Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 20: Tức giận



"Anh vô sỉ."

Vưu Thục Ly chống cự, vùng vẫy đẩy Trương Chấn Minh ra, cô đưa tay lên quệt qua đôi môi nhỏ của mình vừa bị tên đàn ông kia chiếm tiện nghi, gương mặt tức giận liếc nhìn hắn. Hắn dựa vào đâu mà hôn cô chứ?

"Vậy sao? Tôi lại không thấy vậy."

Trương Chấn Minh đưa tay chạm nhẹ vào môi, hương vị rất ngọt ngào, thật làm cho người khác lưu luyến mà. Cái cảm giác này, hắn muốn hơn nữa. Không phải cô đã chia tay người yêu rồi sao? Cũng vừa đúng lúc hắn lại thấy hứng thú với cô. Chi bằng hắn cùng cô chơi trò mèo vờn chuột này có phải rất thú vị không?

"Đã ăn xong chưa, tôi đưa cô đến DNJ.", Trương Chấn Minh đút tay vào túi quần, thong dong bước ra cửa.

Vưu Thục Ly vội vàng đi theo, cô liếc nhìn hắn, tỏ vẻ hoài nghi.

"Tại sao anh biết tôi làm ở DNJ? Anh điều tra tôi?"

Vưu Thục Ly hỏi nhưng Trương Chấn Minh không trả lời. Hắn dừng chân trước sân vườn, không lâu sau đó có một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng chạy vào, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hắn. Trương Chấn Minh nắm lấy tay Vưu Thục Ly đi đến, nhấn cô vào xe rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, từ tốn trả lời.

"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?", hắn trả lời như một lời thách thức vậy.

Vưu Thục Ly tức giận, hắn là đang trêu đùa cô sao? Cô không thèm đếm xỉa đến hắn, quay mặt nhìn ra cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực thở dài. Tại sao cô lại gặp phải tên này cơ chứ? Cô và hắn chỉ quen biết sơ, khi xưa Ninh Hân Nghiên quen với Âu Trạch Dương, cũng vì thế mà hai người bạn của họ là cô và Trương Chấn Minh cũng có vài lần gặp mặt, đi chơi cùng. Không ngờ sau khoảng thời gian dài, không chỉ hai người họ gặp lại nhau mà ngay cả cô và tên đàn ông cơ hội ngồi kế bên cũng rơi vào tình cảnh hy hữu này.

Điện thoại Vưu Thục Ly reo lên, cô đưa tay vào túi xách lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi liền chán nản nhấn phím tắt. Nhưng có vẻ người bên đầu dây bên kia không cảm thấy có vấn đề gì, liên tục gọi điện không ngừng. Tiếng chuông làm Trương Chấn Minh khó chịu, hắn liếc mắt nhìn. Tên người gọi chính là Đàm Khải Duật, chắc hắn gọi đến để năn nỉ cứu vãn đây mà. Ngay khi hắn định nói cô tắt máy đi thì Vưu Thục Ly đã nhanh hơn một bước, cô thở hắt ra một hơi, mím môi tắt luôn nguồn điện thoại. Kể từ khi cô nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng cô đã chết, tình cảm giữa cô và Đàm Khải Duật cũng tan thành mây khói. Bây giờ có lẽ chỉ cần nhìn thấy những gì liên quan đến Đàm Khải Duật thôi cũng làm cô cảm thấy chán ghét.

Két...

Xe dừng lại trước cổng DNJ. Không đợi Trương Chấn Minh hay tài xế mở cửa giúp, Vưu Thục Ly chỉ nói lời cảm ơn rồi vội vàng xuống xe. Ngay khi vừa đóng cửa xe lại, cánh tay cô dường như bị ai bắt lấy, lôi lôi kéo kéo sang chỗ khác. Vưu Thục Ly chưa kịp định hình gì cả, đưa mắt nhìn xem ai đã làm thế thì đúng thật là... Ông trời thật biết trêu đùa cô, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Đàm Khải Duật hai tay nắm chặt lấy tay cô, vẫn là gương mặt bày đầy sự hối hận hôm qua, quan tâm hỏi han.

