Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 8: Rung động thời niên thiếu



(Đời trước)

Lam Vong Cơ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Nguỵ Vô Tiện, khuôn mặt nhợt nhạt đó, gầy đến mức hơi hóp lại, mang theo chút mệt mỏi. Y đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng, vô cùng lưu luyến.

Lần trước y đã phát hiện, Nguỵ Vô Tiện sau khi tình triều rút lui, thân thể cực kỳ lạnh lẽo, y dùng nước nóng tắm rửa cho hắn rồi ôm trở về giường tìm chăn bông đắp lên, muốn cố hết sức giữ ấm cho hắn một chút. Mà Nguỵ Vô Tiện có lẽ thật sự mệt mỏi, lần này ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Lúc nãy Giang Vãn Ngâm đến đập cửa, y nhịn không được muốn hung hăng bắt nạt Nguỵ Vô Tiện, bởi vì y đối với Giang Vãn Ngâm, là có sự ghen tị.

Ghen tị bọn hắn luôn ở cùng nhau, ghen tị hắn có thể công khai thẳng thắn quan tâm đến Nguỵ Vô Tiện, ghen tị hắn biết Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch. Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch, y cũng vẫn luôn biết rõ cơ mà.

Lam Vong Cơ phân hoá xong, Lam Khải Nhân vô cùng vui mừng, bởi vì ngoài Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ cũng phân hoá thành một Càn Nguyên cực kỳ ưu tú, Lam gia có Song Bích này, tương lai chắc chắn tha hồ phát huy năng lực. Mặc dù phân hoá thành Càn Nguyên căn bản không ảnh hưởng gì đến thân thể, đặc biệt là phẩm chất cực kỳ ưu tú này của y, không những không ảnh hưởng, mà y cảm thấy khí tức vận hành trong cơ thể, còn muốn thông thuận hơn lúc trước, nhưng Lam Khải Nhân vẫn để cho y bế quan tu dưỡng vài ngày.

Y vừa mới xuất quan, không cần phải đi tuần đêm, chỉ là y khá hưởng thụ sự yên tĩnh của buổi đêm, cảm giác đi dạo dưới trăng, sẵn tiện tuần đêm, dù sao Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có ai dám phạm gia quy.

Thế mà cố tình để y gặp được, tiếng động nơi đầu tường, một thiếu niên mặc áo tím mang theo hai vò rượu, bị y khiển trách, không tức giận không hoảng sợ, dưới ánh trăng, cong đôi mắt hoa đào cực kỳ lém lỉnh, cười với y: "Thiên Tử Tiếu chia cho ngươi một vò, xem như không gặp ta được không?"

Hương sen thanh nhã thoang thoảng, không nồng, nhưng trộn lẫn với mùi rượu, làm say lòng người.

Đó chính là tin hương của Nguỵ Vô Tiện, bọn hắn là những thiếu niên đang trong thời kỳ phân hoá, dù chưa phân hoá, nhưng vẫn dần dần phát tán tin hương, tuy chưa xác định phân loại, nhưng vẫn tản ra mùi vị, cũng biết không bao lâu nữa sẽ bị phân hoá. Đương nhiên, không phải ai cũng nhận ra, chỉ có loại người như Lam Vong Cơ, loại cực kỳ ưu tú, mới đặc biệt nhạy cảm với mùi của tin hương, không chỉ Nguỵ Vô Tiện, y hiện giờ cũng có thể phân loại được người khác, nhưng làm như chỉ có tin hương của Nguỵ Vô Tiện, là y cảm thấy dễ chịu nhất.

Khác với hương hoa sen thanh nhã đó, con người của Nguỵ Vô Tiện rất là nồng nhiệt, đã đẹp đẽ lại còn sáng chói, Lam Vong Cơ nhớ lại từng nhìn thấy ở hồ sen Cô Tô, không giống sen trắng ưu nhã, không giống sen hồng tươi đẹp, mà hoa sen đỏ rực rỡ, một thân hoang dã, giống y như người nọ.

Ra sức chọc ghẹo trong Tàng Thư Các, đôi mắt lém lỉnh của chàng thanh niên, thích cười với y, sẽ trêu cho người ta tức giận, rồi lại tặng con thỏ để muốn xin lỗi. Nội tâm bình lặng của y đều đã bị người này xáo trộn. Nguỵ Vô Tiện cười to thoải mái rời đi, mặc cho Lam Vong Cơ đóng cửa sổ thế nào, cũng không thể ngăn được tiếng cười đó đi vào trong tim, hương sen thanh nhã phảng phất, như thể một hồ sen đỏ, nở rộ như một ngọn lửa.

