Ô Danh

Chương 133: Chính văn hoàn



Tân hoàng ở lại Tuế phủ ăn bữa cơm, đối mặt với sự khiêu chiến lớn nhất trong quá trình theo đuổi lại Tuế Yến.

Lúc Tuế Yến ân cần hỏi y ăn bát nữa không, Đoan Minh Sùng suýt không duy trì được vẻ ngoài hòa khí, y xanh mặt cố nặn ra nụ cười: "Không được, ta no rồi."

Tuế Yến "ây da ấy dà" nói: "Bệ hạ đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà mình đi."

Hắn ép mua ép bán "không được" thành "ngại quá", hớn hở xới bát đầy cho Đoan Minh Sùng.

Mặt y xanh như tàu lá.

Tuế Tuần với Giang Ninh ngồi một bên, vẻ mặt phức tạp mà nhìn hai người. Dường như nàng ta đã nhìn ra gì đó mới thì thầm với Tuế Tuần: "Vong Quy còn đang giận thái… bệ hạ à?"

Tuế Tuần bất mãn: "Hẳn là vậy."

Giang Ninh gật đầu: "Hèn chi hồi nãy Vong Quy chạy vô bếp gây rối còn rải cả đống muối vào thức ăn."

Hóa ra là không có ý tốt.

Tuế Tuần: "..."

Giang Ninh bắt lấy tay Tuế Tuần dưới bàn, nàng nói khẽ: "Lần này là Vong Quy gây rối, mấy món ta làm ăn chẳng ra sao cả. Đợi lần sau ta chỉ làm cho huynh ăn."

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuần là gã đàn ông thẳng đuột, không sờn lòng gật đầu đáp: "Ừ."

Cái vinh dự đặc biệt này chỉ có ta mới được hưởng.

Tuế Yến còn đang đào hố chôn Đoan Minh Sùng, hắn khuyên y ăn bát nữa thì lương tâm mới trỗi dậy kêu dừng tay.

Đoan Minh Sùng gian khổ, vừa cười vừa ăn hết bữa cơm, y lại hàn huyên mấy câu với Tuế Tuần, còn cười cười bắt lại Tuế Yến đang định bỏ chạy.

Tuế Yến chột dạ, híp mắt cười với y.

Đoan Minh Sùng nhìn Tuế Tuần, lễ độ nói: "Trẫm với A Yến lâu ngày không gặp, vừa hay giờ là tiết hoa triều, trẫm muốn đưa hắn ra ngoài thăm thú, Tuế tướng quân không để ý chứ?"

Y đã tự xưng trẫm rồi thì tất nhiên không cho phép Tuế Tuần dị nghị. Tuế tướng quân liếc nhìn Tuế Yến, dù không tình nguyện vẫn phải gật đầu: "Được."

Tuế Yến tức tối: "Ca!"

Đoan Minh Sùng cười khẽ, y gật đầu rồi bắt lấy Tuế Yến đi ra ngoài.

Tuế Yến bị y nắm cổ tay, không giãy thoát ra được đành phải ngoan ngoãn đi theo.

Tiết hoa triều, cả thành Lâm An trăm hoa đua nở, từng chùm từng đóa, hai bên đường đều có thể trông thấy tài tử giai nhân xách đèn ngắm hoa.

Đoan Minh Sùng với Tuế Yến trời sinh đẹp đẽ, sóng vai đi trên đường khiến bao người ngoái nhìn mãi, còn có thiếu nữ xinh đẹp ném hoa cho bọn họ.

Tuế Yến rất hay gặp người ném hoa cho mình nhưng hắn chưa bao giờ nhận cả.

Đoan Minh Súng đứng bên, Tuế Yến ôm lòng muốn chọc tức y mới đưa tay về phía nhành hoa bị ném đến…

Không bắt được.

Trước khi nhành hoa tới tay hắn, Đoan Minh Súng ỷ mình thân cao nên chụp lấy nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tuế Yến: "..."

Thiếu nữ kia tức đỏ mặt, giẫm chân giận dữ bỏ chạy.

"Ngươi làm gì đó?" Tuế Yến hỏi.

Đoan Minh Sùng đáp: "Không cho nhận hoa của người khác."

Nói xong, y ném bừa mấy nhành hoa đã không còn ra hình thù gì trong tay mình đi.

Lòng xuân của kẻ khác á, không lưu luyến si mê thì không nên dễ dàng nhận lấy. Nói thẳng ra là đang ghen đó.

Tuế Yến đạt được mục đích nhưng lại không biết nên khóc hay nên cười.

Hai người ôm suy nghĩ khác nhau đi về phía trước thì vô tình quét mắt nhìn thấy hai người nọ sóng vai đi ngang qua mặt.

