Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 32



Phải biết rằng tố chất thân thể Nặc cảnh quan không phải kém, trong khoảng thời gian này rèn luyện cũng không phải tùy tiện, cô hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn Hàn Nại: “Em đến đây!”

Hàn Nại buồn cười nhìn nàng, một tay khoát lên lưng ghế sô pha, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích, như vậy cũng không giống như công chúa đang chờ được bế, trái lại giống như Tiền đại gia đang đùa giỡn tiểu cô nương. Ánh mắt cùng động tác đều tương đối khí phách, khí thế kia thoáng cái liền tháo xuống mạnh mẽ của Nặc Nhất Nhất, cô nuốt một ngụm nước bọt, thất bại hỏi: “Biểu hiện của em chờ mong một chút không được sao?”

“Tôi sao?”

“Trong nhà này ngoại trừ hai ta còn có người khác sao?”

“Nặc cảnh quan, em mấy tuổi?”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng kỳ thực rất muốn cười, nàng có thể nhìn ra Nặc Nhất Nhất rất khẩn trương cũng rất nghiêm túc, chỉ là trò bế công chúa này… Có phải có chút không phù hợp với tuổi tác của hai người hay không.

“Ách, chúng ta còn trẻ.” Nặc Nhất Nhất từ ánh mắt Hàn Nại đọc được nàng đang suy nghĩ gì, bất mãn lầm bầm. Cô biết mình ấu trĩ nhưng cô chính là muốn ấu trĩ một hồi, lời nói của Hoàng Phượng đối với cô có tác động rất lớn, cũng để cho cô từ đáy lòng sản sinh một cách nghĩ, đó chính là chỉ cần là ngọt ngào trong tình yêu, cô đều muốn để Hàn Nại nếm thử một phen, dùng chân tâm cùng nỗ lực xóa sạch những năm tháng thống khổ của nàng, khiến nàng triệt để thoát khỏi cái bóng của Hoan Hi, hưởng thụ tình yêu cô mang đến. Tuy rằng con đường còn xa, nhưng Nặc cảnh quan vẫn là tương đối có tự tin, cô âm thầm quyết định đêm nay sẽ lên Baidu tìm chút sách lược tấn công lãng mạn, cần phải cho Hàn Nại một tình yêu ngọt ngào.

“Được rồi được rồi, cho em ôm.” Hàn Nại thỏa hiệp, nàng dang cánh tay, nghiêng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất cười quyến rũ.

Ánh mắt kia…..

Giờ khắc này tim Nặc Nhất Nhất đập loạn, hormone có thể dùng hình thức giếng phun tràn ra bên ngoài, thực sự là quá hương diễm…..

Đáng giá, vì thời khắc này, bôn ba dằn vặt mấy ngày nay đều đáng giá, nữ nhân trước mắt này giờ này khắc này thuộc về Nặc Nhất Nhất cô rồi, không phải sao?

Không biết có phải do quan hệ giữa hai người thay đổi hay không, Nặc Nhất Nhất cảm giác Hàn Nại lúc này lộ ta kiều mị câu người chưa từng có, ánh mắt của nàng tràn đầy tình ý, thân thể nàng như đang nở rộ, toàn thân toàn ý chờ mong cùng ỷ lại. Vì vậy, Nặc cảnh quan cũng không phụ sự kỳ vọng, cô đi đến bên cạnh Hàn Nại, khom lưng, một tay vòng qua eo nàng, tay kia nâng lấy chân nàng, Nặc cảnh quan đủ khí lực, đem Hàn Nại bế lên.

Bế công chúa, Hàn Nại so với Nặc Nhất Nhất tưởng tượng còn nhẹ hơn, Nặc cảnh quan thành công ôm lấy mỹ nhân vô cùng đắc ý, nhướng mày nhìn Hàn Nại: “Thế nào, uy vũ không.”

“Em đừng làm tôi ngã.”

Hàn Nại khẩn trương ôm lấy cổ của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cười xấu xa, ở tại chỗ xoay một vòng hù dọa người, Hàn Nại có chút bối rối ôm lấy cổ cô, nhưng cánh tay không dùng lực, thoáng cái sờ vào lỗ tai Nặc Nhất Nhất, lỗ tai là điểm mẫn cảm của Nặc cảnh quan, vốn là cố gắng dùng sức, bị Hàn Nại chạm một cái, Nặc Nhất Nhất giật mình buông tay, bi kịch xảy ra….

Trong phòng khách lớn như vậy, nhất thời lặng ngắt như tờ.

Qua gần 30s, Nặc cảnh quan chật vật nhìn Hàn Nại: “Chị…. chị sờ lỗ tai em làm gì?”

Hàn Nại ngồi trêи sàn nhà, lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất: “Uy vũ của em đâu?”

“Bị chị sờ chạy mất.”

…..

Hàn Nại hít sâu một hơi, đứng lên, nàng muốn giận Nặc Nhất Nhất, nhưng là nghĩ đến vẻ mặt khϊế͙p͙ đảm vừa rồi của cô, lại không nhịn được muốn cười. Nặc Nhất Nhất thấp thỏm nhìn Hàn Nại, nhìn ra nàng cũng không có thật sự tức giận, vội vã dán đến: “Có đau không?”