"Thục Ly, cả đêm qua em đã ở đâu? Tại sao anh gọi điện cho em em lại không bắt máy?"

"Tôi ở đâu là quyền của tôi, không liên quan gì đến anh. Về đi.", Vưu Thục Ly lạnh lùng trả lời. Đây là trước cổng công ty, cô không muốn có sự đàm tiếu gì. Dù gì cô cũng muốn giữ cho Đàm Khải Duật chút tôn nghiêm cuối cùng. Vẫn là câu đó, anh ta đừng thách thức sự giới hạn của cô bởi vì anh ta đã phạm vào điều tối kị nhất: chính là sự phản bội. Cô không thể tha thứ cho lỗi lầm này.

"Thục Ly, anh biết anh sai, là anh có lỗi. Em đừng giận anh nữa, anh hứa anh sẽ không tái phạm nữa.", Đàm Khải Duật năn nỉ Vưu Thục Ly. Sau khi bị cô phát hiện, anh ta đã chia tay cô gái kia rồi. Bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý mong cô tha thứ, làm lại từ đầu.

"Bây giờ anh làm gì cũng vô ích. Về đi, chúng ta không thể đâu."

Vưu Thục Ly chán nản. Đàm Khải Duật vẫn cố chấp, cố tình không hiểu ý cô. Vưu Thục Ly thở dài giật tay ra khỏi tay anh, xoay lưng bước đi. Nhưng vừa mới đi được vài bước đã bị câu nói của Đàm Khải Duật làm cho dừng chân. Anh ta lớn tiếng hỏi cô, giọng nói còn mang hàm ý trách móc.

"Anh năn nỉ em như thế nào em cũng không đồng ý. Có phải em chán anh rồi, em có người khác nên mới kiếm chuyện để chia tay với anh?"

Vưu Thục Ly từng bước đi lại gần Đàm Khải Duật, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta. Đàm Khải Duật, anh thật là quá đáng mà. Đã làm lỗi sai trước mà bây giờ còn ở đây trách ngược lại cô, đổ oan cho cô?

"Phải, cô ấy có người đàn ông khác thì sao nào?"

Trương Chấn Minh không biết từ đâu đi đến bên cạnh Vưu Thục Ly, cánh tay rắn chắc choàng qua vai cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn cô nhưng giọng điệu lại mang một chút khiêu khích người đối diện.

Vưu Thục Ly trợn mắt nhìn Trương Chấn Minh, muốn mắng nhưng chỉ có thể mắng trong lòng. Tên này hắn lại muốn làm gì đây? Hắn còn chê chưa đủ phiền phức hay sao mà còn châm dầu vào lửa. Rốt cuộc Vưu Thục Ly cô đã làm sai chuyện gì mà phải rơi vào hoàn cảnh này chứ?

"Anh là ai? Buông cô ấy ra.", Đàm Khải Duật chau mày, tức giận lên tiếng.

"Tại sao tôi phải buông?", Trương Chấn Minh hỏi lại.

"Cô ấy là bạn gái của tôi. Động vào người phụ nữ của người khác không hay đâu.", Đàm Khải Duật không ngượng miệng, vẫn còn tự tin nhận Vưu Thục Ly là bạn gái của mình.

"Có lẽ anh nhầm rồi. Cô ấy mới là bạn gái của tôi. Tối qua chúng tôi đã... Nếu cô ấy là bạn gái của anh thì sao cô ấy lại qua đêm ở chỗ của tôi?", Trương Chấn Minh nhếch miệng, cánh tay cũng theo đó mà siết chặt Vưu Thục Ly hơn.

Vưu Thục Ly đứng bên cạnh nghe xong mà lùng bùng lỗ tai. Gì mà bạn gái, gì mà qua đêm. Hắn ta điên rồi sao? Sao có thể nói ra những lời này. Hắn có ý đồ gì, còn chê chưa đủ phiền phức hay chuyện chưa đủ vui để hắn có thể hài lòng mà dừng lại. Cô liếc mắt nhìn hắn, gằn giọng.

