Ở Lại Bên Anh

Chương 23: Không có cô, cậu phải sống như thế nào?



Edit + Beta: Khang Vy

Phạm Mỹ Huệ trong phòng ngủ lộ vẻ lo lắng.

Thẩm Vi Lê túm Thẩm Tâm Oánh về phóng khóa cửa nói chuyện, vậy thì đây không phải chuyện nhỏ.

Lo thì lo nhưng bà cũng tin Thẩm Vi Lê, đứa trẻ này trưởng thành, tuy thỉnh thoảng có đánh người nhưng cũng chỉ khi đối phương động chạm tới điểm mấu chốt của con bé, con bé mới động thủ.

Dù thế nào, bà vẫn tin tưởng đứa trẻ mình nuôi nấng từ bé này.

Một lát sau, Thẩm Vi Lê gõ cửa vào trong, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Phạm Mỹ Huệ ngẩng đầu nhìn cô, con gái lớn lần đầu cắt tóc đến bả vai, hoàn toàn thay đổi, ngũ quan càng thêm tinh xảo xinh đẹp.

Người họ Thẩm mũi đều rất thấp, chỉ có mình cô từ nhỏ mũi đã cao, cũng khó trách khi còn bé đã bị nói là không phải con ruột của bà, haizz.

Thẩm Vi Lê ngồi bên mép giường, nắm lấy tay mẹ khẽ nói, "Mẹ, con có chuyện cần thương lượng với mẹ."

Trong lòng Phạm Mỹ Huệ lo lắng, mặt nở nụ cười, "Lê Lê, con đừng nghiêm túc như thế với mẹ, cứ nói thẳng ra đi."

Thẩm Vi Lê nói, "Mẹ, con không muốn nói chuyện trúng thưởng cho Tâm Oánh."

Dứt lời, cô nhìn về phía mẹ, ánh mắt xin lỗi.

Căn phòng yên tĩnh một chút, Thẩm Vi Lê rũ mắt, cảm thấy mình như sói mắt trắng vậy.

Bỗng nhiên, Phạm Mỹ Huệ mở tay ra ôm Thẩm Vi Lê vào lòng.

Vì hàng năm uống thuốc nên cơ thể bà béo mập, hai tay Thẩm Vi Lê ôm lấy eo bà, vô cùng ấm áp.

Trên người mẹ cô có mùi dầu khói, chưa bao giờ cô cảm thấy khó ngửi, thậm chí còn rất thích.

Ít nhiều gì Phạm Mỹ Huệ cũng biết, Thẩm Tâm Oánh không coi Thẩm Vi Lê là chị ruột, Thẩm Tâm Oánh cho rằng Thẩm Vi Lê chỉ là con gái nuôi của gia đình, cho rằng cả nhà nuôi Thẩm Vi Lê hơn hai mươi năm nay nên Thẩm Vi Lê phải trả giá vì gia đình này.

Bà cũng biết tính cách của Thẩm Vi Lê, nếu không phải Thẩm Tâm Oánh làm chuyện vô cùng quá đáng, Thẩm Vi Lê sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

Phạm Mỹ Huệ ôn hòa nói, "Lê Lê, nghe mẹ nói, đây là giải thưởng lớn, tất cả là của con, là may mắn của con, con có quyền quyết định nên làm gì với nó, con không muốn nói với Tâm Oánh thì không nói, mẹ nghe con, con không cần thấy áp lực, cũng đừng cảm thấy không thoải mái."

Sống mũi Thẩm Vi Lê cay cay, đôi mắt dần hiện lên hơi nước.

Phạm Mỹ Huệ thở dài, "Còn nữa, Lê Lê, mẹ vừa suy nghĩ rồi, mẹ có thể mượn vận may của con, sau này mở một cửa hàng nhỏ cũng không tồi. Chuyện du lịch con cứ ra ngoài chơi vui là được, có được không?"

Thẩm Vi Lê đột nhiên ngẩng đầu cắt lời của bà, "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

"Nghe mẹ nói." Phạm Mỹ Huệ cười xoa đầu cô, "Haizz, tính con đừng nóng vội quá, cả đời này mẹ kiếm tiền lo toan cuộc sống, không làm việc mà ra ngoài du lịch cũng sẽ không thoải mái. Như vậy đi, đợi sau này mẹ mở cửa hàng kiếm tiền, mẹ lấy tiền mình đi du lịch cùng con, được không?"

Thẩm Vi Lê lại định khuyên bà.

