Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 27



Đường tới kí túc xá.

“A Dã, ngươi giận à?” Liễu Nguyệt hỏi.

“Không có, ta không dám giận tiểu thư.” Tiêu Dã nói.

Thế [ Độ tức giận: 2 ] này là cái gì?

Liễu Nguyệt buồn cười nghĩ.

Tay cô bị hắn nắm chặt, người đằng trước nhất quyết phải nhìn bằng được cô bước chân vào kí túc xá mới chịu buông.

Liễu Nguyệt lại ngán ngẩm lắc đầu.

[ Độ tức giận: 3 ]

[ Cảnh báo: Không nên để độ tức giận vượt quá 10 ]

Hệ thống “ân cần” hiện lên nhắc nhở.

Liễu Nguyệt: “…”

Lại phải dở chiêu cũ rồi.

“A Dã ~” Liễu Nguyệt làm nũng gọi hắn.

Nếu có thể trao giải lật mặt của năm thì nó nên là dành cho cô.

Bước chân Tiêu Dã bỗng khựng lại, nhưng hắn quyết không quay đầu, chỉ nói: “Vâng?”

Thấy thế Liễu Nguyệt lại cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại: “A Dã~ ngươi đừng giận nữa mà, được không?”

Tai Tiêu Dã bỗng đỏ lên.

“Ngươi mà còn giận ta là ta giận ngươi đó.” Giọng Liễu Nguyệt bỗng nghiêm lại.

Thường đều là nô bộc lấy lòng chủ tử, nhưng đối với mối quan hệ của cô và Tiêu Dã thì lại ngược lại. Hắn giận, cô dỗ, hắn dỗi, cô cũng dỗ. Liễu Nguyệt thấy việc này cũng chả có gì to tát, Tiêu Dã hắn rất dễ dỗ, nói vài câu là dỗ được ngay, nếu không được thì chỉ còn cách cuối cùng, chính là giận ngược lại hắn.

Đúng như dự đoán Tiêu Dã quay người lại, trong đôi mắt của hắn lặng lẽ phản chiếu hình ảnh của cô.

Liễu Nguyệt bị hắn làm cho giật mình.

“A Dã, mắt ngươi hình như…hơi đỏ. Ngươi khóc hả?” Liễu Nguyệt dè dặt hỏi, là do cô lừa hắn không về kí túc xá mà là đi nhìn lén cùng Tiêu Dung nên hắn mới giận đến phát khóc sao?

Dễ khóc thế ư?

Liễu Nguyệt luống cuống dùng tay gạt nước mắt cho Tiêu Dã.

“Đừng khóc đừng khóc!” Liễu Nguyệt nói, cô vươn tay tính lau nước mắt cho hắn.

Còn chưa kịp chạm vào thì hai tay đã bị bắt lấy, Tiêu Dã áp tay của cô lên mặt mình, nói: “Ta không giận người, là giận chính bản thân mình luyện tập không tốt, để tiểu thư không yên tâm phải quay lại. Rồi phải lén trốn sau bụi cây cùng Tiêu Dung kiểm tra xem ta có luyện tập chăm chỉ hay không. Ta cũng không giận vì người rì rầm nói chuyện với Tiêu Dung sau bụi cây về chuyện tại sao ta không ôm Phong Ngọc Nhi đâu.”

Liễu Nguyệt: “…” Sao nghe cứ thấy sai sai.

“N…Ngươi không giận là tốt rồi.” Liễu Nguyệt nói, toan rút tay ra, lại bị Tiêu Dã càng nắm chặt hơn. Hắn chậm rãi nói: “Ta ôm người được một lúc được không?”

“Hả?! Sao lại phải ôm?” Liễu Nguyệt giật mình hỏi.

Thấy vậy Tiêu Dã vùi mặt trong tay cô, khẽ nói: “Ta sợ mình sẽ làm không tốt trong buổi diễn, sẽ khiến tiểu thư mất mặt, rồi người sẽ lại giận ta như lần trước, không thèm nhìn mặt ta. Tiểu thư, A Dã sợ lắm.”

Trái tim Liễu Nguyệt như bị dao đâm một cái.

Đau lòng quá.

Liễu Nguyệt không nói một lời liền ôm lấy Tiêu Dã, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng khóc, sẽ không như lần trước nữa, nam nhi đại trượng phu, nín đi đừng khóc.”