Kể từ đó, đoá sen đỏ Nguỵ Vô Tiện, lớn lên trong tim Lam Vong Cơ.

Tuy rằng chưa phân hoá, thành tích bình thường của các đệ tử thế gia đều có dấu hiệu để phán đoán, Nguỵ Vô Tiện thông minh như thế, hẳn sẽ là Càn Nguyên, điều này khiến Lam Vong Cơ đặt ý niệm nhỏ này tận đáy lòng, chôn sâu trong đất, hoàn toàn giữ thật kín.

Y nghe nói Nguỵ Vô Tiện đánh Kim Tử Hiên, bị phạt quỳ, y vốn định giả vờ đi ngang qua, chỉ ngó một chút xem tình hình người đó là được, nhưng nhìn thấy vai Nguỵ Vô Tiện rung rung, y nghĩ rằng người đó đang khóc nên nhịn không được bước tới, muốn lên tiếng an ủi. Nhưng thấy người đó quay đầu lại, nở nụ cười đáng yêu nói với y rằng đang phá tổ kiến, không lộ ra một tia hối cải nào.

Lam Vong Cơ tức giận bỏ đi, nhưng không phải tức giận Nguỵ Vô Tiện, mà tức giận bản thân, nhìn thấy người đó khóc là xúc động đến nỗi hoàn toàn không còn là chính mình nữa.

Sau đó nghe huynh trưởng nói, Nguỵ Vô Tiện sắp rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghĩ đến sau này không còn được gặp nhau, là chịu không nổi, đi đến nơi ở của Nguỵ Vô Tiện, tìm chàng thiếu niên hoạt bát đó.

Nhân duyên Nguỵ Vô Tiện rất tốt, công tử của các nhà đều đến chào tạm biệt, đặc biệt là Nhiếp Hoài Tang còn khóc sướt mướt: "Nguỵ huynh, ngươi đi rồi đến kỳ thi ta phải làm thế nào đây ..."

"Ta thấy Hoài Tang huynh, cái chân này có lẽ sắp không giữ được nữa rồi, ha ha ha ha ha".

Mấy thiếu niên ồn ào náo nhiệt, hồn nhiên cười đùa, Lam Vong Cơ chỉ đành đứng cách xa một chút, núp sau cây cột dưới hàng hiên. Nguỵ Vô Tiện mà y thường nhìn thấy, đều là như thế này, được mọi người vây quanh, bao bọc, hắn là tiêu điểm trong đám đông, xán lạn và chói mắt, bên người lúc nào cũng náo nhiệt, mà Lam Vong Cơ không muốn phá vỡ bầu không khí này.

Y vốn định đứng xa xa nhìn thêm một chút là tốt rồi, nhưng người nọ sau khi tạm biệt mấy công tử thế gia đó, cong đôi mắt sáng ngời, vẫy tay về phía y: "Lam Trạm! Lam Trạm!"

Bị phát hiện, Lam Vong Cơ đành phải đi ra. Thực ra Nguỵ Vô Tiện đã nhìn thấy y từ sớm, nhưng thấy y không chịu đi qua, nhớ tới Lam Vong Cơ không thích náo nhiệt, nên tạm biệt xong đám người kia, mới hứng khởi nhanh chóng chạy qua: "Lam Trạm, có phải ngươi đến tạm biệt không? Ta sắp đi rồi, ngươi không phải là không nỡ đấy chứ?"

Cũng không đợi Lam Vong Cơ trả lời, hắn lại tự mình nói tiếp: "Chắc hẳn là vậy rồi. Nhưng ngươi không cần quá buồn rầu, nếu nhớ ta, thì đến Vân Mộng đi, ta dẫn ngươi đi bắt gà rừng, hái đài sen, hạt sen mới vừa hái ăn rất ngon, ngươi nhất định sẽ thích, thế nào, đến không?"

"Không đi".

Đối với sự nhiệt tình của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng như mọi khi, bất quá Nguỵ Vô Tiện cũng quen rồi, "Này, ngươi đừng cứ mở miệng là nói không chứ, ta sắp đi rồi ngươi phải tiễn ta cho đàng hoàng, sau này không ai làm phiền ngươi nữa, ngươi có thể yên yên tĩnh tĩnh rồi".

