Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 9



Trong siêu thị vẫn người đến người đi, thân hình cao lớn của Dương Kế Trầm lại ở ngay trước mắt, như thể vừa ngước mắt lên sẽ cộc vào trán của anh vậy.

Đáng yêu…

Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Nhiễm được nghe con trai khen mình như thế.

“Ô Yang, đây là bạn gái nhỏ của mày đấy à?”

Trong lúc Giang Nhiễm còn đang nghĩ tìm hố nào để chui xuống, thì bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói vô lại. Lúc ngước mắt lên nhìn thì người nói quả thật cũng vô lại như thế.

Gã đàn ông kia cạo đầu hình âm dương, tai phải đeo một khuyên hình chữ thập, còn đôi mắt nho nhỏ của hắn đang không ngừng đánh giá bọn họ.

Gã kia đến gần rồi tựa lên tủ lạnh: “Giữa chốn đông người thế này mà cũng liếc mắt đưa tình à? Đây là em gái nhỏ Lão Ngũ nói hả? Dương Kế Trầm, mày được đấy, bây giờ khẩu vị thanh đạm thế rồi à? Hay là chỉ lừa được mấy em gái học sinh thôi?”

Dương Kế Trầm hơi nhếch mắt nhìn người tới. Biểu cảm của anh hơi lạnh xuống, giọng điệu vẫn phách lối như trước: “Tao còn tưởng là ai, thì ra là Lục công tử đợt trước suýt ngã gãy chân à.”

Lục Tiêu từng có gia cảnh giàu có, nhưng sau khi bố hắn qua đời thì vốn liếng ngày càng tệ. Lục Tiêu này cờ bạc thối nát nên cũng nhanh chóng thua sạch tiền. Những tên bạn xấu chó má kia thường gọi gã là Lục công tử, nhưng tới chỗ mấy người Dương Kế Trầm, thì cái danh này lại trở thành thứ để họ châm chọc Lục Tiêu.

Trong trận đấu tranh giải ở Giang Châu 2 tháng trước, Lục Tiêu từng có ý vượt qua Dương Kế Trầm ở khúc cua. Hắn định thừa thế xông lên nhưng không ngờ cả người và xe lại văng ra ngoài hơn 10 mét. Cơ chân của hắn bị thương nhẹ, bác sĩ nói nếu bị văng mạnh hơn chút nữa thì sẽ bị gãy xương.

Vì cú văng ra ngoài này mà hắn không dành được cả vị trí thứ hai, rồi mau chóng trở thành trò cười cho người trong nghề. Các tiêu đề tin tức đều viết: Lục Tiêu muôn đời về nhì không cam lòng bị áp bức, nhưng vẫn khó có thể vượt được Dương Kế Trầm. Tiêu đề nhỏ thì là: Văng ra quá nhục nhã, luôn miệng chửi rủa.

Lục Tiêu nghe Dương Kế Trầm nói xong thì hận đến nghiến răng. Hắn nghĩ đến chuyện gì đó rồi cười gằn, để lộ mặt cười hữu nghị: “Trêu bạn gái nhỏ của mày vài câu mà mày đã đâm vào lưng tao thế rồi à? Cưng đến thế hả? Đúng là hiếm có nhỉ, rốt cuộc trên người em gái này có chỗ nào hấp dẫn mày thế? Nghe nói Lão Ngũ muốn người mà mày cũng không chịu.”

Lục Tiêu đi về phía trước, xích lại gần Giang Nhiễm và nói lời bỉ ổi: “Hay là… giỏi lên giường? Cũng đúng, mấy em chúng ta chơi có ai mà XX không rộng toác, chỉ làm mấy em còn non này mới sướng thôi.”

Lục Tiêu thấy mặt Giang Nhiễm đỏ lên thì càng ngông cuồng hơn, lại càng có chút hương vị của trả thù.

Một tay của Dương Kế Trầm đặt lên xe đẩy, một tay khoác lên vai của Giang Nhiễm, rồi như cười như không mà nhìn Lục Tiêu.

Anh nói: “Nghe nói mấy ngày trước con gái Tưởng Hổ đá mày à? Làm sao, bây giờ không có chỗ xả giận nên đến quấy rối người của tao?”

“Đ*.” Lục Tiêu chửi nhỏ một tiếng, đôi mắt nhỏ lại ra sức trợn lên.

Tưởng Hổ làm về linh kiện mô-tô, ông ta có một con gái bảo bối cặp với Lục Tiêu chưa được mấy ngày thì đã đá hắn. Cô ta còn nói với người ngoài là phương diện kia của Lục Tiêu không được, khiến hai hôm trước hắn ra ngoài đều bị người khác trêu chọc.

Dương Kế Trầm còn nói: “Kết hợp với lời vừa rồi của mày, tức là con gái Tưởng Hổ vô vị? Lời này mà Tưởng Hổ nghe được thì sẽ lột da mày đấy.”