“Hừ, đừng phiền tôi.” Hàn Nại ngồi trêи ghế sô pha, vì tránh khỏi Nặc cảnh quan quấy rầy vô hạn độ, nàng cầm một quyển sách giả vờ lật xem, Nặc cảnh quan bĩu môi, không vui: “Nào có ai nói chuyện yêu đương như chị a, chị không biết hưởng thụ cuộc sống, không biết thả lỏng.”

“Đọc sách với tôi mà nói là một loại hưởng thụ.” Hàn Nại lật một trang sách, liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan suy nghĩ một chút, cô bắt đầu chuyển biến sách lược, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười cô cũng ngồi xuống trêи sô pha, vươn một cánh tay, ôm cổ Hàn Nại, tay dùng chút lực, đem nàng kéo vào trong ngực mình.

“Được rồi, đọc sách thì đọc sách, em cùng chị đọc.”

Hàn Nại tựa vào thân thể thơm mềm kia buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất: “Nặc cảnh quan, em trước đây đâu phải da dày?”

“Người ta vốn chính là một người lãng mạn như vậy, bất quá chị không phát hiện mà thôi.” Nặc Nhất Nhất ôm Hàn Nại hít một hơi thật sâu, thơm quá, thật là mềm a.

“Em nhất định phải muốn cùng đọc?” Hàn Nại giảo hoạt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Đương nhiên, từ hôm nay trở đi, chị thích làm gì em cũng sẽ làm cùng chị.”

“Vậy được rồi.”

Hàn Nại gật đầu, săn sóc đem sách xê dịch sang hướng Nặc Nhất Nhất: “Cùng nhau xem đi.”

…..

Chờ lúc thấy rõ tên sách, Nặc cảnh quan kinh ngạc, này…… Ai có rãnh rỗi xem sách phân tích thị trường này? Hàn Nại rốt cuộc là loại nữ nhân gì a, còn có…. Nàng cần như vậy sao? Ma Huy cũng đã lớn mạnh như vậy rồi, còn cần xem cái này sao? Nhưng lời là Nặc cảnh quan chính miệng nói ra, thật không tiện rút lại. Nặc Nhất Nhất len lén liếc mắt nhìn Hàn Nại, người ta quả thực xem rất nghiêm túc, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, dáng vẻ có nề nếp thoạt nhìn thật sự rất hưởng thụ. Cô thở dài dưới đáy lòng, nữ nhân đáng sợ này.

Tuy rằng sách xem không hiểu, nhưng chỉ là nhìn Hàn Nại Nặc Nhất Nhất liền rất vui vẻ, Hàn Nại lớn lên thật xinh đẹp a, da này là thế nào chăm sóc, thường ngày nhìn nàng bận rộn công tác cũng không ít thức đêm, nhưng nhìn ở khoảng cách gần cũng không thấy chút tỳ vết nào, trơn mềm như bánh pudding, không biết nếm thử sẽ là cảm giác gì. Còn có sống mũi, thật cao a, thật muốn cắn một cái, lông mi cũng vậy, rất dài, sau này có thể đếm, còn có đôi môi…

“Ba” một tiếng, sách bị khép lại, Hàn Nại đẩy Nặc Nhất Nhất ra.

Nặc cảnh quan bị đẩy sang một bên kinh ngạc nhìn nàng: “Nhanh như vậy đã xem xong rồi?”

“Nặc cảnh quan, tôi cảm thấy chúng ta phải hảo hảo nói chuyện một chút.”

Hàn Nại thu hồi sách, nàng ngồi trêи ghế sô pha nghiêm trang nhìn Nặc Nhất Nhất, biểu tình kia giống như đang nói chuyện công.

“Nói chuyện gì?” Nặc Nhất Nhất bĩu môi, nữ nhân này biến sắc mặt còn nhanh hơn trở sách, vừa mới bắt đầu không phải rất vui vẻ sao.

Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất chốc lát, mi tâm nhíu lại, Nặc cảnh quan vừa nhìn thấy nàng như vậy, liền biết không hay rồi, có lẽ lại nghĩ đến món nợ nào đó.

“Em nói cho tôi biết, Lý Nguyên là như thế nào?”

Đối với Lý Nguyên, Hàn Nại cũng không phải không thèm để ý, chỉ là trước đây nàng không có bất kỳ lập trường nào để chỉ trích Nặc Nhất Nhất, mà hiện nay bất đồng, nàng đã chuẩn bị nghiêm túc nghênh tiếp một đoạn tình cảm mới, nếu là tình cảm hoàn toàn mới, có một số việc hai người nhất định phải nói rõ ràng, để tránh thời gian dài phiền toái không cần thiết. Còn có, không có bất kỳ một nữ nhân nào trong tình yêu sẽ dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của kẻ thứ ba, đây cũng là vấn đề khúc mắc của Nặc Nhất Nhất. Nếu chuyện Hoan Hi hai người có thể trực tiếp nói rõ, thì chuyện Lý Nguyên cũng có thể.