Tuế Yến nhìn kỹ thì giật bắn, hắn vội kéo vai Đoan Minh Sùng tới tránh dưới cây.

Đoan Minh Sùng không kịp phòng bị đã bị lôi đi thì ngạc nhiên: "A Yến, ngươi…"

"Suỵt."

Dương liễu buông lơi thoáng che kín bóng dáng hai người.

Tuế Yến nắm vạt áo Đoan Minh Sùng để y che cho mình, hắn nhìn qua bờ vai y.

Quân Cảnh Hành với Vô Nguyện hai người áo xanh sóng vai đi tới, hình như là y phục làm riêng, ngay cả hoa văn cùng đồng điệu kỳ diệu.

Hai người đã qua lại không đối phó nhau nữa nhưng không biết từ khi nào mà lén lút ở bên nhau sau lưng Tuế Yến cũng làm hắn khó hiểu vô cùng.

Tính Vô Nguyện nhút nhát, lại có chút ngu trung, hoàn toàn không giống với người như Quân Cảnh Hành, lúc này hai người đứng bên nhau lại bất ngờ xứng đôi vô cùng.

Tuế Yến: "Chậc chậc chậc."

Đoan Minh Sùng đưa lưng ra phía đường, y không thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt Tuế Yến thì tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn ai đó?"

Tuế Yến cười hừ hừ: "Đang ngắm hai mỹ nhân ó."

Quân Cảnh Hành dừng bước, y hái một nhánh hoa từ bụi hoa bên cạnh rồi ướm thử bên tai Vô Nguyện, không biết y nói cái gì mà nàng ta sửng sốt rồi khẽ gật đầu. Quân Cảnh Hành mới dịu dàng nhẹ nhàng cài nhành hoa lên mái tóc nàng.

Vô Nguyện chưa từng cài hoa, được Quân Cảnh Hành khen mấy câu thì khó hiểu: "Hoa này đẹp thật à?"

Quân Cảnh Hành nghĩ ta nào có khen hoa, là khen nàng đó. Cơ mà nói ra thế thì khó tránh khỏi cảm giác đùa bỡn, y hàm hồ đáp: "Đẹp lắm."

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Vô Nguyện hiện lên nụ cười khẽ: "Tốt thật, vậy ta cũng sẽ tặng tiểu chủ tử."

Quân Cảnh Hành: "..."

Lại xanh mặt xanh mày.

Tuế Yến đang nhìn hai người tình chàng ý thiếp thì không biết sao Quân Cảnh Hành chợt nói gì đó rồi bỏ đi mất.

Vô Nguyện đứng đó, nàng ngây người sờ bông hoa trên mái tóc, không biết nghĩ cái gì nữa.

Tuế Yến sốt ruột giậm chân: "Nhanh đuổi theo đi đuổi theo nhanh đi chứ!"

"Shhh… A Yến, ngươi giẫm chân ta…"

Tuế Yến bám vai Đoan Minh Sùng reo lên: "Đuổi theo đi chứ!"

Xưa nay Vô Nguyện toàn là nhờ người ta nói mới biết mình sai ở đâu, lần này nàng ta ngây ra đấy hồi lâu mới như vỡ lẽ ra gì đó, luống cuống ngẩng đầu rồi chợt cất bước đuổi theo.

Quân Cảnh Hành cũng chẳng đi xa, y vẫn luôn đứng gần đó nhìn nàng. Bây giờ thấy nàng di chuyển, mặt y lộ vẻ vui mừng, lập tức dang tay về phía Vô Nguyện.

"Ta biết ngay là nàng… phụt!"

Vô Nguyện tông đầu vào ngực Quân Cảnh Hành, suýt làm y thổ huyết.

Người luyện, luyện võ quả nhiên lợi hại.

Vành mắt Vô Nguyện đỏ hoe, nàng nắm chặt vạt áo Quân Cảnh Hành, hồi lâu sau nói: "Ta, ta…"

Quân Cảnh Hành thấy dường như nàng đã có chút thông suốt trong chuyện tình cảm nên cũng chẳng còn sức đâu để ý đến lồng ngực đau âm ỉ của mình nữa. Y nắm tay nàng, có chút ngóng trông.

Vô Nguyện cứ ta ta cả buổi mới khó khăn phun ra một câu: "Ta không tặng hoa cho tiểu chủ tử nữa."

Quân Cảnh Hành ngây ra.

Tình cảm của Vô Nguyện vốn có chút vấn đề, nàng nghĩ mãi chỉ cảm thấy hình như câu đó của mình chọc Quân Cảnh Hành không vui bèn vội chạy theo xin lỗi.

Quân Cảnh Hành vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng nhìn nàng.