Phạm Mỹ Huệ nói, "Bé ngoan, không phải con muốn mẹ vui vẻ sao? Con đi chơi vui là mẹ cũng vui rồi, bây giờ mẹ mở cửa hàng sẽ rất hạnh phúc, cuộc sống này với mẹ đã quá thú vị rồi, con có thể hiểu tâm trạng của mẹ không?"

"Còn nhớ hồi trước mẹ từng nói, sau này muốn mở cửa hàng, nhưng chưa từng nhắc đến du lịch không, đây chính là nguyện vọng của mẹ, mở một cửa hàng nhỏ, ngày qua ngày vui vẻ kiếm tiền trang trải cuộc sống."

Phạm Mỹ Huệ nói suy nghĩ của mình, càng nói càng vui, trong mắt đều là khát khao.

Thẩm Vi Lê chậm rãi ý thức được, sau khi trúng giải thưởng lớn, hy vọng đi du lịch thế giới cũng chỉ là suy nghĩ của một mình cô thôi, thứ mà mẹ cô muốn là mở một cửa hàng nhỏ, cô hẳn nên nghe theo, cũng không thể tiếp tục năn nỉ mẹ đi du lịch được.

"Còn một chuyện, Lê Lê."

Phạm Mỹ Huệ do dự nói, "Con trúng giải thưởng lớn rồi, nhưng mà, con có muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình không? Không phải mẹ có ý đuổi con đi, nhưng năm đó có lẽ ba mẹ ruột con sống không tốt nên mới... Mẹ nghĩ, nếu như khi đó bọn họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ví dụ như cần tiền giải phẫu hoặc là thứ khác, con... muốn tìm lại bọn họ không?"

"Mới" gì thì Phạm Mỹ Huệ không nói, nhưng Thẩm Vi Lê hiểu rõ, ý bà là "mới bán con đi".

Thẩm Vi Lê cúi đầu nhìn tay mình không lên tiếng.

Phạm Mỹ Huệ nói, "Mẹ biết con có oán có giận, bởi vì họ chỉ có ơn sinh mà không có ơn nuôi dưỡng, nhưng nếu không có ơn sinh của bọn họ, thì ba mẹ tìm đâu ra con để nuôi dưỡng? Bé ngoan, ba mẹ cũng rất biết ơn duyên phận đã để ba mẹ gặp được con, con rất lương thiện, coi như là thay ba mẹ cảm ơn ân sinh thành của bọn họ được không? Mẹ không hy vọng cuộc sống của con có tiếc nuối."

Thẩm Vi Lê im lặng.

Cô là đứa trẻ bị vứt bỏ, bị ba mẹ mang đi bán, cô thật sự không muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình, nhưng đứng ở góc độ của mẹ cô, mẹ cô hi vọng cô có thể tìm lại bọn họ, nói với ba mẹ ruột một câu cảm ơn vì đã sinh ra cô.

Ngoài cửa sổ, trăng non lay động, cõi lòng Thẩm Vi Lê rung chuyển bất an.

Rất lâu sau, cô mới nói, "Con sẽ không tìm bọn họ, cũng sẽ không cảm ơn bọn họ, lúc bọn họ bán con với giá hai ngàn tệ, con đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi."

Phạm Mỹ Huệ thở dài một hơi, không khuyên bảo gì thêm nữa.

Thẩm Vi Lê mới đánh nhau với Thẩm Tâm Oánh một trận, đêm nay cô không thể ngủ chung một phòng với cô ta, cũng không muốn sáng hôm sau phải tranh nhau toilet, Thẩm Vi Lê định quay về phòng thuê trước đó của Phương Tiểu Hủy.

Trước khi đi, Thẩm Vi Lê đưa chiếc lắc tay lấy từ chỗ Thẩm Tâm Oánh cho mẹ, nói đây là của Chu Yến Hỗn, sẽ nhắn Đường Phái có thời gian thì tới lấy.

Phạm Mỹ Huệ nhìn thấy chiếc lắc tay này, không biết là Thẩm Tâm Oánh trộm đi, chỉ tưởng Chu Yến Hỗn đưa cô, than nhẹ hỏi, "Lê Lê, con có gì muốn nói với nó không?"

Thẩm Vi Lê lắc đầu, "Không có, em ấy chỉ xem con là chị, vậy thì không còn gì để nói nữa."