Dương Kế Trầm cười rất khinh miệt, anh vốn không đặt hắn vào mắt. Dù hắn vừa nói lời khó nghe nhưng lại như không tổn hại đến anh một tơ một hào, còn người kia thì lại giận tím tái mặt mũi.

Lông mày của Lục Tiêu run lên, cảm giác bị người áp bức trong lòng lại dâng lên. Dù hắn làm gì hay nói gì thì Dương Kế Trầm cũng mãi mãi đứng thứ nhất, tuy một khắc trước hắn còn đắc chí nắm giữ thứ đó trong tay.

Lục Tiêu bật cười rồi vẫn khinh khỉnh như trước.

Dương Kế Trầm rũ mắt nhìn Giang Nhiễm, ánh mắt anh đã rét lạnh thêm mấy phần, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lục Tiêu: “Lão Lục, mày nói thử xem, mày làm bạn gái tao không vui, lát nữa tao lại phải dỗ. Mày thế này là kiếm việc cho tao làm đúng không?”

“Tao đâu dám kiếm việc cho mày làm.”

“Thế hả?”

Dương Kế Trầm nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Lục Tiêu, mày nói xem, có phải chúng ta nên tính nợ không?”

Mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất nặng, tất cả đều trầm xuống khiến lòng người run rẩy, vừa giống uy hiếp lại vừa giống nhắc nhở.

Lục Tiêu nghe vậy thì hơi giật mình.

Lục Tiêu: “Mày thế là có ý gì?”

Dương Kế Trầm nhếch mắt rồi nói nhỏ: “Lần sau thi đấu, “cái chân kia” của mày cũng phải cẩn thận chút. Nếu không, rộng khít gì cũng không đến lượt mày đâu.”

Anh nói xong thì miễn cưỡng cười một tiếng: “Vẫn còn đồ chưa mua xong, đi trước đây, Lục công tử.”

Lục Tiêu nuốt nước bọt rồi xì một tiếng khinh miệt, hắn nhìn hai người đi ngày một xa: “Mẹ nó, nói gì không biết!”

Một lúc lâu sau, Lục Tiêu mới hiểu được Dương Kế Trầm nói gì.

Hắn cúi đầu nhìn đũng quần mình rồi lại chửi nhỏ: “Đ*!”



Dương Kế Trầm ôm cả người cô tới quầy gia vị. Nơi này ít người, nên anh giữ cô dừng lại.

“Ngẩng đầu tôi nhìn xem.” Anh để xe đẩy ở bên cạnh rồi tựa vào bức tường trắng.

Giang Nhiễm không chịu làm gì cả.

“Lần đầu nghe thấy mấy câu như thế à?”

Giang Nhiễm ngầm thừa nhận.

Dương Kế Trầm vẫn tùy ý, lười biếng nói: “Thấy giòi bao giờ chưa? Hắn là như thế đấy.”

“Vâng…”

Có vẻ như cô rất tiêu cực.

Anh nhìn cô, cả hai người đều không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên gọi tên cô: “Giang Nhiễm.”

“Dạ?”

Dương Kế Trầm nói: “Đầu tháng 2 tôi thi đấu ở đây, em đến xem đi.”

“Gì cơ ạ?”

Cô ngẩng đầu, ánh nước trong hai mắt hiện lên vẻ mờ mịt, hai gò má vẫn đỏ rực như cũ.

Dương Kế Trầm tươi cười rồi thấp giọng nói: “Đến xem trò hay.”

Giang Nhiễm vẫn lờ mờ như cũ.

Dương Kế Trầm đứng dậy rồi vỗ vỗ vào sau gáy cô: “Đến thì biết.”

Anh nói xong thì tự đẩy xe đi.

Giang Nhiễm nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong đầu toàn là câu ” Mày làm bạn gái tao không vui, lát nữa tao lại phải dỗ.”

Những lời kia của anh còn khiến người ta bận tâm hơn mấy lời tục tĩu của người kia.

Dỗ? Dỗ thế nào?

Đầu óc Giang Nhiễm hỗn độn không thôi, sau đó lại nhớ trong mơ anh từng thì thào vào tai mình như dỗ trẻ con. Mà chính anh cũng giống trẻ con, luôn khó nhịn và khát cầu thứ gì đó.

Haiz…

Giang Nhiễm đập vào trán mình mấy cái rồi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao cứ nhớ mãi tới chuyện đó thế không biết.



Lúc hai người đi siêu thị về thì phía sau đã có thêm một xe chở hàng. Xe chở hàng đi theo họ và đỗ ngay ngắn trước khu nhà cũ.

Một mình người đưa hàng có thể bê tủ lạnh lên, sau đó là thành thạo dỡ từng món đồ điện vào.

Lúc mua xong nguyên liệu nấu ăn và đi tính tiền rồi, anh bỗng hỏi: “Có phải ăn lẩu sẽ cần nồi và lò vi sóng không?”