Y vốn chán ghét ám vệ luôn ở cạnh Tuế Yến, người gì mà bắt được ai là cắn người đó. Nhưng qua lại mới biết, nàng ấy vốn chẳng hiểu gì mà nhân tình thế sự, nàng ấy như thể không có máu thịt, chỉ là con rối làm từ sắt thép, ngay cả đau cũng không kêu. Quân Cảnh Hành từ ghét bỏ đến đồng tình rồi lại đau lòng, sau cùng phát triển thành sự ái mộ mà chính y cũng không dám tin.

Y khẽ thở dài, nhủ thầm từ từ vậy, còn đang định an ủi Vô Nguyện đã nghe nàng nhỏ giọng bổ sung một câu.

"Ta tặng ngươi."

Quân Cảnh Hành ngây ngốc thật lâu mới kéo Vô Nguyện ôm vào lòng.

Tuế Yến đứng không xa nhìn hai người, dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng thấy ôm nhau thì cũng thở phào.

Đoan Minh Sùng cắn răng cười: "A Yến, chân, chân…"

Bấy giờ Tuế Yến mới phát hiện mình đã đứng trên mu bàn chân Đoan Minh Sùng từ bao giờ. Hắn ngây ra rồi nhìn y với vẻ kỳ dị: "Đau không?"

Đoan Minh Sùng toan đáp thì thấy mắt hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khát khao sống sót chợt trỗi dậy xúi bẩy y đáp: "Sao có thể? Không đau tẹo nào, ta là sợ cấn chân ngươi đó."

Nghe vậy Tuế Yến mới bỏ qua cho y mà bước xuống.

Đoan Minh Sùng nhìn vẻ mặt hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi còn đang giận à?"

Tuế Yến khoanh tay đi vào phố nhìn hai bên đường cơ man nào là hoa nở thành từng chùm trên cành, không biết hắn nghĩ gì mới ngoái đầu cười mỉm: "Ta chưa từng giận ngươi."

Có thể là lúc rời kinh Tuế Yến oán giận thật, oán hận Đoan Minh Sùng lại dễ dàng buông tay đưa hắn rời khỏi y như vậy. Nhưng hết thảy những oán hận ngang ngược đó đều tan đi vào khoảnh khắc tin thái hậu hoăng thệ truyền tới bên tai hắn.

Năm đó, hắn đắm chìm trong ác mộng, người ở kinh kỳ nhưng hồn chẳng biết đã bay đến đâu. Đoan Minh Sùng luống cuống bảo vệ bên lớp vỏ bọc suýt cuồng loạn, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại không biết phải làm sao mới cứu được, y chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giãy giụa trong đau đớn.

Trước kia Tuế Yến có thể hiểu mục đích của Đoan Minh Sùng nhưng lại không cách nào hùa theo, mà vào lúc đó, hắn đã hiểu.

Bất lực nhìn những người mình thương yêu sờ sờ ra đấy chịu đau khổ còn làm người ta suy sụp hơn là giết chết họ.

Những năm qua, Tuế Yến luôn chờ ngày nào đó Đoan Minh Sùng sẽ đến đón mình. Gần đến tiết hoa triều, hắn lại đêm đêm không ngủ được nên mới tóm Quân Cảnh Hành lên thuyền hoa dạo hồ uống rượu giải mối sầu thiên thu. Nào ngờ, Đoan Minh Sùng hắn ngàn ngóng vạn trông lại đến thật bất ngờ. Mà năm đó, nỗi sợ do ác mộng quấn thân mang tới nháy mắt đều biến mất chẳng thấy đâu vào thời khắc nhìn thấy Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng thấy nụ cười như thuở ban đầu của Tuế Yến thì sửng sốt một chốc rồi bước tới.

Tuế Yến đang chờ y ôm lấy mình, nếu hái nhánh hoa tặng mình nữa thì càng tốt. Ai mà ngờ đã bước tới rồi y còn ngập ngừng hỏi: "Vậy mấy ngày nay sao ngươi giày vò ta như vậy?"

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến nở nụ cười, dịu dàng đáp: "Trả tiền đây."

Nói xong thì xoay người bỏ đi.

Đoan Minh Sùng vội đuổi theo: "A Yến, A Yến!"

Tuế Yến nào để ý đến y, hắn tức tới độ cắn muốn nát cả răng.

Người gì mà từ thái tử lên làm hoàng đế, da mặt dày lên hẳn đấy, cơ mà muốn tán tỉnh tí lại cứ như tòa núi nguy nga, tán chẳng đổ thế này?

Đoan Minh Sùng đuổi tới: "A Yến, ngươi định đi đâu vậy?"

Tuế Yến thờ ơ: "Ta đi tìm Ngu Công học dời núi."