Dừng một chút, Thẩm Vi Lê sợ mẹ hiểu lầm chuyện xưa của lắc tay này, giải thích, "Mẹ, cái này không phải em ấy tặng con, cũng không phải con cố ý để lại, chỉ là lúc dọn đồ quên mất. Hôm nay tìm được thì trả lại chủ cũ, con không muốn nợ nần gì cả."

Phạm Mỹ Huệ gật đầu, "Được, mẹ biết rồi."

*

Một chiếc xe đột nhiên phanh lại dưới nhà Thẩm Vi Lê.

Cửa xe mở ra, một bóng người nhanh chóng lao xuống, chạy nhanh lên lầu.

Lúc đứng trước cửa, hơi thở cậu còn dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng gõ cửa.

"Thẩm Vi Lê! Thẩm Vi Lê!"

Giọng nói Chu Yến Hỗn khàn khàn hô to.

Phạm Mỹ Huệ và Thẩm Tâm Oánh nghe được tiếng đập cửa vội vàng đi ra.

Phạm Mỹ Huệ phất tay để Thẩm Tâm Oánh vào phòng, còn bà đi mở cửa.

Thẩm Tâm Oánh đứng im không nhúc nhích, còn muốn xem trò vui, Phạm Mỹ Huệ chỉ vào cô ta, lạnh nhạt nói, "Thẩm Tâm Oánh, con nghe kỹ đây, về sau phàm là chuyện có liên quan tới chị con, con không được xen vào!"

Thẩm Tâm Oánh đã từng thấy biểu cảm ác độc này của mẹ, nếu như lúc này cô ta lắc đầu, nhất định sẽ bị ăn đòn.

Tính cách Thẩm Tâm Oánh phản nghịch, nhưng đáy lòng vẫn sợ mẹ, chuột thấy mèo vào nhà, vội đóng cửa không dám ra ngoài.

Phạm Mỹ Huệ nhớ tới lắc tay, trở về phòng lấy rồi mới ra mở cửa.

Chu Yến Hỗn thấy dì Phạm ra mở cửa, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn nghe ra sự dao động trong đó, "Dì Phạm, cháu tìm chị cháu, chị ấy có nhà không?"

Phạm Mỹ Huệ nhìn sắc mặt lo lắng của người trẻ tuổi trước mắt.

Cậu rất vội vàng, trán đổ mồ hôi, áo trắng trước ngực cũng đã bị mồ hôi làm ướt.

Bà cũng coi như trông cậu thanh niên trước mắt này từ bé, luôn lịch sự nho nhã với người làm ở nhà.

Thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, ánh mắt lúc nào cũng anh tuấn tự tin, thỉnh thoảng cãi nhau với ba mẹ cũng vẫn kiêu ngạo ương bướng, chưa bao giờ lộ vẻ bồn chồn vội vã như bây giờ.

Phạm Mỹ Huệ nói, "Thiếu gia, Lê Lê vừa mới đi rồi."

Chu Yến Hỗn vội la lên, "Chị ấy đi đâu ạ?"

Phạm Mỹ Huệ ngập ngừng hai giây, không nói con gái đi đâu, chỉ lấy lắc tay con gái để lại đưa cho Chu Yến Hỗn, "Chu thiếu, Lê Lê nhờ tôi đưa cậu chiếc lắc tay này."

Hô hấp Chu Yến Hỗn phập phồng, đáy lòng sắp bị nôn nóng thiêu đốt bỗng nhiên khựng lại.

Đây là chiếc lắc tay hôm nay cậu phát hiện bị thiếu.

Thẩm Vi Lê có ý gì?

Cô vốn định giữ lại chiếc lắc tay này, bây giờ lại từ bỏ sao?

Phạm Mỹ Huệ lẳng lặng nhìn vị thiếu gia trước mắt, bà có thể hiểu tại sao con gái mình lại thích người này.

Gen nhà họ Chu rất tốt, diện mạo vô cùng xuất sắc, khuôn mặt Chu Yến Hỗn anh tuấn nổi bật trong đám người.

Từ hồi tiểu học, cậu đã dính lấy Thẩm Vi Lê, trái một câu "chị của tôi", phải một câu "chị của tôi".

Lúc anh trai vừa đi, ai đưa cơm cậu cũng không ăn, chỉ Thẩm Vi Lê đưa cơm cho cậu mới ăn.

Có lần bị ép buộc tới bàn ăn cơm, mọi người đều cho rằng cậu sẽ tức giận, kết quả cậu đột nhiên nói, "Chị tôi đâu, tôi muốn ăn cơm cùng với chị tôi."