"Anh đang nói linh tinh gì thế? Im lặng cho tôi. Buông tôi ra.", Vưu Thục Ly cựa quậy, tìm cách thoát khỏi vòng tay của Trương Chấn Minh. Nhưng cô cố gắng cũng vô ích, cô càng phản kháng hắn càng siết chặt, vốn dĩ là không cho cô cơ hội để trốn thoát.

"Thì ra là thế.", Đàm Khải Duật cười khảy, ánh mắt khinh thường nhìn Vưu Thục Ly, nói tiếp.

"Ngày hôm qua mới cãi nhau với tôi xong thì ngày hôm nay cô liền có người đàn ông khác. Vưu Thục Ly, cô làm tôi cảm thấy rất bất ngờ đấy.", giọng hắn mang theo hàm ý chế giễu cô.

"Đàm Khải Duật, anh đừng có mà ăn nói hàm hồ. Đừng có vu oan cho người khác.", Vưu Thục Ly thật sự tức giận vì lời nói đó của Đàm Khải Duật.

"Cô còn không nhận? Người đàn ông đó đã nói rồi còn gì, đừng tỏ vẻ thanh cao nữa."

Vưu Thục Ly mạnh mẽ thoát ra khỏi người Trương Chấn Minh, thẳng thừng đi đến giáng một cái tát vào mặt của Đàm Duật khiến anh ta bất ngờ trở tay không kịp, Trương Chấn Minh cũng đứng yên đó mà nhìn.

"Anh đừng có mà quá đáng. Ba năm qua tôi một lòng một dạ với anh nhưng còn anh thì sao? Nếu tôi không vô tình nhìn thấy thì có lẽ cả đời này tôi sẽ trở thành đứa ngu ngốc mà bị anh lừa gạt. Anh không có quyền trách móc hay chế giễu tôi, chính tôi mới là người có tư cách đó. Chúng ta kết thúc là do lỗi lầm của anh, đừng có trở giọng đổ lỗi cho người khác. Cuối cùng, đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn thấy gương mặt đểu cán này của anh, anh nghe rõ chưa?"

Vưu Thục Ly tức giận mắng Đàm Khải Duật một tràn dài, lời lẽ đanh thép sắt đá. Cô ghét nhất là loại người rõ ràng là lỗi của mình mà còn có thể mở to mắt nói dối, đổ lỗi cho người khác. Trong chuyện này người sai nhất là cô. Là cô đã nhìn nhầm người, đã yêu sai người trong suốt ba năm trời. Vưu Thục Ly hít một hơi thật sâu, xoay lưng bỏ đi, mặc kệ Đàm Khải Duật cùng Trương Chấn Minh đang đứng ở đó.

Nhận cái tát trời giáng cùng những lời trách móc của Vưu Thục Ly, Đàm Khải Duật cảm thấy ê chề, thẹn quá hóa giận lớn tiếng cảnh báo cô.

"Được, cô hãy nhớ cái tát này. Để rồi xem, ai mới là người phải hối hận."

Rồi Đàm Khải Duật tức giận bỏ đi. Bị một người phụ nữ tát một cái giữa thanh thiên bạch nhật, mối hận này anh ta nhất định phải trả.

Trương Chấn Minh đi theo sau Vưu Thục Ly, hắn bắt lấy tay cô, chưa kịp nói gì đã bị cô làm cho một trận.

"Làm ơn, tôi xin anh đấy, anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ nếu anh không xuất hiện và nói những lời đó. Anh giúp đỡ tôi tối hôm qua thì tôi rất cảm ơn anh, chúng ta từ giờ không ai nợ ai, đừng làm phiền nhau nữa thì sẽ tốt hơn cho cả hai. Vậy đi."

Rồi cô bỏ đi vào trong để lại Trương Chấn Minh đứng ngây người ra đó. Hắn nhìn theo cô, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Nhưng dù gì đi chăng nữa, một khi hắn đã có hứng thú với ai thì cho dù người đó có chạy trốn tận chân trời góc bể hắn cũng sẽ có cách tìm ra người đó, đem người đó ngoan ngoãn về bên cạnh mình. Vưu Thục Ly, nếu tôi đã muốn thì chắc chắn cô phải là của tôi...