Cô xoa lưng hắn như đang dỗ một đứa trẻ. Trong lòng không ngừng khấn: Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…ta sợ rồi, không dám lén trốn đi nữa đâu.

Ở một nơi Liễu Nguyệt không nhìn thấy, khóe miệng của ‘đứa trẻ’ đó đang câu lên một cách quỷ dị, cặp mắt nãy còn đỏ hoe thì giờ lại tràn ngập vui sướng, khóe mắt khẽ nhếch lên đầy thỏa mãn.

Tiểu thư, người chỉ có thể là của ta.

Hồng Cử còn một ngày nữa là tới buổi diễn.

Trang phục diễn cho tất cả đều đã may xong.

Liễu Nguyệt bước ra từ phòng thay đồ, khuôn mặt vì bộ trang phục mà nhăn nhó cả đi.

Sao lại rườm rà như vậy.

Váy mặc bốn lớp, hai dải lụa quàng tay, trên trán một dấu ấn hoa sen ba cánh đỏ rực, tóc cài trâm vàng. Vì tai Liễu Nguyệt không có xỏ khuyên nên được chi tiết đó được bỏ qua, hai tay đeo hai vòng vàng nạm thủy phí bên trên.

Cô khó chịu bước vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Oa!”

“Trời đất mẫu thân ơi! Giống quá!”

Cả khán vòng đều là tiếng bàn tán, nhưng đa phần mọi người đều nói cô giống với Thiên Kiêu trong kịch bản.

Đôi mắt của Liễu Nguyệt bình thường đã hiện rõ ý ‘người lạ chớ tới gần’, lần này vì khó chịu với trang phục mà lông mày nhíu chặt lại, càng làm cho ánh mắt của cô trông tăm tối hơn. Hai bên má được đánh thêm một chút phấn hồng nhẹ, tạo ra một cảm giác vừa xinh đẹp lại vừa nguy hiểm.

Liễu Nguyệt thường ngày đã là dáng vẻ kiêu ngạo bất cần đời, giờ lại càng làm mọi người dễ liên tưởng đến Thiên Kiêu hơn.

“Tiểu muội muội, muội y hệt như Thiên Kiêu trong tưởng tưởng của ta đó, trời ơi!”

“Ngươi cũng nghĩ giống ta sao? Ôi đẹp quá!”

“Ta chạm vào muội được không?”



Cả đám người thi nhau vây quanh Liễu Nguyệt, y hệt Tiêu Dã cùng Phong Ngọc Nhi trước đó, chỉ là còn chưa chạm vào được cọng tóc nào thì Tiêu Dã đã chắn trước người Liễu Nguyệt, lạnh giọng nói: “Sư huynh sư tỷ, đứng xa một chút.”

Vì đứng sau Tiêu Dã nên Liễu Nguyệt không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt của hắn.

Y hệt một con sói đang gầm gừ bảo vệ lãnh thổ của nó.

Một người không vui nói: “Gì vậy Tiểu Úc, người đệ cần bảo vệ là Thiên Mộc kìa.” Nói rồi người nọ chỉ tay về hướng Phong Ngọc Nhi cũng đang bị một đám người vây quanh.

Liễu Nguyệt nghe vậy không ngần ngại trêu đùa chút nói: “Kìa nam chính, mau ra giúp nữ chính đi.”

Ngay sau đó cô nhận được ánh mắt có phần trách móc lẫn hờn dỗi của Tiêu Dã.

Liễu Nguyệt: “…” Đừng có khóc đấy.

Tiêu Dung vừa thay trang phục bước vào, từ sững sờ chuyển sang tức giận, không nói một lời lao thẳng về phía đám người đang vây quanh Phong Ngọc Nhi, như anh hùng cứu mỹ nhân mà nói: “Mấy người làm trò gì đó, đứng xa muội ấy ra!”

Vì ngại thân phận hoàng tử của Tiêu Dung nên mọi người cũng bắt đầu tản ra.

Liễu Nguyệt đứng xa quan sát một màn như vậy khóe môi khẽ cong, đáy mắt lóe lên tia thích thú.

Sau này người sánh vai cùng Phong Ngọc Nhi sẽ là Tiêu Dã. Và ta, người sẽ đưa hai người đến với nhau, Tiêu Dung ngươi cứ làm anh hùng nốt lần này đi.