Tay bị thương chảy máu, ai dán băng cá nhân cũng không cho, cậu nói, "Chị tôi đâu, gọi chị ấy tới đây thổi cho tôi rồi dán lại."

Sau này Chu Yến Hỗn lớn hơn một chút, lúc ấy cậu học cấp hai, Thẩm Vi Lê lên cấp ba bị bạo lực học đường, Chu Yến Hỗn nổi trận lôi đình dẫn người tới trường học đánh đám người kia một trận, nói không ai được động vào Thẩm Vi Lê. Thẩm Vi Lê là chị của Chu Yến Hỗn cậu.

Chu tiên sinh từ trường trở về tức giận, răn dạy Chu Yến Hỗn trong phòng khách, ép cậu nhận sai, Chu Yến Hỗn càng không nhận, đứng trước khí thế của Chu tiên sinh, lạnh lùng kiên định nói, "Con không sai, chị ấy là chị con, chị con bị người bắt nạt, con không bảo vệ chị ấy thì bảo vệ ai?"

Lúc Chu Yến Hỗn học cấp ba, Thẩm Vi Lê học đại học, cậu thường xuyên nói với mẹ, "Mẹ, hôm nay chị con thi biện luận tiếng anh, mẹ xin nghỉ cho con đi, con tới trường cổ vũ chị ấy."

"Mẹ, hôm nay trường chị con có đại hội thể thao, chị con cũng phải thi, mẹ xin nghỉ cho con tới cổ vũ đi."

Sau này, cậu lên đại học, Thẩm Vi Lê đi thực tập.

Khi đó Thẩm Vi Lê làm việc tại một công ty khoa học kỹ thuật, thường xuyên bận rộn từ đêm đến sáng.

Mọi người trong nhà đều biết Chu Yến Hỗn tốt với Thẩm Vi Lê, thường xuyên vào bếp nói, "Dì ơi, chị cháu thích ăn sườn heo chua ngọt, thích ăn sủi cảo nhân tôm, thích ăn ngao xào, bây giờ dì làm một phần đi, cháu mang đến cho chị ấy."

Sau đó Thẩm Vi Lê lại cảm thấy lương văn phòng không cao, bắt đầu phát sóng trực tiếp, nói nhiều đến mức cổ họng đau đớn, Chu Yến Hỗn về nhà lại hỏi, "Dì ơi, cổ họng đau thì nên ăn gì bồi bổ ạ, mấy thứ canh nhuận hầu ấy ạ, cho chị cháu hai chén, cổ họng chị ấy đau."

"Dì ơi, đau dạ dày thì làm sao bây giờ, có phải không được ăn nhiều mì đúng không, cho chị cháu chút bánh bao sủi cảo đi ạ, cháu mang tới cho chị ấy."

Chu Yến Hỗn biết Thẩm Vi Lê thích ăn hạt dẻ, lúc nào trong túi cũng có, không có việc gì cậu sẽ bóc vỏ giúp cô, đút cho cô ăn rồi cười kiêu ngạo.

Dính lấy cô, bảo vệ cô, ủng hộ cô, chăm sóc cô, đau lòng cho cô, nhớ thương cô.

Thẩm Vi Lê rung động cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cậu nhóc này lại chỉ đơn thuần coi Thẩm Vi Lê là chị thôi.

Phạm Mỹ Huệ đau lòng cho con gái, cũng đau lòng cho cậu nhóc trước mặt, nhưng thật sự không còn cách nào cả, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được.

Một người xem như tình yêu, một người xem như tình thân, không hề giống nhau.

Phạm Mỹ Huệ truyền lại lời nói của Thẩm Vi Lê cho Chu Yến Hỗn, "Thiếu gia, Lê Lê nói cái này không phải con bé cố ý giữ lại, chỉ là lúc dọn đồ quên mất, hôm nay tìm được thì trả lại cho cậu, con bé không muốn nợ bất cứ thứ gì cả."

Chu Yến Hỗn chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, tất cả sự mong chờ của cậu đã vỡ vụn, đột nhiên mất đi sức chống đỡ.

Ngẩn ngơ nhìn chiếc lắc tay này.

Vốn dĩ cậu cho rằng, cô cố ý giữ lại vì còn lưu luyến mình.

Kết quả cũng chỉ là làm rơi mà thôi.

Cô nói không muốn nợ cậu.