"Không phải ..." Kỳ thật Lam Vong Cơ không có ý đó, bất quá nói nhanh hơn nghĩ, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện cười cười: "Lam nhị công tử nếu đã đến tiễn ta, vậy thì giúp ta thu dọn đồ đạc một chút đi!". Nói rồi không đợi Lam Vong Cơ từ chối, trực tiếp tươi cười kéo người ta đi vào trong phòng.

Mùi đàn hương thanh lãnh thoang thoảng bay đến, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, à, là mùi hương trên người Lam Trạm, rất là dễ ngửi.

Hắn vẫn thường ngửi thấy mùi hương này trên người Lam Vong Cơ, hắn rất thích, có chút tò mò hỏi y: "Lam Trạm, người của ngươi thơm quá à, dùng loại huân hương gì vậy?".

Lam Vong Cơ bị hắn kéo vào phòng, nói là muốn y phụ thu dọn, nhưng Nguỵ Vô Tiện chỉ là muốn nói chuyện thêm mấy câu với y mà thôi. Nguỵ Vô Tiện kéo y đến ngồi vào bàn, tự mình nhét loạn mớ đồ đạc linh tinh lộn xộn của hắn vào trong túi càn khôn, cũng là hứng thú nhất thời, sẵn tiện hỏi y.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Trong phòng có đốt một ít đàn hương".

"Ta đã nói mà". Nguỵ Vô Tiện gom một đống quần áo lại với nhau rồi ném bừa lên bàn, tiếp tục tìm kiếm coi còn sót cái gì không, Lam Vong Cơ thực sự không thể nhìn nổi nữa, cầm một món quần áo lên giúp hắn xếp lại, nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Trước đây ta nói trên người ngươi có mùi thơm dễ chịu, Giang Trừng còn nói là không có, ta thấy là mũi của hắn bị hỏng thì đúng hơn. Có lẽ thời gian lâu, nên quần áo ngấm mùi hương đó rồi ha".

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu đáp một tiếng "Ừm", tay vẫn không ngừng xếp đồ, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Trạm cũng quá là đẹp trai đi, xếp quần áo mà cũng xếp rất khéo léo đẹp đẽ như vậy, ngắm một hồi hình như khiến tim hắn đập nhanh hơn một chút.

Sau đó mới nhớ rằng có lẽ Lam Vong Cơ nghe hắn nói cần phụ giúp, nên nghĩ rằng hắn thực sự kêu y lại để phụ giúp, vội vàng ngăn lại nói: "Lam Trạm! Ngươi không cần xếp đồ cho ta, bình thường ta cũng không xếp!"

Làm sao có thể để Lam Vong Cơ giúp mình xếp quần áo được, trên mặt Nguỵ Vô Tiện đầy vẻ xấu hổ. Nhưng Lam Vong Cơ chỉ hướng đôi mắt nhạt màu nhìn qua, nói: "Không sao", động tác trên tay không hề ngừng.

Lần này Nguỵ Vô Tiện nghe rõ ràng nhịp tim nhảy nhót của trái tim mình, không phải là ảo giác, trái tim hắn đang đập nhanh điên cuồng.

"Nguỵ Anh?" Lam Vong Cơ hình như cảm thấy có gì đó không ổn, ngước mắt hỏi hắn: "Ngươi sao vậy? Mặt đỏ quá".

"Cái, cái gì ...." Mùi đàn hương đó lại phảng phất bay qua, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh dữ dội, hắn chật vật ôm ngực mình, hô hấp dồn dập sắp thở không nổi nữa, "À! Hả! Cái ... gì ..."

Một đợt sóng nhiệt ập tới, toàn thân Nguỵ Vô Tiện nóng bừng, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã khuỵu xuống đất, tiếng tim đập bên tai càng lúc càng nhanh, hắn bất giác thở ra từng đợt hơi nóng: "Á .... Ha ..a ....."

"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ ném bộ quần áo trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn, một mùi hương ngọt ngào toả ra xung quanh, lại không giống với tin hương bình thường của Nguỵ Vô Tiện, hương sen này nồng đậm hơn, chỉ ngửi thôi, là đã mạnh mẽ xâm nhập vào hơi thở, câu lấy trái tim người ta.

Lam Vong Cơ cau mày, lại gọi lần nữa: "Nguỵ Anh!"

Nhưng Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không trả lời y, lúc này hai mắt hắn đã mê man, không còn rõ ràng nữa, mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Lam Vong Cơ lại lắc lắc hắn, hai mắt Nguỵ Vô Tiện nhiễm một tầng hơi nước, chỉ là càng mơ hồ hơn.

Bàn tay đang đỡ hắn của Lam Vong Cơ khẽ run rẩy.

