Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 43: Nhớ nhung



Sau nửa đêm, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, tiếng nước chảy ‘tí tách’ tạo nên âm thanh vui tai như khúc hát ru của thiên nhiên.

Cô gái đang chìm trong giấc mộng, dán sát người lên lồng ngực ẩm ướt của người đàn ông. Đội trưởng Kỷ, người luôn cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng lại bị lăn lộn cả đêm, không tài nào chợp mắt được.

Tờ mờ sáng, Kỷ Viêm cẩn thận rút cánh tay tê cứng ra, động tác rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức thiếu nữ đang ngủ say trong lòng.

Giang Miểu nửa mê nửa tỉnh, đầu óc còn đang mơ hồ. Cô quàng một tay qua ôm eo anh, hận không thể dính chặt vào người anh.

“Em dậy rồi à?” Giọng anh khàn khàn.

“Ừm…” Giọng nói ngọt ngào, nỉ non vào lúc sáng sớm khiến lòng người mềm mại, câu hồn anh đi mất.

Kỷ Viêm cúi đầu tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hôn liếm, thấp giọng vỗ về: “Trời sáng rồi, anh đưa em về, tránh cho người nhà lo lắng.”

Cô gái nhỏ không chịu, đầu chôn sâu trong ngực anh, rù rì nói: “Em mệt lắm, không muốn dậy.”

“Nghe lời nào.”

Giang Miểu nhắm chặt hai mắt, chọn cách giả chết.

Đội trưởng Kỷ bất đắc dĩ đành phải dùng sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi cái ôm của cô. Đầu tiên anh leo xuống giường mặc quần áo tử tế, đến khi anh cầm quần áo của cô đến bên giường, cô đã quấn chặt mình trong chăn, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chừa lại đôi mắt tròn xoe mở to nhìn anh.

Người đàn ông đưa tay muốn túm lấy cô. Cô cảnh giác nhíu mày, ôm chăn lùi về sau một đoạn.

Kỷ Viêm thở dài: “Em muốn anh dùng biện pháp mạnh à?”

Giang Miểu im lặng không nói gì, hai tay nắm chặt chăn, tỏ ý muốn chơi xấu đến cùng.

Trò mèo vờn chuột rất thú vị, nhưng bé chuột ngây thơ hiển nhiên đã đánh giá thấp lực chiến đấu của con mèo già. Một phút sau, cô gái nhỏ không thể phản kháng, cuối cùng rơi vào tay của người đàn ông. 

Anh ôm cô ngồi dậy, nghiêm túc mặc quần áo cho cô. Anh đã mặc xong quần áo mà cô vẫn không chịu buông tay, hai tay ôm cổ anh, thấp thỏm hỏi: “Anh còn đến tìm em nữa không?”

Kỷ Viêm sửng sốt, mỉm cười: “Chuyện gì đây?”

“Còn hay không?” Cô cố chấp muốn tìm một đáp án.

Người đàn ông nhéo má cô, trêu: “Vẻ mặt u oán này của em làm anh trông như kẻ xấu vứt vợ bỏ con vậy.”

Giang Miểu cụp mắt, đáy lòng có chút cô đơn không nói nên lời. Cô gác cằm trên đầu vai anh, thở nhẹ: “Em… em không có cảm giác an toàn, cứ luôn cảm thấy anh sẽ rời khỏi em.”

“Là lỗi của anh.”

Kỷ Viêm vỗ về lưng cô, dịu dàng an ủi: “Nếu anh làm tốt hơn, có lẽ em sẽ tin tưởng anh hơn.”

Cô không nói gì, cứ yên lặng ôm anh như vậy, giống như giây phút yên tĩnh này có thể an ủi lòng người.

Giang Miểu không hiểu cảm giác u sầu khó nói kia từ đâu mà đến, cô chỉ biết trong lòng rất khó chịu. Chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới được thoải mái.

Lòng người tham lam, dục vọng luôn không có giới hạn. Ban đầu, cô tưởng rằng mình chỉ muốn cơ thể này thôi. Đến tận bây giờ cô lại phát hiện mình tham lam muốn tất cả mọi thứ thuộc về anh.

Kỷ Viêm muốn tự mình đưa cô về phòng bệnh, nhưng Giang Miểu lại từ chối.

Theo bản năng, cô muốn tránh tất cả các trường hợp có thể đụng phải mẹ Giang. Cô biết mẹ mình không thích Kỷ Viêm, nói không chừng sẽ nói lời khó nghe kích thích anh, cô không muốn thấy anh cúi đầu nhẫn nhịn vì mình.

Cô không buông bỏ được, chỉ có thể dùng chút sức lực nhỏ bé này âm thầm bảo vệ anh.

Tình yêu là gì, cô không hiểu rõ lắm.

Cô chỉ biết rằng, nếu anh khổ sở thì cô sẽ đau như đứt hết ruột gan. Cô tình nguyện đứng chắn trước mặt anh, dù bị đâm thương tích đầy người cũng cam lòng.