Vì vậy còn cho cậu một nhát dao, cắt đứt vô cùng sạch sẽ.

Chu Yến Hỗn nắm chặt lắc tay, đây là liên hệ cuối cùng của bọn họ, trừ cái này ra, không còn gì khác.

Trái tim Chu Yến Hỗn đau đớn từng cơn, khiến cậu khó phát ra âm thanh, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, "Dì ơi, chị ấy còn nói gì với cháu không? Một chữ, cũng không có sao?"

Phạm Mỹ Huệ khẽ lắc đầu.

Chu Yến Hỗn nhắm chặt mắt, tại sao Thẩm Vi Lê lại tuyệt tình đến vậy!

Phạm Mỹ Huệ nhìn dáng vẻ của thiếu gia, chung quy lại cũng là đứa trẻ mình trông coi từ bé đến lớn, đành khuyên bảo hai câu, "Chu thiếu, nếu cháu chỉ xem Lê Lê nhà dì như một người chị, cháu còn tìm con bé làm gì? Con bé đi rồi, hơn nữa sẽ sống rất tốt. Cháu coi như trước nay Lê Lê chưa từng tồn tại được không? Đừng tìm nó nữa, bây giờ con bé đã có cuộc sống của mình, cháu cũng có cuộc sống của riêng cháu."

Chu Yến Hỗn lắc đầu, cái gì là cuộc sống của mình cơ?

Cuộc sống mới của cô là người đàn ông kia sao?

Nhanh như vậy, cô đã hoàn toàn không thèm để ý đến cậu nữa sao?

Chu Yến Hỗn đột nhiên ngó vào trong, "Dì ơi, chị cháu bên trong đúng không? Chị ấy có nhà đúng không? Dì gạt cháu đúng không!"

Phạm Mỹ Huệ không ngăn cản, tránh đường nói, "Con bé thực sự không có nhà."

Chu Yến Hỗn vọt vào, đứng trong phòng khách trống rỗng, trái tim đau đến nỗi hít thở không thông.

Mấy ngày qua, chỉ một mình cậu biết.

Chỉ có cậu biết cảm xúc của bản thân là thế nào.

Không có cô bên cạnh, cậu không có tinh thần để làm bất cứ chuyện gì.

Không có cô bên cạnh, cậu như trở thành một người tàn phế.

Không có cô bên cạnh, trái tim cậu cũng trở nên trống rỗng.

Chín năm qua có cô ở bên, tất cả đã hình thành thói quen.

Quen đưa cô đi ăn lẩu, quen mang hạt dẻ cười cho cô.

Quen với việc cô lải nhải bên tai, quen với việc cô giúp cậu chắn gió, quen với việc cô sẽ tới đón cậu mỗi khi uống nhiều.

Không có cô, cậu phải sống như thế nào đây?

*

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vi Lê tới nơi ở của Từ Đàn lấy giấy nợ rồi xé rách.

Cô chuyển cho mẹ rất nhiều tiền, trả hết sạch nợ nần.

Thẩm Vi Lê cũng theo lời mẹ nói, bỏ hết áp lực, vui vẻ đi chơi, bà cũng bắt đầu triển khai kế hoạch mở một cửa hàng nhỏ của mình.

Thẩm Vi Lê dặn mẹ phải chú ý đến sức khỏe, đừng tức giận với Thẩm Tâm Oánh, mỗi tháng chỉ được cho cô ta hai ngàn tệ tiền sinh hoạt, không thể nhiều hơn.

Phạm Mỹ Huệ cũng trút được gánh nặng lớn, con gái không cần mệt nhọc vì trả nợ nữa, không còn nợ nần gì cả, trái tim cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc sau, Thẩm Vi Lê gọi taxi ra sân bay, Phạm Mỹ Huệ nhìn bóng lưng con gái rơi đi, lệ rơi đầy mặt.

Bà không nỡ xa con gái.

Rõ ràng con bé chỉ đi du lịch, có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng bà lại có cảm giác con bé sẽ vĩnh viễn rời khỏi mình, khó chịu đến hốt hoảng.

Thẩm Vi Lê quay đầu nhìn mẹ, hai hàng nước mắt rơi xuống, không thể kiềm chế nổi.

Cô vẫn hy vọng có thể đi du lịch cùng mẹ, ngắm nhìn thế giới tươi đẹp, ăn đủ loại món ngon trên đời.

Tương lai cô muốn xây một căn nhà lớn, trang trí theo sở thích của mình, người thân và người yêu cùng ở với nhau.

Cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng nhìn khung cảnh biển nước xinh đẹp, ngắm nhìn hoa nở hoa rụng, nhìn mây trời cuồn cuộn.

Ở bên người mình yêu thương là cảm giác vô cùng hạnh phúc và ấm áp.

Mà cô cũng chưa từng ý thức được, trong suy nghĩ về tương lai của cô.

Không có Chu Yến Hỗn.

*

Ba tháng sau.

Khách sạn năm sao thành phố điện ảnh.

Thẩm Vi Lê ra khỏi thang máy, cổ đeo máy ảnh, khởi động máy rồi quay vlog thăm khách sạn.

Du lịch ba tháng, cô tạo một weibo tên "mỗi ngày đánh giá khách sạn cùng Hương Lê" để quay vlog review khách sạn nổi tiếng trên thế giới, chia sẻ về thiết kế khách sạn, cũng chia sẻ tâm trạng của mình, có không ít fans.

Các đánh giá của cô vô cùng chân thật, cũng có khách sạn mời cô tới ở, bất giác đã trở thành một KOL nhỏ.

Tuy rằng bản thân đã trở thành phú bà, trừ việc mỗi ngày Tiền Văn Bách quản lý tài chính giúp cô kiếm thêm tiền ra thì còn có thể dựa vào review kiếm tiền khiến cuộc sống của cô vô cùng thoải mái.

Nhưng trong video không có mặt cô, chỉ thêm lời vào thôi.

Hôm nay Thẩm Vi Lê đang cầm máy quay, đột nhiên có một người phụ nữ đeo kính râm tới muốn cướp.

Người phụ nữ vừa đoạt vừa nói, "Đừng chụp nữa! Xóa, mau xóa đi!"

Thẩm Vi Lê mở to hai mắt, không thể tin được giật lại, "Tôi không chụp cô, tôi quay cảnh khách sạn."

Thẩm Vi Lê và người này tranh đoạt, kính râm của cô ấy bỗng rơi xuống, Thẩm Vi Lê mới nhận ra người này là minh tinh Giang Nhiễm Giai, gần đây khá nổi.

Cô cũng xem một chút tin tức giải trí, nghe nói tính tình Giang Nhiễm Giai không tốt, nhưng kỹ thuật diễn lại khá ổn, khuôn mặt cũng xinh đẹp tự nhiên.

Trước nay Thẩm Vi Lê đánh nhau chưa từng thua, nhấc chân lên giẫm chân cô ấy, lúc này một người đàn ông tiến lên túm lấy tay cô, có lẽ là trợ lý của Giang Nhiễm Giai, rõ ràng là muốn giúp đỡ, còn định cướp máy ảnh của cô.

Thẩm Vi Lê hít sâu một hơi, đang định mở miệng mắng.

Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói trầm ổn, "Giang Nhiễm Giai, Vương Kiện, dừng tay."

Hai người này đồng thời nghe lời.

Thẩm Vi Lê nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu kinh ngạc.

Người đàn ông đội mũ đeo kính râm, mặc áo khoác gió, thân cao đĩnh đạc, chưa lộ ra khuôn mặt nhưng cô có thể nhận ra, đây là ảnh đế Thẩm Tùng Chu!

Trước đó từng gặp Thẩm Tùng Chu ở trung tâm thương mại, thỉnh thoảng Thẩm Vi Lê còn lên mạng xem tin tức về anh và cả video phỏng vấn, bây giờ cũng xem như một nửa người quen, lúc này gặp lại cảm thấy thân thiết hơn lần trước không ít.

Nhưng Thẩm Tùng Chu nhất định cũng không nhớ cô, Thẩm Vi Lê lộ ra vẻ mặt kích động nhưng cũng chưa nghĩ ra nên chào hỏi thế nào, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sau khi Thẩm Vi Lê xoay người, Thẩm Tùng Chu nhìn thấy đôi mắt khiến anh khắc sâu kia cũng hơi kinh ngạc, sau đó cười một tiếng.

Thẩm Tùng Chu tháo khẩu trang và kính râm, cười khẽ, "Hi, lại gặp rồi, còn nhớ tôi không?"

Thẩm Vi Lê, "???"

Ảnh đế còn nhớ rõ cô???

Thẩm Vi Lê đang định gật đầu, Giang Nhiễm Giai đã bước tới bên cạnh Thẩm Tùng Chu cáo trạng làm nũng, "Anh Chu, anh quen người này sao? Đây là phóng viên báo nào vậy? Định chụp lén em đấy!"