Nguỵ Vô Tiện đây là, phân hoá rồi, hơn nữa còn phân hoá thành Khôn Trạch. Khôn Trạch mới phân hoá sẽ lập tức đi vào kỳ mưa móc, lúc này Nguỵ Vô Tiện rõ ràng đã không còn thần trí, ngửi thấy tin hương Càn Nguyên của Lam Vong Cơ, vô thức dựa qua, khẽ cọ cọ vào vùng cổ y, hít thật sâu mùi hương của y, hơi thở hổn hển tràn ra khỏi đôi môi: "Thơm quá ..."

Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vùng cổ, trái tim Lam Vong Cơ chấn động, trong lòng biết tình hình hiện giờ rất nguy hiểm, tin hương quyến rũ đó của Khôn Trạch đào lên những dục vọng ở nơi sâu kín nhất trong tim y. Y nghiến răng nghiến lợi ôm Nguỵ Vô Tiện đặt lên giường, đắp chăn bông, hạ cấm chế cẩn thận, bất chấp gia quy chạy nhanh đến phòng thuốc lấy thuốc rồi quay trở lại, cũng không quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của những người khác đổ dồn đến.

Dù sao Lam nhị công tử, xưa nay chưa bao giờ vội vàng mất phong thái như vậy.

Sau khi cho Nguỵ Vô Tiện uống thuốc, nhưng Lam Vong Cơ cũng không dám ở lại lâu, đứng ngoài cửa canh giữ nửa canh giờ, rồi mới đi vào xem. Thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa tỉnh, nhưng nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, hô hấp cũng bình ổn, mới yên tâm xuống.

Một trận vừa rồi đổ mồ hôi quá nhiều, tóc trước trán Nguỵ Vô Tiện đều ướt đẫm dính trên mặt, Lam Vong Cơ đưa tay gạt qua, gương mặt hơi xanh xao của chàng thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, da thịt trên gương mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn vài phần non nớt, nhưng thật sự là một khuôn mặt tuấn tú, bất giác Lam Vong Cơ chạm vào một bên mặt hắn.

Cảm giác thật mịn màng và non mềm, y tham lam lưu luyến vuốt ve nhẹ nhàng lên đó, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay y, khe khẽ "Ưm..." một tiếng.

Một tiếng đó, khiến Lam Vong Cơ sợ hãi rụt tay về, làm cho tai và cổ của y vụt đỏ bừng, đột nhiên y hoảng hốt, không dám nhìn Nguỵ Vô Tiện nữa. Vì vậy quyết định đi lấy nước, dù sao Nguỵ Vô Tiện cũng ra rất nhiều mồ hôi, cần phải lau người, đúng lúc bản thân mình cũng nên rửa mặt, cho tỉnh táo một chút.

Nhưng khi y mang nước trở lại, Nguỵ Vô Tiện đã đi mất rồi, mang theo tất cả đồ đạc lễ vật của hắn, cùng với Giang Phong Miên, quay về Vân Mộng.

Lam Vong Cơ đứng đó, rất lâu mới định thần lại, trong căn phòng trống rỗng, còn ngập tràn mùi hương sen, khiến lòng người rung động.

Kể tù đó, rất lâu y không gặp lại Nguỵ Vô Tiện. Sau đó nghe tin tức của Nguỵ Vô Tiện, y thấy rất kỳ lạ, ai cũng nói Nguỵ Vô Tiện phân hoá thành Trung Dung, nhưng dựa vào năng lực mạnh mẽ, vẫn xếp thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia như trước.

Mặc dù Lam Vong Cơ ngạc nhiên, không biết Nguỵ Vô Tiện làm thế nào giấu được tất cả mọi người, nhưng y biết rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện không muốn để ai biết thân phận Khôn Trạch của hắn, cho nên tất nhiên là y cũng không nói một lời gì.

--------------------------------

Lời tác giả:

Lấy góc nhìn của Kỷ nhớ lại thời kỳ Lão tổ Tiện đi nghe học mới xuất hiện, đại khái khoảng hai chương, tỉ trọng không lớn, vì không phải là trọng điểm.

Khả năng tự chủ của Kỷ rất mạnh, nếu thuốc có tác dụng thì y đã không làm việc đó.

Thứ mà Tiện Tiện ngửi được thực ra là tin hương của Kỷ, hắn tưởng là hương thơm mà thôi, cho nên Giang Trừng không ngửi được, hai người phù hợp với nhau, vì vậy đặc biệt nhạy cảm đối với tin hương của người kia.