Cô không cho rằng bản thân mình rất vĩ đại, chỉ là  khi thích một người, bản thân vốn nên như thế, phải không?

Trước khi đi, Kỷ Viêm kéo cô lại dặn dò vài câu: “Ngày mai anh về đội, thời gian này sẽ không được nghỉ phép, em phải tự chăm sóc mình, anh có thời gian sẽ đến gặp em nhé.”

“Dạ.” Cô gái nhỏ lưu luyến không rời, mở miệng dông dài vài câu lộn xộn: “Anh không được bị thương đâu đấy, bình thường không bận thì liên lạc với em nhiều chút, không được mất tích, ngày nào cũng phải báo bình an. Còn nữa, anh phải nhớ em, còn có…”

“Được rồi được rồi, em đã nói ba lần rồi đó, anh nhớ mà.”

Lúc này cô mới chịu bỏ qua, xoay người đi, nhưng rồi đột nhiên cô quay lại, nhón chân cắn mạnh một cái trên cổ anh. Người đàn ông vẫn đứng yên cho đến khi cô thôi cắn, hài lòng nhìn kiệt tác của bản thân mà cười ngây ngô.

Kỷ Viêm hoàn toàn bị đánh bại, sờ sờ vết cắn đến rớm máu trên cổ, búng một cái lên trán cô: “Cái dấu này ở đây, sao anh dẫn binh được?”

“Này gọi là tuyên bố chủ quyền.”

Vừa nhắc tới đây, hai mắt Giang Miểu lại sáng lên đầy ý chí chiến đấu: “Đừng tưởng em không biết, không phải chỉ có mình con sói nhỏ là em thích đống thịt béo này…”

Người đàn ông bị chọc cười, cưng chiều sờ đầu cô: “Bé sói hoang, em nên về rồi.”

Cô cười tủm tỉm chu cái miệng ôi nhỏ: “Hôn cái nào.”

Người đàn ông chấp nhận yêu cầu, hôn lên môi cô, nhưng cô gái nhỏ lại quấn quít không rời, trong nháy mắt đã nhóm lên ngọn lửa nồng nhiệt giữa làn hơi thở mỏng manh. Vốn là nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, cuối cùng lại gợi lên ngọn lửa dục vọng của người đàn ông, suýt chút nữa đã kích thích ham muốn lần nữa.

Cũng may anh vẫn còn lý trí, kịp thời ghìm cương ngựa ngay trước bờ vực. Sau khi cô gái nhỏ rời đi, người đàn ông cả đêm không chợp mắt mới xoay người chui vào chăn. Đến lúc anh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Lộc Bạch và Giang Mục đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh, nói văn vẻ thì là muốn đón anh xuất viện.

Ba người trước sau đi qua phòng bệnh của Giang Miểu. Giang Mục hay hóng chuyện, giả vờ liếc mắt nhìn qua rồi quay đầu lại nhìn Kỷ Viêm, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Đội trưởng Kỷ, cô giáo Giang xuất viện rồi à?”

Kỷ Viêm sửng sốt một hồi rồi bình tĩnh lấy điện thoại ra, trên giao diện trống trơn, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Anh trầm mặc không đáp, cất điện thoại vào, liếc Giang Mục: “Nhiều chuyện.”

Giang Mục nhún vai, hai tay buông thõng. 

Đàn ông đang yêu ấy à, không giả vờ thì cũng làm màu, chẳng một ai bình thường cả.

Sau khi về đội, vì vết thương trên chân vẫn chưa lành nên anh chỉ tham gia huấn luyện hằng ngày, không tham gia hoạt động cứu viện.

Rất nhanh Kỷ Viêm đã chìm đắm vào những buổi huấn luyện hà khắc, có điều, mặc dù anh đã cố gắng che lại nhưng vệt đỏ hồng mê hoặc trên cổ kia nhưng vẫn khiến mọi người tưởng tượng không ngừng.

Từng ánh mắt mờ ám phóng tới, mấy anh lính trẻ nhịn cười muốn tắt thở. Kỷ Viêm vẫn cứ nghiêm túc không nhìn đến, mắt không thấy tâm không phiền.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Dã Hỏa Giai Nhân
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
4. Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
=====================================

Chính ủy Chu luôn bình tĩnh, thờ ơ nhưng nhìn thấy cũng cười đầy thâm ý, vỗ vai Kỷ Viêm: “Người trẻ tuổi hừng hực sức sống đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đừng quá rêu rao, trong đội còn nhiều thanh niên độc thân như thế, cậu cũng nên để ý đến cảm nhận của bọn họ chứ.”

Kỷ Viêm bị trêu ghẹo cũng không tức giận mà lại đỏ mặt: “Ngài nói đúng, là tôi thiếu suy nghĩ.”

Chính ủy Chu nhíu mày: “Nghe nói là cháu ngoại của ông Ngô à?”