Thẩm Vi Lê cúi đầu nhìn quần áo của mình, thời tiết tháng 12 rất lạnh, cô mặc áo len đen, mũ lưỡi trai lông xù, lúc quay vlog cô cũng sẽ dùng góc chụp khác nhau, ngồi xổm nằm bò đều có cả, chân đeo giày thể thao rất dễ hoạt động, có lẽ là... khá giống phóng viên chăng?

Thẩm Tùng Chu cũng đang đánh giá cô, tuy rằng cô mang theo máy ảnh nhưng trên người lại tản ra vẻ tùy ý thoải mái, không giống hóa trang, kiểu mũ cô đội cũng giống như đang đi chơi hơn.

Lần trước ở trung tâm thương mại, anh chọn cho cô một chiếc áo khoác phối với váy dài, mặc vào rất có khí chất, lời nói cử chỉ cũng không giống phóng viên.

Lúc ấy, anh nói, "Tạm biệt, chúc vui vẻ."

Cô gái này cười như người quen cũ, "Tạm biệt, chúc anh thuận lợi."

Điều này khiến anh ghi nhớ rất sâu.

Thẩm Tùng Chu xoay người nói với Giang Nhiễm Giai, "Cô ấy không phải phóng viên, chắc là đang chụp ảnh khách sạn."

Sau đó, giọng nói anh trở nên nghiêm khắc, "Em có thể chú ý tới hành động bên ngoài không? Công ty đã hao tổn không biết bao nhiêu tài nguyên vì em rồi. Còn có cậu nữa, Vương Kiện, cậu là người đại diện của em ấy, phải quản lý em ấy chứ không phải dung túng."

Thẩm Vi Lê mơ hồ nhớ ra, hình như Thẩm Tùng Chu và Giang Nhiễm Giai ở chung công ty.

Vương Kiện vội vàng gật đầu, "Vâng vâng vâng, anh Chu, em nhớ rồi."

Hình như Giang Nhiễm Giai và Vương Kiện rất sợ Thẩm Tùng Chu, hai ngươi đều yên lặng.

Mà sắc mặt của Giang Nhiễm Giai lại không hề tốt, lườm Thẩm Vi Lê một cái như đang không vui vì Thẩm Tùng Chu nói đỡ cho Thẩm Vi Lê, dùng khẩu hình nói hai chữ "đồ ngốc".

Thẩm Vi Lê lườm lại, nhấc chân muốn đi qua nói lý.

Không hiểu sao hôm nay cô lại vô duyên vô cớ bị người ta cướp máy ảnh, lại còn bị mắng, quá xui xẻo rồi!

Không đợi Thẩm Vi Lê đi qua, Thẩm Tùng Chu đã quay đầu răn dạy Giang Nhiễm Giai, "Em im miệng cho anh!"

Tiện đà quay đầu nhìn Thẩm Vi Lê, ôn hòa nói, "Ngại quá, anh thay bọn họ xin lỗi em."

Thẩm Vi Lê dừng bước.

Cô thật sự có cảm giác thân thiết với Thẩm Tùng Chu, đặc biệt là họ "Thẩm" này, suy nghĩ một chút vẫn cho anh mặt mũi, "Không sao đâu ạ."

Giang Nhiễm Giai tức giận tới lễ tân ném thẻ tới, "Một gian phòng tổng thống, sáng mai bảy giờ gọi tôi dậy, trong phòng đừng đặt nho, phải có hoa tươi, chốc nữa cho người tới phòng tôi giặt quần áo và sấy khô, sáng mai tôi cần mặc."

Giang Nhiễm Giai nói rất nhanh, vài lần nhân viên lễ tân muốn xen vào cũng không được.

Mãi cho đến khi cô ấy nói xong, nhân viên lễ tân mới lên tiếng, "Giang tiểu thư, phòng tổng thống của chúng tôi đã có người đặt trước rồi ạ."

Vương Kiện biết tính tình Giang Nhiễm Giai thế nào, trước khi Giang Nhiễm Giai phát hỏa, vội đi tới hỏi, "Vừa rồi chúng tôi gọi còn có phòng mà!"

Nhân viên lễ tân xin lỗi, "Ngại quá, phòng chúng tôi vừa được đặt rồi ạ."

Thẩm Vi Lê nghe thấy, cười lộ ra má lúm đồng tiền rất sâu.