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn nói: "Có phải ta lại mới nói sai gì không? A Yến, ngươi nói cho ta nghe với."

Tuế Yến cóc để ý tới y mà cứ đi tới trước.

"A Yến…"

"Về mà tìm con gái của… con gái của người nào đấy mà thành thân đi, đi mà trai gái đủ cả nhé."

Đoan Minh Sùng nghe tới gái trai đủ cả thì bay hết màu, y chỉ còn cách nói lại mấy lời âu yếm trước kia làm Tuế Yến cảm động như hồ dán: "A Yến, ta không cưới người khác, ta chỉ cần ngươi."

"Ha."

Cùng một chiêu, đừng hòng ta cảm động hai lần.

Tuế Yến cứ một hai phải đi, hẳn là Đoan Minh Sùng hoảng thật, y đứng đó suy tư cả buổi mới siết tay thành quyền, chạy vội tới giữ Tuế Yến lại.

"A Yến!"

Tuế Yến làm bộ mất kiên nhẫn: "Kêu cái gì…"

Đoan Minh Sùng không nói gì hết, y giữ khuôn mặt Tuế Yến, phủ môi hôn.

Tuế Yến: "..."

Bỗng chốc, người qua kẻ lại trên cả con phố như dừng lại, hốt hoảng nhìn hai người họ.

Xung quanh im thin thít, Tuế Yến không biết rốt cuộc mình bị Đoan Minh Sùng dọa ù tai hay thật sự không có âm thanh nào. Rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, đẩy Đoan Minh Sùng ra rồi liếc nhìn người xung quanh, sốt ruột hỏi: "Ngươi điên rồi à?"

Xung quanh đấy, bất kể nam nữ già trẻ đều túm tụm tốp năm tốp ba chỉ trỏ hai người, không biết đang thậm thụt nói gì với nhau. Đoan Minh Sùng không để ý gì nữa, y giữ vai Tuế Yến: "Ta không điên."

Tuế Yến gấp đến độ muốn đá y: "Ngươi mới đăng cơ chưa lâu, trước mắt bao người làm ra chuyện thế này, ngươi không sợ kẻ mắng ngươi hoa mắt ù tai vô năng hay sao?"

"Ta yêu ai với chuyện hoa mắt vô năng thì liên quan gì nhau chứ?"

Tuế Yến sửng sốt, nhìn y đến ngẩn ngơ.

"Ta chỉ cần ngươi, A Yến, câu này của ta không chỉ là lời nói suông."

Trước kia Tuế Yến chỉ coi đó là lời tình tứ lúc đương mặn nồng, mà giờ này khắc này, hắn đã tin.

Bờ môi Tuế Yến khẽ mấp máy.

Đoan Minh Sùng đã liều bằng mọi giá, giờ thấy phản ứng của Tuế Yến mới lập tức nín thở lắng nghe.

Tuế Yến muốn nói lại thôi, hồi lâu sau hắn chợt mở miệng.

"Chạy mau đi chứ!"

Đoan Minh Sùng: "..."

Tuế Yến nắm tay y chạy về nơi vắng người.

"Không chạy không lẽ đứng đó cho người ta nhìn tới khuya hay gì?"

Đoan Minh Sùng sửng sốt rồi cũng nhanh chóng bước theo hắn, chen qua biển người tầng tầng lớp lớp, trần thế ồn ã. Tuế Yến vừa chạy vừa cười, quay đầu lại nhìn, trông thấy Đoan Minh Sùng, tình ý nơi đáy mắt hắn chẳng kiềm được.

Con tim Đoan Minh Sùng chợt đập nhanh hơn.

Hai người chen ra khỏi biển người, xuyên qua hai con phố, cuối cùng cũng dừng ở một nơi yên tĩnh. Tuế Yến chạy nhanh quá, hắn thở hồng hộc, thấy Đoan Minh Sùng cứ nhìn mình thì chợt phì cười.

Đoan Minh Sùng dịu dàng hỏi: "Vậy ngươi tin ta chưa?"

Tuế Yến vừa thở vừa cười. Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng vui tới vậy, thấy Đoan Minh Sùng vẫn cứ thấp thỏm, hắn cười thật to: "Ta tin."

Đoan Minh Sùng sửng sốt rồi chìa tay cho hắn, Tuế Yến không còn sức, hắn xua tay: "Lát nữa hãy hôn, để ta thở mấy hơi đã."

Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười bước tới kéo hắn vào lòng mình.

"Ta chỉ muốn ôm ngươi."

Thời gian là ngàn kiểu chân tình, vạn kiểu xúc cảm, hết thảy đều như một thoáng kinh hồng làm con tim thật sự rung động.

Tuế Yến chợt nói: "Vậy tiền vẫn phải trả đó."

Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười, chỉ đành nói được.