“Nga, hắn là bạn của em.”

Lời nói này Nặc Nhất Nhất cũng có chút chột dạ, của xem vẻ mặt của Hàn Nại, phỏng chừng nếu như nói cho cô biết Lý Nguyên là đối tượng xem mắt, phỏng chừng mấy ngày tới đừng mong được ăn quả ngọt gì.

“Bạn bè? Bạn bè loại nào?”

Hàn Nại cười nhạt: “Bạn bè mà em ăn mặc như vậy để đi gặp?”

” Em ăn mặc như vậy? Em ăn mặc thế nào chứ?” Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại, suy nghĩ một chút, nở nụ cười: “Chị theo dõi em?”

“Ít lạc đề cho tôi.” Nữ nhân đối với tình cảm vẫn rất mẫn cảm, nhất là nhớ đến lần đó Nặc cảnh quan hướng Lý Nguyên cười đến ngượng ngùng, trong lòng Hàn Nại giống như bị kim đâm mơ hồ khó chịu.

“Được rồi, chính là mẹ em lo lắng em lớn tuổi rồi còn không có đối tượng, giới thiệu bạn trai cho em.”

Nặc cảnh quan nhìn Hàn tổng như vậy cũng không dám hoa ngôn xảo ngữ nữa, thẳng thắn ăn ngay nói thật, đùa với đầu óc của Hàn Nại, hậu quả là cái gì cô cũng biết.

“Bạn trai?”

Hàn tổng mặc dù đang cười nhưng Nặc Nhất Nhất lại có thể cảm giác được băng lãnh trong nụ cười của nàng. Nặc Nhất Nhất liền vội vàng tiến lên ôm lấy nàng: “Tức giận sao? Lúc đó chúng ta không phải vẫn chưa ở bên nhau sao. Hơn nữa từ sau khi em bị thương, em cũng không liên lạc với hắn nữa, đừng tức giận, hắc.”

“Chỉ là không liên lạc ?”

Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, ánh mắt kia khiến cô phát sợ, cô đột nhiên nhớ lại vẻ mặt lúc Lưu Bạch Ngọc nói đến tính chiếm hữu của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất hiện tại thật muốn dựng thẳng ngón tay cái cho nàng chút tán thưởng, Bạch Bạch nhà cô thực sự là quá băng tuyết thông minh.

“Ân, không phải em vẫn không về nhà sao. Nếu như chị không hài lòng, em gọi điện thoại cho hắn ngay bây giờ, hơn nữa có nói hay không cũng không quan trọng, từ sau khi gặp mặt xong hắn gọi điện thoại hay nhắn tin em cũng không có trả lời, người ta cũng rất thức thời, cũng không có liên lạc với em nữa.”

“Thật sự?” Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan dựng thẳng bàn tay: “Thề với trời.”

Hàn Nại không nói, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhìn sắc mặt nàng hòa hoãn một ít, Nặc Nhất Nhất cười dán đến gần: “Hơn nữa, em đi gặp hắn cũng không phải cố ý ăn diện a, váy đó là mua mấy năm trước, nếu chị thích, em mỗi ngày mặc cho chị xem.”

“Nặc Nhất Nhất, em có thể đứng đắn một chút hay không. Trước đây tôi thế nào không nhìn ra em là một người hạ lưu như vậy.”

Hàn Nại nhíu mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất ủy khuất: “Vậy chị muốn em nói thế nào, chẳng lẽ muốn em nói, lão bà như chị thực sự không có tình thú, nói với chị chút lời buồn nôn liền nói em hạ lưu? Đau — đau!”

Hàn Nại nhéo lỗ tai Nặc Nhất Nhất, nhướng mày nhìn cô: “Có phải em cảm thấy tôi đã thuộc về em, cho nên bắt đầu ăn nói xằng bậy hay không?”

” Thuộc về em, chỗ nào a?” Nặc Nhất Nhất cũng khiêu khích nhìn Hàn Nại: “Hai ta bây giờ quan hệ còn thích hợp với hình thức ở chung trước kia sao? Em chính là quá đứng đắn, mới để cho chị khi dễ lâu như vậy.”

“Cái gì?” Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất kéo tay nàng xuống: “Chẳng lẽ không đúng sao? Không được, em không thể để cho chị tiếp tục khi dễ em, hai ta định ra gia quy đi.”

“Gia quy?”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, nụ cười kia có chút rợn người, Nặc Nhất Nhất rụt cổ lại, hấp hối không hãi sợ: “Đúng vậy, gia quy.”

“Tốt, em nói một chút.”

Thân thể Hàn Nại lui về phía sau, tựa vào ghế sô pha, hai tay giao nhau đặt trêи đùi.

Nặc Nhất Nhất chỉ tay vào nàng, khuôn mặt phẫn hận: “Chị lại nữa rồi, xin hỏi, Hàn tổng, chị đây là chủ trì hội nghị sao?”