Cô đi tới lễ tân, đặt máy ảnh lên quầy, lười biếng dựa vào cười với nhân viên, "Xin chào."

Nhân viên lễ tân cũng mỉm cười với Thẩm Vi Lê, "Thẩm tiểu thư cần gì sao?"

Thẩm Vi Lê không nhanh không chậm lặp lại lời nói của Giang Nhiễm Giai, "Sáng mai bảy giờ gọi tôi dậy, trong phòng đừng đặt nho, phải có hoa tươi, chốc nữa cho người tới phòng tôi giặt quần áo và sấy khô, sáng mai tôi cần mặc."

Sau đó cô quay đầu nhướng mày nhìn Giang Nhiễm Giai, "Ngại quá đi, căn phòng tổng thống đó là tôi đặt."

Ngừng hai giây, Thẩm Vi Lê dùng khẩu hình nói, "Đồ, ngốc."

Giang Nhiễm Giai không ngờ phòng tổng thống lại bị người này đoạt mất, lại còn mắng cô, tức giận dậm chân một cái, "Cô mắng ai thế hả?"

Rồi định tay muốn đánh Thẩm Vi Lê.

Thẩm Tùng Chu vững vàng bắt lấy tay cô ấy, "Giang Nhiễm Giai!"

Vừa rồi Thẩm Vi Lê cũng muốn đưa tay giữ lấy, không ngờ ảnh đế lại giúp cô cản lại.

Thẩm Vi Lê đắc ý, tiếp tục nói, "Tôi đó, đồ ngốc mà."

Thẩm Tùng Chu nghe thấy lời này thì bật cười, cô gái này thật sự rất giống thím hai của anh, tác phong hành sự y nhau, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thân thiết.

Thẩm Tùng Chu tiến lên, lạnh lùng đặt cho Giang Nhiễm Giai một căn phòng xa hoa bình thường.

Thẩm Vi Lê xoay người cầm lấy máy ảnh chuẩn bị đi, Thẩm Tùng Chu cất giọng gọi, "Thẩm --"

Thẩm Vi Lê quay đầu, cười nói, "Thẩm Vi Lê, tôi tên Thẩm Vi Lê, gọi tôi là Lê Tử được rồi."

Thẩm Tùng Chu đến gần cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, rất có khí chất của một minh tinh, đôi mắt phát ra ánh sáng.

Anh chậm rãi nói, "Vậy gọi tôi là anh Chu được rồi, sao cô lại tới đây, đến làm việc hay tới chơi?"

Thẩm Vi Lê thản nhiên cười nói, "Tôi có một người bạn được đoàn làm phim mời tới trang điểm mô phỏng, chốc nữa cô ấy sẽ đến đây, vừa hay tôi ở gần nên tới chơi với cô ấy."

Ba tháng nay Phương Tiểu Hủy cũng rất lợi hại, trở thành một beauty blogger nổi tiếng, còn từng lên hot search, người được mời tới trang điểm cũng chính là cô ấy.

Thẩm Tùng Chu suy tư hỏi, "Trang điểm mô phỏng ai? Hepburn sao?

Thẩm Vi Lê kinh ngạc, "Sao anh biết?"

Thẩm Tùng Chu không đáp, chỉ nhìn cô hỏi, "Mai tôi có vai khách mời, có hứng thú tới xem không?"

Thẩm Vi Lê cảm thấy ngoài ý muốn, "Tôi ư? Có thể sao?"

Thẩm Tùng Chu mỉm cười, "Đương nhiên."

Vở kịch nhỏ: Thiếu gia khi còn nhỏ.

Tay bị kim châm, chảy máu, vết thương nhỏ phải dùng kính lúp soi thì may ra mới thấy được.

Tiểu thiếu gia đáng thương đưa tay cho Lê Lê xem, "Chị, đau quá, thổi đi."

Lê Lê thổi một cái cho có lệ.

Tiểu thiếu gia vẫn không thu tay, "Vẫn đau, thổi nữa đi."

Lê Lê đành phải nghiêm túc thổi một lần nữa.

Tiểu thiếu gia tiếp tục đưa tay, "Chị còn chưa nói gì đâu."

Lê Lê, "???"

Tiểu thiếu gia mềm mại ngoan ngoãn, "Chị phải nói, được, chị thổi cho Tiểu Hỗn, Tiểu Hỗn ngoan, thổi sẽ không đau nữa."

HẾT QUYỂN 2.