Cô gật đầu, sau đó nghe thấy anh nói: “Vậy được, mua một cái đi.”

Vì họ đi mô-tô nên không mang được lò vi sóng và nồi. Anh thương lượng với người bán hàng ở siêu thị về việc giao tới nhà, mà quy định trong siêu thị là mua được 1500 tệ thì sẽ giao tới nhà. Thế là anh tiện thể chọn thêm một cái tủ lạnh, một lò vi sóng và tivi LCD.

Lúc mấy người Trương Gia Khải đến cũng phải giật mình.

Chu Thụ sờ tivi LCD 42 inches rồi ‘woa’ vài tiếng, sau đó nói chuyện như muốn ăn đòn: “Trầm ca, anh nhận của hồi môn của ai thế? Có phải vẫn thiếu mấy bộ chăn ga không?”

Dương Kế Trầm ngồi trên sofa rồi đạp anh ấy một cái: “Rảnh không có việc gì làm thì đi rửa bát đi.”

“Được rồi được rồi, em đi đây.”

Quý Vân Tiên nói: “Không sao, để em với Tiểu Nhiễm làm cho.”

“Ôi, cảm ơn em gái! Đảm đang quá cơ!”

Giang Nhiễm đang rửa rau một mình trong bếp, Quý Vân Tiên chạy tới rồi một người rửa bát, một người rửa rau.

Quý Vân Tiên lấy cánh tay chọc chọc Giang Nhiễm, sau đó quay đầu liếc Trương Gia Khải và cười hì hì với Giang Nhiễm: “Tao thấy anh ấy tâm lí lắm nhé, sáng nay đi xem phim lấy lòng lắm luôn. Sợ tao ngồi mô-tô lạnh nên mang thêm cái áo khoác nữa. À đúng rồi, bọn tao còn đi chọn mũ bảo hiểm đôi nữa, một cái màu xanh, một cái màu hồng.”

Con gái yêu vào rồi, đến cả rửa bát cũng nhẹ nhàng cực kỳ.

Giang Nhiễm vẫn hơi lo lắng: “Có phải hai người nhanh quá rồi không? Còn thi đại học thì làm thế nào bây giờ?”

Quý Vân Tiên nghĩ đến thi đại học thì lại hơi mất tinh thần, có điều cô ấy lấy lại tinh thần rất nhanh: “Thuyền đến đầu cầu tự thẳng, dù sao bây giờ đang rất vui. Đây cũng là lần đầu tiên tao và anh ấy đón năm mới với nhau, cảm giác không giống lúc trước, lúc nào trong lòng cũng thấy ấm áp.”

Các dịp Tết trước đó, Quý Vân Tiên đều đến tìm cô và cùng ăn cơm, sau đó chui vào trong chăn xem chương trình ca nhạc cuối năm, rồi tiện thể thưởng thức pháo hoa của nhà khác nữa.

Giang Nhiễm cười cười, tùy cô ấy đi vậy, cô ấy vui là được rồi.

Quý Vân Tiên nhắc đến Trương Gia Khải mãi, lời kể cũng tràn đầy ngọt ngào. Sau đó cô ấy chợt nhớ ra chuyện gì: “Đúng rồi, đầu tháng sau mấy người Gia Khải sẽ thi đấu. Vé đi xem có hạn lắm, tao lấy danh nghĩa bạn gái đòi anh ấy hai vé, lúc đó bọn mình cùng đi.”

“Thi đấu á? À… Anh ấy nói với tao rồi.” Giang Nhiễm cúi đầu, chăm chú rửa từng miếng từng lá thật sạch sẽ.

Quý Vân Tiên như nghe được chuyện hot gì nên vểnh tai lên: “Anh ấy là ai? Trầm ca? Anh ấy bảo mày đi à?”

“Ừ…”

“Trời ơi!”

Tiếng hô to này của cô ấy khiến Giang Nhiễm giật mình.

Giang Nhiễm dở khóc dở cười: “Mày sao thế?”

Quý Vân Tiên nháy mắt ra hiệu, sau đó dán vào tai nói khẽ với Giang Nhiễm: “Mày không biết rồi, sáng nay Gia Khải gọi điện bảo Trầm ca đi siêu thị, Trầm ca cúp cả hai cuộc điện thoại của anh ấy. Cuối cùng Gia Khải nói Tiểu Nhiễm cùng đi với anh, mày đoán được không, Trầm ca im lặng một lúc rồi đồng ý. Bây giờ anh ấy còn mời mày đi xem thi đấu, tao thấy đàn ông thích rồi mới mời con gái đi xem thi đấu ấy.”

“Thật à?” Giang Nhiễm nghi ngờ.

“Chả thế nữa?”

Giang Nhiễm nghĩ nghĩ rồi bác bỏ: “Không phải, hình như anh ấy nói để tao đến xem trò vui.”