanh cười khúc khích, nói: "Tam muội muội ngươi đến đây, mấy hôm trước ta ra ngoài, nhìn thấy chỗ kia bán món điểm tâm này, khá là ngon, mua cho ngươi một ít".

Nói xong giống như mọi khi, đưa xuống dưới, Lam Duyệt Hãn bước tới, nhưng không nhận, nàng nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy một cái, rất hiếm khi, ngồi xuống bên cạnh Lam Khuynh Khanh, sau đó mới nhận lấy, cầm một miếng từ từ ăn.

"Thật là ngọt".

Lam Khuynh Khanh vốn vẫn còn có chút sững sờ, nghe thấy nàng nói vậy, cười lên, "Có mấy món, chưa ăn qua, vẫn muốn để Tam muội muội nếm thử".

Thì ra mấy ngày nay, Lam Khuynh Khanh đi ra ngoài, vấn đề mà Lam Duyệt Hãn định hỏi vốn luôn lẩn quẩn trong lòng, cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Nhị ca, ngươi muốn giống huynh trưởng, bắt đầu ra ngoài săn đêm phải không?"

Lam Khuynh Khanh nhìn qua, sau đó mỉm cười nói: "Ta hả, tạm thời chắc sẽ không đâu, ngươi biết ta hiện giờ còn chưa khống chế được, để ta đi săn đêm có lẽ không nên lắm".

Lam Duyệt Hãn nghe thấy, mặt vẫn vô biểu tình, từ từ nuốt món điểm tâm xuống.

Lam Khuynh Khanh lại nói: "Tam muội muội, hay là ta đợi ngươi vài năm, đợi sau khi ngươi phân hoá thì huynh muội chúng ta cùng nhau đi ra ngoài săn đêm! Vừa hay cây kiếm Bất Thác của ta vẫn có thể tiếp tục để Tam muội muội giữ, thế nào?"

Lông mi Lam Duyệt Hãn khẽ nhúc nhích, chớp mắt một cái, chậm rãi nói: "Được".