Người đàn ông yên lặng gật đầu.

Chính ủy Chu cười ‘ha ha’, trêu chọc: “Con bài của lão già Ngô kia còn mạnh hơn tôi, đáng thương cho con bé ngốc nhà tôi một lòng thích cậu, cứ tưởng là cậu vốn hờ hững, thì ra trong lòng đã sớm có người khác rồi.”

Đội trưởng Kỷ nhất thời không thể nói gì: “Chính ủy…”

“Thôi vậy, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, dù nói như thế nào, vấn đề lớn nhất của cậu cũng coi như đã được giải quyết, phải quý trọng người ta vào, đừng để sau này hối hận.” 

Người đàn ông cao ngất trong bộ quân trang, giọng đầy kiên định: “Vâng.”

Đêm về khuya, anh trăn trở không ngủ được lại lấy điện thoại mở Wechat ra nhắn tin với cô gái nhỏ, nhìn giao diện trong trạng thái không hoạt động kia mà lâm vào trầm tư. 

Cô nhóc kia không nói câu nào đã xuất viện, cũng không nhắn cho anh một cái tin, anh nghĩ sao cũng thấy không yên lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không nhịn được mà gửi qua một tin nhắn: [Em về nhà rồi à?]

Cho đến khi anh ngủ, đầu bên kia vẫn yên lặng, không ai trả lời.

Mấy ngày sau đó cường độ huấn luyện lại tăng cao, mệt đến mức anh vừa dính giường là ngủ. Cho đến đêm ngày thứ tư, màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên một lúc lâu nhưng anh lại ngủ quá say, đến hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện có 3 cuộc gọi, đều là của Giang Miểu.

Anh theo phản xạ gọi lại, đầu bên kia đã tắt máy.

Đội trưởng Kỷ mất hồn mất vía cả một ngày, lo lắng bồn chồn, tâm hồn treo ngược cành cây. Đêm đó, dù đã khuya nhưng anh vẫn không có chút buồn ngủ nào, nhìn chằm chằm điện thoại không chớp mắt. Lần này cuối cùng cũng được như ý, đợi được điện thoại của cô gái nhỏ.

Không đợi đối phương lên tiếng, anh đã vội vàng hỏi: “Em đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia sửng sốt, rồi sau đó đè thấp giọng, giọng yếu ớt nói: “Em chuyển đến bệnh viện nhân dân tỉnh, điện thoại bị mẹ thu nên không gọi cho anh được.”

Đại đội phòng cháy cách bệnh viện tỉnh không xa. Vừa nói chuyện, Kỷ Viêm vừa nhanh nhẹn mặc xong quần áo, cầm chìa khóa muốn bước ra cửa, không cho từ chối: “Anh đến đó ngay.”

Cô gái nhỏ dịu giọng ngăn cản: “Muộn quá rồi.”

Người đàn ông dừng bước, thấp giọng nói: “Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”

Má Giang Miểu phát nóng, cô mở chăn ra, lén nhìn bố Giang đang ngủ say trên giường, cười đáp: “Được.”

Khoảng 15 phút sau, một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài bệnh viện. Anh vừa định lấy điện thoại ra gọi điện thì cửa xe đã bị một người kéo ra, một bóng trắng nhanh chóng chui lên xe. Kỷ Viêm vừa thấy rõ người đến, cô gái đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, anh ăn ý đón được cô.

Cô núp trong lồng ngực anh, yên tĩnh không nhúc nhích. Người đàn ông nhìn xuống, con ngươi đen láy lóe lên chút ánh sáng, Giang Miểu bị nhìn đến xấu hổ. Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngừng thở một giây, nụ hôn sâu cứ tự nhiên mà đến, nhiệt độ không ngừng tăng lên. Tình cảm đè nén của anh mấy ngày đã tìm được chỗ trút xuống qua môi, anh xoa hông của cô, gần như cắn nuốt cô. Cô gái nhỏ hơi không chịu nổi, mới một chốc đã mềm giọng xin tha.

Giang Miểu chôn mặt ở vai anh, hơi thở dồn dập bất ổn.

Kỷ Viêm nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài qua cửa kính xe, thật lâu sau mới lên tiếng: “Miểu Miểu, sắp xếp thời gian đi, anh muốn chính thức đến gặp người nhà của em.”

Cô gái nhỏ trong lồng ngực lập tức sốt sắng, trong đầu toàn là gương mặt oán phụ như đang gặp kẻ địch của mẹ Giang: “Không cần đâu.”

Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh: “Vì sao?”

Cô gái ngậm chặt miệng, suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không tìm được một lý do có sức thuyết phục. Anh chờ một chốc nhưng không chờ được câu trả lời, liền trực tiếp cưỡng chế nâng người cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đây không phải lần đầu tiên.” Anh hạ thấp giọng: “Là anh không tốt chỗ nào nên em mới kháng cự như thế ư?”